Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 355



Chương 355:

 

“Bốp…” Lệ lão phu nhân trên giường bệnh trực tiếp giơ tay lên, vỗ vào đầu Từ Thiếu Nam một cái, bà nhéo lỗ tai Từ Thiếu Nam: “Thằng nhãi con này, mấy ngày này chắc cháu ăn chơi lên đến tận trời luôn chứ gì, ngoan ngoãn cho bà một chút!”

 

Từ Thiếu Nam không sợ trời không sợ đất, lại sợ Từ lão phu nhân, cho nên vừa rồi mọi người nhìn thấy một người rất quái đản, tàn nhẫn, lại nhanh như cắt lộ ra vẻ mặt oan ức như trẻ con, khóc òa lên “Bà ngoại, đau quá, bà mau buông tay, cháu sai rồi, cháu xấu hỗ quá, bà ngoại ở trước mặt mọi người giữ chút mặt mũi cho cháu đi ạ…”

 

Từ Thiếu Nam không ngừng xin tha, Lệ lão phu nhân mới dừng tay.

 

Lê Hương nhìn Từ Thiếu Nam này đột nhiên đến, liền hiểu đây là cháu trai của lão phu nhân, cô thấy anh chàng tổ tông này cũng khá thú vị.

 

“Lão phu nhân, bà ăn kẹo chưa?” Lê Hương hỏi.

 

“Kẹo? Đây là loại kẹo gì?” Cặp mắt phượng kia của Từ Thiếu Nam lúc này mới không có ý tốt rơi vào trên mặt Lê Hương, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Cô là ai, làm sao có thể cho bà ngoại tôi ăn đồ tầm bậy thế này, sao mà tôi biết được cô có tâm địa rắn rét không chứ?”

 

Từ Thiếu Nam đưa tay nắm lấy viên kẹo trong tay Lê Hương.

 

“Bóp” một tiếng, Lệ lão phu nhân vươn tay đánh tay Từ Thiếu Nam: “Thằng nhỏ này, nói chuyện lễ phép chút đi, Lê Hương là tiểu tiên nữ của bài”

 

Từ Thiếu Nam cúi đầu nhìn xuống, thấy hai tay đỏ bừng: “Bà ngoại, bà thật là bạo lực, cháu có phải là cháu của bà không đấy? Còn đây là tiểu tiên nữ cái gì chứ, cháu thấy chắc là xấu xí lắm chứ gì, nếu không thì sao cô ta lại đeo mạng che mặt, rõ ràng chính là nhan sắc xấu ma chê quỷ hòn… “

 

Lúc này, cái nhìn bạo lực của Lệ lão phu nhân lại bắn tới, Từ Thiếu Nam nhanh chóng ngậm miệng lại.

 

“Tiểu tiên nữ, đừng sợ. Hôm nay bà đặt lời nói ở đây, nếu nó dám động vào một sợi tóc của cháu, bà sẽ chặt tay nó ngay lập tức, nếu nó bắt nạt cháu, đừng nói lời vô nghĩa với nó, tát thẳng mặt cho bà, nó sẽ không ngứa da nữa.” Lệ lão phu nhân cười nói với Lê Hương.

 

Từ Thiếu Nam: “…”

 

Chết tiệt!

 

Bà ngoại à, cháu là mẹ nhặt được trên đường phải không?

 

Từ Thiếu Nam chết lặng, anh chưa bao giờ thấy bà của mình thích một cô gái đến thế.

 

Đương nhiên Lê Hương sẽ không so đo với Từ Thiếu Nam, cô bỏ qua chuyện này, muốn quay về chủ đề: “Lão phu nhân, bà đừng lo, nếu có người dám bắt nạt cháu, cháu đương nhiên sẽ không nương tay, chúng ta ăn kẹo trước đi đã ạ.”

 

“Kẹo này có vị gì?”

 

“Dạ… nó có mùi như cỏ Tuyết Lăng ạ.”

 

Lệ lão phu nhân chưa từng ăn kẹo có vị cỏ Tuyết Lăng nhưng bà cho rằng nó rất ngọt, bà thích nhất là cùng Thúy Phân Mạc gia ăn vụng đồ ngọt.

 

Lệ lão phu nhân ngoan ngoãn há miệng ăn viên kẹo trắng.

 

Nhưng một giây tiếp theo, trong miệng truyền đến một mùi đắng của thuốc bắc, Lệ lão phu nhân đau khổ nói: “Đây là thuốc, tiểu tiên nữ, cháu nói dối!”

 

Lúc này, Lê Hương nhanh chóng vung tay lên, trực tiếp đâm Kim Vàng đang kẹp giữa ngón tay vào đầu Lý lão phu nhân.

 

“Mẹ kiếp, cô dám cho bà ngoại tôi uống thuốc, bà ngoại tôi rất ghét thuốc đắng, bà ơi, mau nhồ ral” Từ Thiếu Nam nhảy ra dùng hai tay cầm túi quần mình để Lệ lão phu nhân nhỏ thuốc ra khỏi miệng.

 

Lệ lão phu nhân muốn nhỏ ra, nhưng giọng nói bình tính của Lê Hương vang lên: “Lão phu nhân, trên đầu bà có cây kim, bà không thể động đậy, nếu không sẽ rất đau đó.”