Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 332



Chương 332:

 

Trái tim Lê Nghiên Nghiên nhảy dựng, cơ thể người đàn ông cao lớn anh tuần nhanh chóng phủ xuông một lớp bóng trước mặt cô, anh vốn là một người có khí chất đàn ông mạnh mẽ, đợi đến khi anh ép tới gần Lê Nghiên Nghiên lùi lại, không cho đừng lui, lúc lưng chạm vào vách tường, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Nghiền Nghiên đã đỏ bừng.

 

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn từ khoảng cách gân, ngũ quan.

 

tinh xảo anh tuần không có chút tì vết nào, Lê Nghiên Nghiên chưa bao giờ có cơ hội lại gần anh như vậy, bởi vì Bội Hàn Đình không cho cô ta có cơ ội Anh bây giờ là sao thế?

 

Lê Nghiên Nghiên vui vẻ, cô ta không khỏi nghĩ, chăng lẽ anh định tỏ tình với cô ta ư?

 

“Mạc tổng, anh… anh bị sao vậy?”

 

Mạc Tuân cách một khoảng ngắn liền dừng lại, anh nhìn Lê Nghiên Nghiên, rũ mỉ mắt anh tuần xuông nhìn: “Lần trước cô gửi ảnh cho tôi, tôi còn chưa cảm ơn cô.”

 

“Chuyện đó… thật ra em cũng vô tình thây thôi, nhưng Lê Hương và Mạc Tử Tiễn kia thực sự rất thân thiết…

 

Lê Nghiên Nghiên chuẩn bị tốt một màn bôi nhọ.

 

Mạc Tuân híp. mắt có ý cười nhẹ, anh nhếch môi mỏng lên, trực tiếp ngắt lời Lê Nghiên Nghiên: “Cô vẫn cử luôn trồn trong góc nhìn trộm người ta, chắc là mệt lắm nhỉ?”

 

Gì cơ?

 

Lê Nghiên Nghiên hoàn toàn sững người.

 

Mạc Tuân nheo mắt lại, ánh mắt sâu thẩm lộ ra vẻ thờ œ lạnh lùng: “Lúc nãy tôi tám chuyện với Mạc phu nhân, cô có phải rất muốn biết chúng tôi nói chuyện gì phải không? Thực ra không có gì, chỉ là… tôi nói xấu cô một chút thôi, tôi nói cô đang quyến rũ tôi. “

 

“nến Lê Nghiên Nghiên hít vào một hơi lạnh, Khiển mặt ửng hồng nhanh chóng trở nên trăng bệch, cô ta mới vỡ òa ra rằng cô và Lê Hương có xé nhau thê nào thì người đàn ông này cũng không có động tĩnh gì, nhưng một khi anh đã ra tay thì sẽ càng làm người ta bẽ mặt, giông như lột da rút gân vậy, không chút thương tiếc.

 

“Về sau không cần đánh chủ ý lên tôi, bằng không cho dù Mạc phu nhân có thay cô câu tình, tôi cũng sợ bản thân không nhịn được khiên vị trí của cô biến mắt ở Hải Thành.”

 

Nói xong, Mạc Tuân quay người rời đi.

 

Anh đi rồi.

 

Hai tay Lê Nghiên Nghiên găm chặt vào tường, đôi mắt đỏ hoe, cô ta thật sự không hiểu tại sao Mạc Tuân vì cái gì lại tàn nhẫn với cô ta như vậy?

 

Cô ta đã trở nên nồi bật và chói lóa như thế, vậy mà ánh mắt anh vẫn không dừng lại trên người cô ta.

 

Lê Nghiên Nghiên cảm thây anh đã xé rách toàn bộ kiêu ngạo tôn nghiêm, chờ mong cùng hư vinh phù phiêm của cô ta, giáng xuống cô ta một đòn cảnh cáo!

 

Trong phòng tổng thống, Diệp Linh hỏi Lê Hương: “Lê Hương, cậu thực sự không quản Mạc tiên sinh nhà cậu hả?”

 

Lê Hương nhướng mày: “Người.

 

đàn ông của mình căn bản không cân phải xen vào, người đàn ông không phải của mình, muôn quản cũng không quản được, tớ tin anh ấy nhất định sẽ đích thân chỉnh Lê Nghiên Nghiên một vô.”

 

Diệp Linh đưa tay vén mái tóc xoăn bên má lên: “Cảm . giác an toàn của phụ nữ là do đàn ông ban cho, xem ra Mạc tiên sinh khiến cậu rất an tâm nhỉ?”

 

Lê Hương không phủ nhận rằng kế từ khi quen biệt, Mạc Tuân luôn khiến cô cảm thấy rất an toàn và yên tâm.