Chương 2894:
Tên ma quỷ này!
Lâm Bát Nhiễm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, quên đi, lúc trên đường tới cô không phải đã hạ quyết tâm rôi sao?
Cô trốn không thoát.
Trương Hàn đá bay cửa phòng ngủ chính, bê Lâm Bát Nhiễm đi vào.
Dưới lầu, đám mỹ nhân đã sợ ngây người, bọn họ vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
“Trời ạ, các cô xem, Hàn Vương thê mà lại ôm phụ nữ có chồng vào.
phòng mình kìa! Chúng ta đã đến phòng Hàn Vương bao giò chưa, chưa từng.”
“Bình thường đều là người khác dâng thẻ phòng chúng ta lên, đề Hàn Vương lật bài, buổi tối anh ấy sẽ tới phòng chúng ta, thế nhưng chúng ta chưa từng đền phòng Hàn Vương.”
“Không ngờ, người phụ nữ có chồng kia lại là người đầu tiên vào phòng Hàn Vương?”
“Người phụ nữ có chồng này rốt CuỘC là ai, vì sao Hàn Vương đôi xử khác biệt với cô ta như thê?”
Phòng ngủ chính, Lâm Bắt Nhiễm bị đặt ở trên giường lớn mêm mại, đây là phòng Trương Hàn, hắn ngủ giường lớn, Lâm Bắt Nhiễm đã ngửi được mùi đàn ông ngào ngạt trên người hắn, thời gian đã trôi những năm năm, cô vần không chạy thoát, cô vẫn trở về nơi này.
Lúc này Trương Hàn quỳ n một gối ở trên giường, Lâm Bất Nhiễm nhanh chóng nói: “Thả chồng tôi ra trước đã.”
“Nhiễm Nhiễm, sao em chẳng có chút tình thú nào thế hả? Nằm trên giường tôi lại nhắc đến chồng em?”
“Trương Hàn, tôi không tin anh, anh thả chông tôi ra trước.”
“Tôi sẽ thả chồng em ra, nhưng… là sau khi ở chúng ta làm xong chuyện tốt, nói cách khác, tôi muốn xem biểu hiện của em, em phải hầu hạ tôi thỏa mãn.
Lâm Bắt Nhiễm lạnh lùng trừng mắt Trương Hàn: “Vậy tôi muôn gọi cho chông một cuộc, xác định anh ây bây giờ vân an toàn.”
“Cái này có thể.” Trương Hàn lấy điện thoại ra bám một sô điện thoại, sau đó đưa cho Lâm Bắt Nhiễm.
Bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói quen thuộc của Nhâm Đông: “Alo.”
Lâm Bát Nhiễm siết chặc điện thoại, trái tim vẫn luôn siết chặt chậm rãi nới lỏng: “Nhâm Đống, là em, anh ở bên trong có khỏe không, có người làm khó dễ anh hay không?”
“Vợ, tại sao là em, sao em gọi điện thoại được tới đây 2”
Cái này…
Lâm Bát Nhiễm liếc Trương Hàn, chỉ thấy Trương Hàn híp mắt, tựa như xem kịch vui nhìn cô, phảng phất đang nói tôi liền trọn tròn mắt nhìn em nói sạo.
Lâm Bát Nhiễm dời mắt: “Em… em tìm chút quan hệ, Nhâm Đống, anh ở bên trong chăm sóc tốt chính mình, em sẽ nghĩ cách cứu anh ra.”
“Vợ, anh ở trong đây vẫn rất tốt, em không cân lo lăng, anh…
Nhâm Đống vẫn chưa nói hết, Trương Hàn đoạt lấy điện thoại, trực tiệp cúp máy: “Thời gian đã đến, Nhiễm Nhiễm, sự kiên nhẫn của tôi đã hao hết, em đừng đề cho tôi đợi quá lâu.”
Lâm Bát Nhiễm đơn giản nằm giang tay giang chân, dáng vẻ khuất nhục liệu chết: “Vậy thì không cần nói nhảm, anh trực tiếp tới đi!”
Trương Hàn kéo cô lên, cầm tay cô đặt trên cúc áo mình: “Giúp tôi cởi quân áo.”
Lâm Bát Nhiễm biết mình không thể từ chối, cô bắt đầu giúp hắn cởi cúc áo: “Trương Hàn, tôi có thể hỏi anh một vân đề sao?”
“Hỏi đi.”
“Dưới lầu này đều là thiếp thất của anh sao; anh mỗi tôi đều sủng hạnh họ?”
“Ghen à? Đám đó chỉ là giải trí điêu khiển, họ không thể so với em.”
“Tôi không phải ghen, tôi chỉ là tò mò, anh không sợ mình nhiễm bệnh à?