Chương 322:
Mạc tiên sinh quả nhiên có tầm nhìn xa, Lê Nghiên Nghiên này mới sáng đã chờ xem kịch vui của cô.
Lê Hương tinh nghịch chớp hàng mi mảnh mai: “Lê Nghiên Nghiên, tôi qua cô gửi tin nhắn cho Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh đưa điện thoại của anh ây cho tôi xem, cô đúng là hại chết tôi mà, Mạc tiên sinh nổi cơn ghen dữ lắm, vừa về liền hung hăn thu thập tôi một trận rồi đây này.` Lê Nghiên Nghiên trực tiếp sững người, lúc này cô ta mới nhìn thây dấu hickey trên cổ Lê Hương, mặc dù Lê Hương mang áo cổ cao để che dấu hôn đi, cô ta vẫn lanh mắt thấy được.
Cùng với dấu hickey do Mạc Tuân để lại và câu nói cuỗi cùng của Lê Hương “hung hãn thu thập tôi một trận”, tâm trí Lê Nghiên Nghiên lập tức hiện ra rất nhiều hình ảnh không phù hợp với trẻ em.
Lúc này sắc mặt Lê Nghiên Nghiên tái xanh, cô ta cứ nghĩ Mạc Tuân bị cắm sừng sẽ về dạy dỗ Lê Hương một trận nên thân, ai ngờ đến Mạc Tuân lại dạy dỗ Lê Hương trên giường chứ.
Hơn nữa, Mạc Tuân còn đưa tin nhắn cô ta gửi đến cho Lê Hương đọc!
Trong mặt Lê Nghiên Nghiên lộ ra vẻ ác độc, Lê Hương, đừng vui mừng quá sớm, tôi biết rõ chuyện của cô và Mạc Tử Tiễn đó, chúng ta hãy chờ xeml Lúc này, chủ nhiệm Chu Bình từ phía trước hét lên: “Lê Nghiên Nghiên, cuộc họp khen thưởng đã bắt đầu rồi, cô mau mau lên bục.”
Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng nở một nụ cười xinh đẹp: “Lê Hương, Song Song, tôi phải lên sân khấu rồi, thực xin lỗi, tôi không biết các cô muốn đến nên không dành chỗ cho các cô, uất ức các cô một lần rồi, cứ đứng đó nhìn đi nhé. ” : Nói xong, Lê Nghiên Nghiên xách váy lên sân khâu.
Buổi lễ tuyên dương chính thức bắt đầu, các phóng viên truyền thông xúm lại đông như gà chọi nhau trên khán đài, lúc này có người đụng phải Lê Hương: “Ô, đây không phải là Mạc phu nhân sao, tức phu nhân, tôi xin lỗi.”
Vừa nói người kia vừa quay lại, anh ta xì xào bàn tán cười nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Biết tôi vừa đụng phải ai không, là Lê Hương đây.”
“Cô ta còn có mặt mũi đến ư, một con nhà quê lên thành phó, một phế tài y học, lại dám tham dự buổi lễ tuyên dương cho cô gái thiên tài Lê Nghiên Nghiên này, cô ta không thầy xâu hồ tôi cũng thấy xấu hồ thay đầy.”
“Thiên kim chân chính mới chính là thiên kim chân chính, Lê Nghiên Nghiên quá tuyệt vời, dùng Kim Vàng châm huyệt, chân động cả toàn bộ giới y học, mà Lê Hương chẳng qua chỉ là con chim sẻ không hóa được phượng hoàng.”
Những người xung quanh đều chỉ trỏ vào Lê Hương, khinh thường, đồng tình, chế nhạo cô, rât nhanh cô đã: bị ép vào góc tường.
Song Song suýt nữa tức giận chết mật: “Những N này sao miệng lại thối như vậy, tồi.
Lê Hương hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, cô giữ lây Song Song: “Song Song, đừng kích động.”
Song Song nhìn về Lê Nghiên Nghiên trên sân kháu, Lê Nghiên Nghiên đang ngồi, cạnh chủ nhiệm Chu, tận hưởng tất cả ánh hào quang và ánh hào quang của giới truyền thông. Ngay cả Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan cũng ngồi trên ghế VỊP.
“Lê Hương, với tính khí nóng nảy của tôi, tôi rất muốn đi lên xé xác con điềm trà xanh Lê Nghiên Nghiên này!”
Đôi mắt Lê Hương tràn ra mấy phần ý cười: “Song Song, cô không cân làm việc này, tôi sẽ tự mình làm!”
Hai mắt Song Sọng sáng lên, cô nhìn Lê Hương đây phân khích: “Lê Hương, cô muốn bi gì?”
Song Song rất ngưỡng mộ Lê Hương, vì Lê Hương luôn có rất nhiều thủ đoạn để chém Lê Nghiên Nghiên không còn manh giáp.
Lê Hương thần bí chớp mắt, tạm thời giữ bí mật, rất nhanh sẽ biết.
Song Song luôn mong chờ hành động của Lê Hương, nhưng buổi họp tuyên dương đã kết thúc suôn sẻ. Lê Nghiên Nghiên cũng đã có một bài phát biểu hoàn hảo trên bục, lấy tư thái ưu nhã mềm mại nhận: được Sự tán thưởng của cả sảnh đường. Tiếng “tạch tạch” cứ tập trung vào Lê Nghiên Nghiên, một cô gái thiên tài, Lê Nghiên Nghiên được đưa lên trời, Song Song chờ từ đầu đến cuối vẫn không hề thấy Lê Hương ra tay.
Lê Hương đứng ở phía sau bình tĩnh nhìn Lê Nghiên Nghiên, không hề có bắt cứ động tĩnh gì.