Chương 357:
Ai cũng muốn nói điều gì đó, nhưng đều là từ bần cùng lực, một giây trước toàn bộ cư dân mạng bọn họ còn bêu xấu Lê Hương, một giây sau đã bị Lê Hương vả mặt lại mạnh mẽ.
Đây cũng là lần đầu tiên mọi người chân chính đi tìm tòi khám phá về cô gái tên Lê Hương này, họ không biết gì về cô ngoại trừ năm 9 tuỏi cô từ quê lên.
Cô luôn mang một cái mạng che mặt vô cùng thần bí, khiến người ta không thể nhìn rõ.
Toàn bộ mạng xã hội chìm vào im lặng, toàn bộ Hà Thành trở nên yên tĩnh vì Lê Hương.
Lệ lão phu nhân già lại được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, Lê Hương bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện, mọi người trong viện nghiên cứu đều đi ra, đứng ở khoảng cách không xa nhìn cô.
Lúc này Chu Bình đuổi tới, sắc mặt vẫn đang thay đổi nhìn Lê Hương: “Lê Hương, không ngờ cô lại có y thuật kinh người như vậy, bây giờ tôi mới hiểu tại sao viện trưởng lại gọi tôi suốt đêm qua, để cô “nhảy dù” đến viện nghiên cứu.”
Dứt lời, Chu Bình lại nói: “Lê Hương, tôi muốn trịnh trọng xin lỗi cô, thành thật mà nói, ngay từ đầu tôi đã có thành kiến với cô, vì Vậy khi cô tranh cãi với Lê Nghiên Nghiên, tôi đã tin nhầm cô ta, vốn dĩ mọi vinh dự của Lê Nghiên Nghiên đều là của cô, hôm nay viện trưởng sẽ quay lại, tôi sẽ thú nhận mọi chuyện với viện trưởng rồi xin từ chức, đồng thời cũng mong một nhân tài xuất sắc như cô có thể quay lại viện nghiên cứu.”
Chu Bình khá có trách nhiệm trong công việc, đương nhiên cũng dám gánh chịu hết thảy, bây giờ cô ta xin lỗi và chịu mọi hậu quả, nhưng cô ta còn khuyên Lê Hương quay lại.
Là cô ta đuổi Lê Hương ra mà bây giờ cũng chính cô ta muốn mời Lê Hương trở lại.
Đôi mắt sáng ngời của Lê Hương nhìn Chu Bình cười: “Chủ nhiệm Chu, tôi không trách cô, nhưng chuyện quay về viện nghiên cứu, tôi cần căn nhắc chút.”
Nói xong, Lê Hương xoay người rời đi.
Cô không ngay lập tức đồng ý quay về viện nghiên cứu.
Chu Bình và những người khác nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Lê Hương rời đi, giờ đây ánh sáng rực rỡ ánh chiều tà buông xuống mặt đắt, cô gái bước nhẹ vào ánh dương vàng óng ánh kia, làn gió thổi tung làn váy cùng mái tóc dài, một khắc như vậy, trông cô xinh đẹp lạ thường.
Lê Nghiên Nghiên cũng đi tới, hai tay buông thõng hung hăng nắm thành quyền, cô ta biết từ lúc này, Lê Nghiên Nghiên chỉ có đi dưới ánh đèn rực rỡ, trở thành tiêu điểm.
Lúc này Chu Bình mới quay người bước tới, cô ta nhìn Lê Nghiên Nghiên bằng ánh mắt nghiêm túc: “Lê Nghiên Nghiên, từ khi cô vào học viện, tôi luôn đặt hy vọng cao vào cô, nhưng cô lại quên rằng y thuật là thứ hai, nhân phẩm mới là thứ nhát, lúc này đây cô ác ý cướp đoạt vinh quang cứu người, dẫn sai hướng dư luận, suýt chút nữa hại chết Lệ lão phu nhân, tôi sẽ tiến hành toàn bộ thông báo phê bình với cô. Hơn nữa, từ nay về sau tạm thời cách chức cô, chờ viện trưởng trở về, ông ấy sẽ tự mình xử lý cô!”
Đầu Lê Nghiên Nghiên “đùng” một tiếng, cô ta biết mình xong rồi, lần này thật sự xong rồi, cô ta mấp máy môi đỏ mọng cầu tình: “Chủ nhiệm Chu, tôi…”
Chu Bình không muốn nghe cô nói thêm một chữ nào nữa, trực tiếp rời đi.
Chu Bình rời đi, Lê Nghiên Nghiên sững sờ ở đấy, cô ta cảm giác được ánh mắt của mọi người đều hướng về đây, chỉ trỏ, khinh thường, thương cảm, chán ghét, xem kịch vui… Cái gì cũng có.
Lúc này, Triệu Lập Anh vội vàng đi tới: “Nghiên Nghiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ thật sự là Lê Hương cứu lão phu nhân?”
Triệu Lập Anh vẫn không tin chuyện này là sự thật, người mà anh ta coi thường và ghét nhất hóa ra lại là một cô gái thiên tài thực sự, vì vậy anh ta đã chạy đến hỏi trực tiếp Lê Nghiên Nghiên.
“Nghiên Nghiên, tự mình kiểm tra Weibo của em đi.
Hiện tại Weibo đã bùng nổ rồi, tất cả các tạp chí lớn hàng tuần ở Haicheng đều đưa tin về chuyện em giả mạo làm cô gái thiên tài, thông báo chỉ trích của viện nghiên cứu vừa rồi đã được công bó, tài khoản huy động vốn cộng đồng để hoàn trả 120 triệu đồng cho em ngay lập tức bị đóng, nhiều phương tiện truyền thông chính thống đích danh chỉ trích em. Thậm chí, họ còn thẳng thừng bảo rằng em gian dối y thuật, lừa dối công chúng, nhân cách khiếm khuyết, lời nói có hơi khó nghe.”