Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 342



Chương 342:

 

Giọng nói trầm thấp của Cố Dạ Cần lạnh nhạt truyền đến: “Bây giờ anh mới trở về cắn hộ, Linh Linh, đến tìm anh.”

 

Diệp Linh vừa định nói chuyện, : nhưng ‘tít tít” hai tiếng, Có Dạ Cần ở đầu bên kia trực tiếp cúp điện thoại.

 

“Diệp mỹ nhân, rốt cuộc là sao vậy?

 

Ai ở sau thế, động tay động chân vậy?” Người trợ lý lo lăng hỏi.

 

Diệp Linh cất điện thoại vào túi đứng dậy: “Người này mây người không thê trêu vào đâu, đừng lo, tôi sẽ xử lý tốt.”

 

Nói xong Diệp Linh liền rời đi.

 

Diệp Linh lái xe đến biệt thự Tây Giai Nguyệt, cô bám chuông.

 

Rất nhanh, cánh cửa căn hộ mở ra, thân hình cao to như ngọc của Có Dạ Cần hiện ra trong tầm mắt.

 

Về đến nhà, anh cởi áo khoác ba đờ xuy bên ngoài ra, lúc này anh đang mặc một chiếc áo sơ mỉ mỏng màu xanh đen cô chữ V, bên dưới là chiếc quân âu màu đen, khuôn mặt tuấn tú nhự được họa sĩ phác thảo nên, khí chất nhã nhặn, giơ tay nhắc chân đều tỏa ra hơi thở cấm dục lạnh lùng.

 

“Đền rồi? Đúng lúc anh đang nấu cơm, rửa tay đi rôi ăn cơm chung.”

 

Có Dạ Cần quay lại nhà bếp.

 

Diệp Linh thay giày ở hành lang, rồi bước vào bếp, Cô Dạ Cần rũ mắt Xuông nâu ăn, người ta thường nói đàn ông biết nấu ăn là đẹp trai nhát, anh làm món mì spaghetti nắm với hai miếng bít tết, màu sắc và hương thơm đều vô cùng tuyệt.

 

Nhưng mà, Diệp Linh không muốn ăn.

 

“Cố Dạ Cần, tôi đến rồi, anh không phải muốn tôi đến ngủ với anh sao?

 

Chúc mừng, anh tháng rồi, bây giờ đừng nói đến chuyện ăn uỗng nữa, nhanh lên đi, nửa tiếng một giờ có đủ không, tôi còn phải về nữa!”

 

Trên khuôn mặt tuần tú Cố Dạ Cần không có bắt kỳ cảm xúc nào, chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái: “Hiện tại anh không muốn, ăn trước đi đã.”

 

li khí bá đạo, không cho phép cãi ại Diệp Linh tiến lên tắt lửa: “Thật sự không muốn?”

 

Đầu ngón tay trắng nõn mềm mại của cô chạm vào móc khóa trên thắt lưng da màu đen của anh, dùng sức kéo thật mạnh. : Cơ thể thon dài của Có Dạ Cần thuận thế nghiêng về phía trước, Diệp Linh nhanh chóng kiêng chân lên, đôi môi tỉnh xảo phủ lên đôi môi mỏng manh đỏ tươi của anh: “Bây giờ thì sao?”

 

Có Dạ Cần lăn yết hầu, đưa bàn tay to ôm lấy vòng eo như rắn nước của cô, trực tiệp đặt cô gái nhỏ xinh lên tủ bếp, tìm đôi môi đỏ mọng của cô hôn lên.

 

Diệp Linh không trốn, để anh hôn.

 

Cô mặc vô cùng đơn giản, một _chiệc váy chữ T màu đen với phần cô thắt nơ búp bê, không phải của hãng thời trang lớn nhưng cô mặc lại rất đẹp, nêu ở trên người phụ nữ khác thì không thể nào so được, khiên người ta không thể rời mắt.

 

Diệp Linh trẻ trung đầy Sức sống và quyên rũ là tài sản riêng mà nhiều nhóm đại lão quyên lực và giàu có muốn nâng niu, muôn chơi đùa nhắm nháp cô.

 

Có Dạ Cần hôn lên mắt cô, khàn giọng hỏi: “Nếu hôm nay không phải anh mà là những người đàn ông khác, chỉ cần họ đưa tiền là em đều có thể cởi ư?” : Diệp Linh không nhắm mắt, cô lạnh lùng nhìn anh bằng đôi mắt đẹp, sau đó nhếch môi đỏ mọng lên thành một vòng cụng mỉa mai: “Nếu không thì sao, mỗi bộ quần áo tôi cởi ra đều có giá, cởi càng nhiêu càng đắt, khuôn mặt này của tôi, ánh mặt này, toàn thân nảy đều, đã mua bảo hiểm cả rồi, rất đắt đó. Có Dạ Cần, qua đêm một lần đã là tốt cho anh rồi, cứ hưởng.

 

thụ cho thật tốt vào, tốt nhất anh nên bảo đảm chắc bản thân vẫn có thể uy hiếp tội, lao thẳng đến túm tôi trên tay, vân có tiên không bao giờ ngã ngựa, bằng không tôi nhất định sẽ bỏ chạy cùng người đàn ông khác, tôi sẽ có một kim chủ đại nhân mới.”