Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2862



Chương 2862:

Đôi tròng mắt kia Trương Hàn đen như mực nước, bên trong bao phủ hẻm vực sâu: thẳm u ám đáng sợ, Lâm Bất Nhiễm… hắn ở trong lòng, một lần lại một lần lập lại tên này, tốt, tốt lắm, lân này cô chơi thật là đẹp!

Lúc này bước chân Trương Hàn dừng lại, bởi vì hắn ở phía trước thầy được một người, là Lâm Mặc.

Lâm Mặc tới.

Thiêu niên một mình đên đây, hiện tại đứng ở dưới đèn đường phô lớn, hai tay cậu đút trong túi quân, nhẹ nhàng tựa vào cột đèn, ánh trăng mông lung càng tô điểm thêm cho cậu vài phân lạnh lùng thần bí.

“Các anh ở lại đây.” Trương Hàn để cho thủ hạ đứng ở tại chỗ, hắn đi tới bên cạnh Lâm Mặc.

Hai người bôn mất nhìn nhau, Trương Hàn câu môi mỏng một cái: “Chuyện chị cậu rời đi cậu đã biết trước?”

Lâm Mặc gật đầu: “Ừ.”

Trương Hàn nhướng mày, không hề bât ngờ, người thiếu niên trước mắt này bí hiểm, cũng không phải đơn giản như mặt ngoài: “Vậy chị cậu bây giờ đang ở nơi nào cậu biết không?”

Lâm Mặc lắc đầu: “Không biết.”

Trương Hàn liêm đôi môi mỏng khô ráo của mình một chút, thật sự bật cười, hắn cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng đáng sợ, tiễn lên một bước, hăn che ở bên tai Lâm Mặc thấp giọng nói: “Nếu có một ngày gặp lại cô ta, bảo cô ta nâp, cho kỹ, ngàn vạn lần đừng để tôi bắt được.”

Nói xong, Trương Hàn xoay người rời đi.

Lâm Mặc không nói thêm gì, cậu lẳng lặng nhìn Trương Hàn lên xe, biến mất trong tâm mặt của mình.

Trên xe.

“Thiếu gia, vừa rồi ở trong biệt thự phát hiện, Lâm Bất Nhiễm để lại một thứ cho anh.” Thủ hạ giao một phong thư kín gió cho Trương Hàn.

Lậm Bất Nhiễm đề lại một vật cho hắn.

Trương Hàn vươn tay, nhận lấy túi phong thư đó, sau đó mở ra, bên trong có một tắm hình rót ra.

Trong hình là Lâm Bất Nhiễm và bố Trương Hàn, hai người năm trên giường lớn khách sạn, Lâm Bất Nhiễm bị bó Trương Hàn ôm chặt trong ngực.

Phía dưới ảnh chụp còn kèm một hàng chữ nhỏ xinh đẹp, là Lâm Bất Nhiễm viết đừng quá nhớ đến tôi!

Trương Hàn xem đi xem lại ảnh chụp và dòng chữ nhỏ này, thẳng đến viễn mắt sung huyết, trong lông ngực có gì đó đang cuồn cuộn, rất nhanh phốc một tiêng, hắn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

“Thiếu gia!” Thủ hạ kinh hãi.

Trương Hàn mặt không chút thay đổi: “xoát xoát” hai cái hắn trực tiêp xé ảnh chụp Lâm Bất Nhiễm, cho dù em có chạy trốn tới chân trời góc biển, tôixiều sẽ bắt em trở vèÌ Chuyện Trương gia nhanh chóng được giải quyết, bỗ Trương Hàn hạ táng, Trương Hàn lên đường đến Tây Bộ Hoa Tây, rời khỏi nơi này, tất cả lời ong tiếng ve đều bị trần áp xuống, từ từ bị lãng quên.

Mạc Họa vẫn chú ý chuyện này, mãi đến khi tất cả gió êm sóng lặng, Lâm Mặc cũng không trở lại trường học.

Từ sau khi chị Lâm biến mắt, cô cũng chưa từng gặp lại cậu.

Cũng chính là từ đêm đó, hai người không còn gặp mặt.

Nhưng, cuộc thi lập trình đó sắp bắt đâu rồi.

Vưu Linh nói: “Họa Họa, Lâm Mặc có phải nghỉ học rồi không, chị Lâm biến mật chắc là quá đả kích với cậu ây, cậu ây cũng không muốn đi học, nhưng cuộc thi lập trình thì phải làm sao bây giờ, cậu ấy chính là đại diện cho Nhất Trung chúng ta xuất chiên cơ mà.”

Mạc Họa khẽ chau hàng mày thanh tú, cô cũng biết tính gấp gáp của cuộc thi lập trình, nhưng theo như tính tình của cậu, chắc là không muốn tham gia.

Mấy ngày nay cậu đang làm gì?

Cậu có khỏe không?