Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2802



Chương 2802:

Hắn sớm nên biết, từ trong Xương cốt cô rất cứng, ngoài mềm trong cứng.

Hắn cũng nên sớm biết, vừa rồi cô cố ý hỏi vè mẹ hắn, bởi vì cô muốn lây phương thức này đề làm hắn đau đớn, hiện trường hoàn nguyên năm đó, vạch trần vết sẹo vẫn còn rướm máu trong lòng hắn, làm cho hắn phát cuồng.

Trương Hàn cuộn lên ngón tay, vo tờ giấy kia, ném vào thùng rác rồi, sau đó hắn vươn tay vớt Lâm Bắt Nhiễm từ trong bề tắm.

Hắn ôm Lâm Bắt Nhiễm xông ra, đi đến hành lang trong kêu to: “Bác sĩl Bác sĩ”

Bây giờ là buổi tối, trong hành lang yên tĩnh, hắn vừa hô như thế liền vang lên tiếng động đỉnh tai nhức óc.

Bác sĩ trực ca khoác áo blouse trắng nhanh chóng chạy ra: “Xảy ra chuyện gì?”

Trương Hàn giao Lâm Bát Nhiễm cho bác sĩ: “Cứu cô ấy!”

Sắc mặt bác sĩ cũng qhay đổi: “Xe đầy! Mau chóng chuẩn bị phẫu thuật!”

Y tá chạy tới, đặt Lâm Bát Nhiễm trên xe đây, bác sĩ đeo khẩu trang lên, chuẩn bị vào phòng giải phẫu, lúc này bện tai truyền đến một tiễng nói âm trầm: “Không cứu sông được cô ây, các người cũng đừng hòng sông.

Bác sĩ cứng đờ, chỉ thấy Trương Hàn đứng nơi mờ tối, áo sơ mi trăng trên người cậu đã bị máu nhuộm đỏ, nhìn rất kinh dị, song so với máu tươi, sắc mặt của cậu càng đáng sợ hơn, hai tròng mắt đỏ đậm, gương mặt đẹp trai dường như sẽ không còn cảm xúc, rât cứng ngắc, có vẻ tàn bạo không gì sánh được.

Lúc này Trương Hàn hoàn mỹ giải thích được cái gì gọi là kẻ ác không cân nhiều lời.

Mồ hôi lanh trên trán bác sĩ thi nhau túa xuống.

Lúc này Trương Hàn tiến lên, đi tới bên cạnh Lâm Bắt Nhiễm, cậu cao ngất đứng nghiêm, lạnh như băng. liếc cô gái đã nhằm chặt mắt, chậm rãi nói: “Nhiễm Nhiễm, có thể trước đây, anh sẽ cân nhắc thả em ra, thế nhưng sau lần này, em sẽ không còn cơ hội thoát khỏi anh, nêu như em dám chết, anh sẽ đưa từng đứa từng đứa bên cạnh em xuống bôi cùng, không biết màn tang lễ máu tươi này, em có thích không?”

Mạc Họa tham gia du xuân, song bởi vÌ chuyện ‹ của Lâm Mặc, cô không hăng hái lắm.

Lúc đầu cô muốn hoàn toàn dứt đoạn, không đề Lậm Mặc lại ảnh hưởng đến mặt hồ phẳng ‘ lắng trong lòng cô nữa, thế nhưng cô phát hiện cái này rất khó, cũng tỷ như hiện tại cô ngôi ở trên xe trường mà hôn thì bay vê phương nào.

“Em Lục! Em Lục!” Lúc này giọng Cát Thành truyện tới.

Mạc Họa nhanh chóng hoàn hồn, cô nhìn Cát Thành bên cạnh: “Đàn anh, vừa rồi anh nói cái gì?”

Cát Thành hơi xấu hồ, vừa rồi hắn nói nhiều như Vậy, thế nhưng Mạc Họa một chữ cũng không nghe vào, cứ như hắn đang độc thoại vậy.

“Em Lục, em đang nghĩ gì thé, anh thấy em cứ không yên lòng.”

Mạc Họa giơ tay lên dịch một lọn tóc bên quai hàm Ta sau tai, che giấu nói: “Không có gì.”

Lúc này Vưu Linh ở chỗ ngôi phía sau đang tám chuyện với hai nữ sinh: “Lần này cả lớp chúng ta đều tới du xuân rồi, chỉ có một người chưa tới, ??

là Lâm Mặc nhỉ.

“Lâm Mặc đã chừng mấy ngày chưa đi học rôi, du xuân cũng không tham gia, các cậu nói xem cậu ta cả ngày bận cái gì thế?”

“Bậân yêu đương chứ gì, cậu không thấy Triệu Hàm Hàm lớp bên cạnh cũng không đi du xuân à?”

Mạc Họa nhìn phong cảnh ngoài cửa SỐ, không sai, lân du xuân này Lâm Mặc và Tinh Hàm Hàm không đến.

Đêm gUẾ ở quán bar Lâm Mặc chọn Triệu Hàm Hàm, vẫn còn ở phòng khách sạn nhỉ, bọn họ chắc là… đã trải qua một đêm xuân sắc mặn nồng rôi.

Lúc này xe trường đột nhiên thắng lại, dừng ở ven đường.

“Gì thế, sao đột nhiên dừng xe rồi?” Có bạn học nghỉ ngờ hỏi.