Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2744



Chương 2744:

Có người tới, Hà Băng đỏ mặt đây anh.

Diệp Minh đứng thẳng người: “Về chỉnh em sau.

R8 cm “Leo lên, cõng em.” Anh vỗ võ bờ vai dày anh tuân của mình.

Hà Băng ôm cái bụng nhỏ nhô ra của mình: “Hiện tại cống không tiện lắm, sẽ đè hai con mất.”

Diệp Minh nhướng mày, chỉ chỉ vai của linTib, “Cuỡi lên.”

Như vậy à….

Hà Băng lặng lẽ nhếch môi, hai mắt len lén liếc bôn phía: “Ở đây nhiều người quá, không muôn, anh là thủ trưởng mà.”

Ở bên ngoài nhất định phải cho anh mặt mũi.

Cô cưỡi trên đầu thủ trưởng đại nhân, bị người khác nhìn thấy thì đoán chừng chẳng mây chốc sẽ bị truyền ra.

“Lề mè.” Diệp Minh sót ruột, trực tiếp kéo cô.

Hà Băng như nai con, không xoay chuyên được anh, chỉ có thê ỡm ờ cưỡi lên vai anh, vê nhà.

Bước chân của anh rất ôn, không .

chút nào tròng trành nào, Hà Băng lây mứt hoa quả ra ăn, còn đút vào trong miệng anh.

Diệp Minh không thích ăn đồ ngọt, ăn xong anh nhíu mày: “Khát không?”

“Anh mang theo nước à?”

“Mang theo.” Diệp Minh lấy bình giữ âm giất trên lưng quân xuông, đưa cho cô.

Cái bình giữ ấm. này là của cô, là kiểu hường phần thiếu nữ ho nhỏ.

Ngoại trừ tập huấn, Diệp Minh đi đến đâu cũng mang theo cái bình này, kịp thời đưa nước cho cô uống.

Lần trước lão thủ trưởng Trần Cẩm đến chê cười cô, hỏi Diệp Minh ngày hôm nay có mang theo bình nước đó không.

Trong quân đã đồn khắp nơi rồi, Diệp Minh một thân quân trang, trên lưng quần lại †reo một cái bình nước hường phấn, võ cùng kỳ khôi.

Hà Băng cong cái miệng nhỏ lên: “Chồng ơi, sau này anh đừng mang theo cái bình này nữa, tât cả mọi người đều đang bàn tán về anh đó.”

Diệp Minh khit mũi: “Đó là bọn họ trần truếng đồ kị, tính toán làm gì.”

ni “Vợ ơi, nếu không, chúng ta cũng tỏ chức hôn lễ nhé?” Diệp Minh đột nhiên nói.

Hà Băng xuyên tay vào mái tóc ngắn của anh: “Chồng, anh muốn tổ chức gối “Em muốn thì anh muốn.”

Hà Băng cười, cái ông tướng này, cô mới không thích làm hôn lễ đâu.

“Khỏi đi.”

*Em không uất ức?”

Uất ức?

Điểm Điểm ở bên bọn bọn họ vô ưu vô lo lớn lên, trong bụng: cô mang cốt nhục anh, hiện tại cưỡi ở trên vai của anh, bị anh xem thành con lợn nhỏ mà nuôi, thời gian giỗng như dòng suồi ngọt lành róc rách chảy trong khe núi, ngọt ngào hạnh phúc.

Tràn đầy đều là tình yêu của anh.

Hà Băng cúi người, hai tay nhỏ bé ôm chặt cô anh, cái miệng nhỏ đỏ bừng ghé vào bên tai anh nÍ non, dùng thanh âm chỉ có hai người có thê nghe được cất giọng: “Xuân phong mười dặm, không bằng người.”

Diệp Minh câu môi, cười lưu luyến.

Xuân phong mười dặm, không bằng người.

Dưới ánh trăng bóng kết thành đôi, cùng người tỉ tê chuyện nhân sinh.