Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2826



Chương 2826:

Cuộc đời này chắc chẳng còn thòi điểm nào đau khổ hơn so với lúc cô cắt cô tay tự sát, nhưng cô đã găng gượng qua tới đây thôi.

Nhìn gương mặt quật cường như thú nhỏ của cô, trong lúc to gan chống đối hắn lại hiện lên vẻ đáng yêu, tay Trương Hàn liền cứng lại ở giữa không trung, tát không nồi nữa.

“Anh không đánh? Nếu như anh không đánh, tôi đi ngủ, tôi mệt rôi.’ Lâm Bất Nhiễm đứng dậy, vén chăn lên liền nằm xuống.

Nghiêng thân, co rúc ở bên giường.

Trương Hàn quả thật điên tiết, tức đến bật nụ cười, hắn phát hiện lá gan của cô càng lúc càng lớn.

Cất ảnh vào trong ví, Trương Hàn vén chăn lên nằm ở bên cạnh cô: “Lộn lại, ngủ trong lòng anh.”

Lâm Bắt Nhiễm không hề động, chỉ cười lạnh nói: “Cô ây cũng thích ngủ trong lòng anh à?”

Mi tâm tuần mỹ của Trương Hàn trực tiếp trầm xuÔng, bầu không khí lần nữa trở nên gay gắt.

“Thảo nào anh thích tôi mặc váy trắng như thế, luôn để cho tôi mặc, ngay từ đầu tôi còn tưởng rằng anh có si mê với váy trắng, bây giờ mới biết hóa ra đó là ánh trăng sáng va vào đều thấy đau trong lòng anh.”

Sắc mặt Trương Hàn rất kém, môi mỏng phát động, hắn đột nhiên cười nói: Làm sao, ghen?”

Nồi máu ghen?

Lâm Bát Nhiễm chẳng qua là cảm thấy chính mình thật đáng buồn, rất đáng thương, thậm chí ngay cả màn cắt cổ tay kia cũng rất nực cười.

Cô chỉ là một cái bóng, một vật bồi táng, một vật kỷ niệm tốt đẹp giữa hắn và cô bé kia.

Anh.

Quá uỗng phí rồi.

Lúc này tất cả đau đón uật ức trong lòng Lâm Bất Nhiễm đều biên thành chiệc áo giáp cứng răn nhất, cô có một sức mạnh, cô phải bảo vệ tốt em trai, cô phải rời khỏi nơi này, cô không cho phấn bắt luận kẻ nào tủy ý chà đạp nhục nhã cô nữa.

Thấy cô không nói gì, Trương Hàn vươn tay cánh tay, xoay cô lại, ôm vào trong ngực mình: “Cô ây đã không còn nữa, cho nên vệ sau đừng nhắc lại cô ấy, em nên thấy may mãn anh không quên được cô ây, bởi vì anh càng khó quên cô ấy, sẽ càng đối tốt với em, Nhiễm Nhiễm, có thể giông như cô ấy vài phần đã là phúc của em.”

Ánh trăng sáng trong lòng hắn, không cho phép cô chạm, nói cũng không được.

Rõ ràng cô là vật chôn theo, còn phải mang ơn hắn, Trương Hàn thực sự là chuyên gia tẩy não.

Lâm Bát Nhiễm không nói gì.

Trương Hàn coi như cô nghe lời, hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lâm Bất Nhiễm.

Lâm Bát Nhiễm muốn giấy giụa, thê nhưng Trương Hàn quân chặt thắt lưng mêm của cô: “Đừng nhúc nhích, hửm?”

Lâm Bát Nhiễm thật sự không động nữa, cô nhắm mắt lại, xem như mình lại bị chó cắn một cái.

` Hiện tại cô ngay cả sinh tồn cũng khó khăn, kiểu cách làm giá quá xa vời.

Trương Hàn đã rất lâu không chạm vào cô, tcơ thể hiều nữ luôn là giống như thuốc phiện dễ dàng làm cho hắn nghiện, hắn hồn sâu hơn.

Ngay từ đầu Lâm Bát Nhiễm vẫn còn yên lặng chịu được, khi cô phát hiện ngón tay của hăn rơi vào trên nút áo cô, đang cởi cúc áo cô ra, cô lúc này ngăn cản hắn: “Trương thiếu gia, anh đã đói khát như vây rồi à, tôi mới vừa giải phẫu, nơi này còn là phòng bệnh, có thể đợi vài ngày không?”

Trương Hàn lật cả người, đặt cô ở dưới thân, trong đôi mát kia nhốm vẻ tình dục, ngón tay không ngừng, đại khái chế cúc áo cô vướng bận, hắn trực tiếp giật đút vài cúc: “Làm bằm cái gì, trong lòng anh biết, không làm chết em được.”

” Lâm Bất Nhiễm nỗ lực nhắm nghiền hai mắt, để tránh hắn thấy sát ý trong mắt cô.

Cô cho tới bây giờ chính là đồ chơi của hắn, công cụ tiết dục cỉa hắn.