Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 380



Chương 380:

 

Mạc Tuân đang tắm nước lạnh, bỗng cửa kính mờ gõ lên ba tiếng “cốc cốc cốc”.

 

Mạc Tuân Đình dừng một chút, mới đưa tay mở cửa, bên ngoài là một bóng dáng yêu kiều của cô gái, Lê Hương đến đây.

 

“Sao lại xuống giường rồi, không muốn ngủ nữa à?”

 

Mạc Tuân híp khóe mắt màu đỏ tươi, ánh mắt gắt gao dán vào cô, âm thanh đè nén hỏi thẳng cô.

 

Lê Hương không biết để mắt vào đâu, khuôn mặt xinh xắn như bốc hơi nóng, cô ậm ừ vài tiếng: “Anh đánh thức em rồi, em còn có thể ngủ được à?”

 

Mạc Tuân đưa tay nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô kéo cô vào, âu yếm véo cái mũi nhỏ của cô: “Ác nhân lại cáo trạng trước, là ai hại ai không ngủ được?”

 

Áo sơ mi đen trên người Lê Hương nhanh chóng bị thắm ướt, tắm lưng xinh đẹp mảnh mai áp vào tường, cô ngắng đầu liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh đang kè sát, sau đó nắm chặt nện vào ngực anh.

 

Mạc Tuân mắt tối sầm lại, bàn tay to giữ chặt đầu cô, hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của cô.

 

Đầu ngón tay Lê Hương chậm rãi đặt lên vòng eo tinh xảo của anh, cơ bắp cuồn cuộn có lực của đàn ông, lại còn rất cứng rắn, hoàn toàn khác với sự mềm mại của phụ nữ.

 

Cô đưa tay ra, từ từ ôm lấy anh.

 

Mạc Tuân nới lỏng đôi môi đỏ mọng của cô. Chiều cao của hai người chênh lệch nhau. Đôi môi đỏ mọng của cô dễ dàng đáp xuống yét hầu đang chuyển động lên xuống của anh. Lúc này, Lê Hương nghe thấy tiếng anh phủ xuống tai cô, giọng nói khàn khàn mang theo ý không được từ chối: “Lê Hương, hôn anh.”

 

Sáng sớm ngày mai.

 

Lúc Lê Hương mở mắt đã là tám giờ, cô dậy muộn, ánh ban mai bên ngoài hắt vào qua lớp rèm cửa sổ, căn phòng chìm trong ánh vàng rực rỡ âm áp.

 

Lê Hương đưa tay sờ soạng, vòng tay ấm áp đã không còn, Mạc Tuân đã rời giường.

 

Anh dậy khi nào?

 

Cả hai sáng sớm mới ngủ, cô buồn ngủ quá không mở mắt ra được, vậy mà anh đã dậy đi làm như bình thường, thể lực nam nữ chênh lệch quá lớn.

 

Lê Hương đứng dậy ra khỏi giường, đứng ở cửa số hít thở bầu không khí trong lành buỏi sáng, lúc này, cô nhìn thấy nhân viên ở tầng dưới lần lượt đến công ty đi làm.

 

Lê Hương đột nhiên nhớ tới đây là ở tập đoàn Mạc thị, cô đang ở trong văn phòng giám đốc của anh, chỉ cần nhớ đến đêm qua hai người đã “chiến đấu” lâu như vậy, Lê Hương không thể nhìn thẳng chính mình, chính là bát canh pín bò đó mà gây ra họa, cô đây là nhóm lửa tự thiêu mình.

 

Mạc tiên sinh quả là không dễ chọc!

 

Lê Hương rửa mặt đơn giản một chút, chợt nghe thấy tiếng động bên ngoài, hình như có người vào phòng nghỉ.

 

Mạc tiên sinh về rồi?

 

Lê Hương mở cửa phòng tắm, vui vẻ nhảy ra: “Mạc tiên sinh…”

 

Lời nói của cô đột ngột dừng lại, bởi vì không phải Mạc tiên sinh bước vào, mà là một người phụ nữ.

 

Người phụ nữ vẫn còn rất trẻ, cô ấy trông như khoảng ba mươi tuổi, cô ấy mặc một chiếc váy đỏ, dáng người đẫy đà, làn da trắng như tuyết, xinh đẹp và quyến rũ, có một nét quyến rũ hoàn toàn khác với Lê Hương của tuổi 20.

 

Người phụ nữ kia nhìn thấy Lê Hương cũng ngắng người, nhưng nhanh chóng nói: “Phu nhân, tôi đến quét dọn phòng giám đốc, lấy quần áo của giám đốc đến phòng giặt là ạ.”

 

Lê Hương chưa từng thấy người phụ nữ này bao giờ, nhưng đây cũng là điều bình thường, phòng nghỉ của Mạc Tuân phải do người khác dọn dẹp, chỉ không ngờ mấy người phụ nữ như dì dọn vệ sinh này lại xinh đẹp như vậy.

 

“Ô; vậy cô dọn dẹp đi.” Lê Hương bước sang một bên.

 

“Vâng thưa phu nhân.”