Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 362



Chương 362:

 

Tất nhiên Lê Hương đương nhiên biết cô đang nghịch trời mà làm, những truyền thuyết lấy mạng đổi mạng này là không hẳn là thật, cô không tin vào quỷ thần, mà chỉ tin vào bản thân mình.

 

Nhưng chất độc của hoa Mạn Đà La cực kỳ độc, lần đầu thử độc đã ăn mòn dòng máu quý giá của cô rồi, độc tính khá mạnh, cô không biết lần thứ hai sẽ thế nào, cô cũng không thể nắm chắc được gì.

 

Cô không biết là Mạc Tử Tiễn cuối cùng cũng nhận được chất độc của hoa Mạn Đà La. Anh là viện sĩ của Đề Đô, có đội nghiên cứu y tế ưu tú của riêng mình, bây giờ anh đã nói rõ với cô là chất độc của hoa Mạn Đà La sẽ còn trong cơ thể cô, một người bị trúng độc của hoa sẽ không sóng được bao lâu.

 

Kỳ thực đây là một con đường cụt, cô và Mạc Tuân, chỉ có một người có thể sống mà thôi!

 

Mạc Tử Tiễn đứng dậy, giọng nói lạnh lùng: “Cô nên nghĩ kỹ một chút đi.”

 

Nói xong trực tiếp rời đi.

 

“Mạc nhị thiếu!” Lê Hương nhanh chóng bước tới, nắm lấy tay áo Mạc Tử Tiễn: “Đừng nói với anh trai anh về chuyện này, chuyện này là giữa tôi và anh trai anh, anh không có quyền nói với anh ấy!”

 

Mạc Tử Tiễn dừng lại, anh cụp mắt xuống, đôi mắt đen rơi vào trên tay cô, lúc này ngón tay mảnh khảnh của cô đang cuộn lại, dùng sức nắm lấy tay áo anh.

 

Đúng lúc này, bên tai vang lên tiếng “tách tách”, cửa phòng bị đầy ra, một đám phóng viên báo đài tràn vào.

 

Tất cả đều cầm máy ảnh trên tay bắt gặp cảnh này mà chụp liên hồi, hệt như nổi máu gà chọi vậy.

 

Lê Hương thu bàn tay nhỏ bé lại, cô ngước mắt nhìn đám phóng viên đột nhiên tràn tới, Lê Nghiên Nghiên không tới, mà là phóng viên lại tràn vào, cô nghĩ một chút đã biết đây là thủ đoạn của Lê Nghiên Nghiên.

 

Lê Nghiên Nghiên thực sự sợ hãi, có lẽ muốn thừa dịp thân thế cô vẫn còn bí ẩn đem cô diệt cỏ tận gốc, nên cô ta nóng ruột bày ra một ván này giữa cô và Mạc Tử Tiễn.

 

Lúc này, các phóng viên vội vàng đưa micro qua.

 

“Mạc phu nhân, xin hỏi hai người cô nam quả nữ ở một phòng lại dây dưa đang làm gì thế, cô không phải là ngoại tình đấy chứ?”

 

“Mạc phu nhân, Mạc tổng có biết chuyện này không, Mạc tổng cưng chiều cô như vậy,chẳng lẽ cô lại cắm sừng Mạc tổng chứ?”

 

“Mạc phu nhân, cô dùng kim châm huyệt, vừa mới ngồi trên cái ghế cô gái thiên tài, còn chưa ngồi nóng mà lại có thêm tai tiếng khác ở bên ngoài, cô có nghĩ đến hậu quả sẽ ra sao không?”

 

“Anh chàng đẹp trai này, trông anh lạ mắt quá, anh là người của Hải Thành sao, anh có biết Lê Hương là phụ nữ đã có gia đình không?”

 

“Anh chàng đẹp trai này, mời anh nói vài câu, giữa anh và Mạc phu nhân là ai chủ động, là cô ta chủ động quyến rũ anh sao?”

 

Mạc Tử Tiễn đối diện với micro và máy ảnh, nét mặt tuấn tú không chút dao động, không ngạc nhiên không hoảng sợ, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà xa cách.

 

Lê Hương không hề nao núng, cô thẳng bờ lưng thon thả xinh đẹp bình tĩnh nhìn những người này không nói lời nào.

 

Rất nhanh, đám người ồn ào náo động liền im lặng lại, mọi người đã làm cái nghề phỏng vấn này bao nhiêu năm rồi, đây thực sự là lần đầu tiên họ thấy một bộ đôi bình tĩnh như vậy.

 

Lê Hương và Mạc Tử Tiễn nhìn họ một cách thờ ơ, ý tứ như là chúng tôi thấy rồi, mấy người tiếp nữa đi.

 

Đây là bắt gian tại trận, thật là một tin tức chấn động, mà hai người này thật sự là không cho họ chút mặt mũi nào.

 

Mọi người bình tĩnh trở lại, lúc này Lê Hương nhàn nhạt cong đôi môi đỏ mọng, giọng nói trong trẻo truyền đến màng nhĩ mọi người như tiếng ngọc vang: “Các ngươi đang nói cái gì, ngoại tình? Có một câu tục ngữ rất hay “bắt kẻ thông dâm phải bắt trên giường”, còn các người bắt được cái gì, bắt gió bắt bóng sao?”