Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 408



Chương 408: Nói Anh Là Quái Vật

 

Lê Hương ngồi đối diện với Mạc Nhân Nhân, người phục vụ bưng hai tách cà phê, Mạc Nhân Nhân nhìn Lê Hương: “Lê Hương, cháu đến à?”

 

Lê Hương gật đầu: “Đúng vậy bác, cháu đến, bác vẫn luôn muốn kể cho cháu nghe về quá khứ của Mạc tiên sinh, vậy bây giờ bác có thể nói rồi.”

 

Sau cả đêm cân nhắc, Lê Hương quyết định đến, tình trạng của Mạc tiên sinh vượt quá sức tưởng tượng của cô, lần này anh lái xe nhanh đến mức xảy ra tai nạn xe đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cô, giờ Mạc tiên sinh anh tuấn đứng trước mặt cô, trưởng thành, giàu có lại kiêu ngạo, hoàn hảo và không chê vào đâu được, nhưng anh lại che dấu đi quá khứ không cách nào chịu nổi, đau khổ, yếu ớt kia đi rồi, cô hưởng thụ anh của ngày hôm nay, nhưng cũng muốn giải phóng anh khỏi nỗi đau ngày hôm qua.

 

Dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai của anh, cô đều muốn tham gia.

 

Mạc Nhân Nhân nhấp một ngụm cà phê, mặc dù không thích đứa cháu trai Mạc Tuân này, nhưng nhắc đến chuyện quá khứ vẻ mặt bà cũng rất đau khổ: “Hàn Đình có nhắc đến mẹ ruột của nó – Liễu Anh Lạc với cháu không?”

 

Lê Hương gật đầu: “Có nhắc qua.”

 

Mạc Nhân Nhân hơi ngỡ ngàng, hiển nhiên bà không ngờ Mạc Tuân lại nhắc đến mẹ mình với người khác: “Bác rất ngạc nhiên, bởi vì mẹ nó là điều cắm ky sâu nhất trong lòng nó, không ai khác có thể chạm vào, nhưng bác không ngờ nó lại kể cho cháu nghe về mẹ nó.”

 

“Tiên sinh không nhắc nhiều, nhưng cháu có thể tưởng tượng ra mẹ của anh ấy là một người phụ nữ tuyệt sắc tao nhã.”

 

Tuyệt sắc tao nhã…

 

Còn chẳng phải ư?

 

Mạc Nhân Nhân cong môi giễu cọt, chỉ mỗi khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia của Liễu Anh Lạc đã xứng với bốn chữ “tuyệt sắc tao nhã” này, bằng không anh trai bà lại đổ gục trước người cô ta?

 

“Liễu Anh Lạc đã chết, hôm đó là đám tang của cô ta, nhưng bác không biết chuyện gì đã xảy ra, bài vị của Liễu Anh Lạc lại bị thiêu hủy, gió thổi qua liền bay mắt hết thảy, Hàn Đình chứng kiến cảnh như vậy hệt như phát điên, ra tay đả thương vài người.”

 

“Chuyện này cháu biết, Mạc tiên sinh cũng kể qua với cháu, lúc đó sự việc có chút lớn, sau này mấy bác đưa cho anh ấy tờ giấy giám định của bệnh viện, xác định rằng anh ấy có vấn đề về tâm thần.”

 

Mạc Nhân Nhân thực sự không ngờ Mạc Tuân sẽ nói với Lê Hương những điều này: “Vậy nó có kể với cháu cái này chưa, chuyện lúc đó không phải hơi lớn, mà là rất lớn, oanh động cả Đề Đô, bởi vì người nó ra tay đều là danh môn đệ tử của Đề Đô, lần đó Hàn Đình ra tay rất tàn nhãn, gần như đánh máy người kia tàn phế, bia mộ của mẹ nó cũng đầm đìa máu tươi!”

 

Ngón tay của Lê Hương đột nhiên siết chặt, bởi vì cô đã tưởng tượng ra được hình ảnh kia trong đầu, nơi nghĩa địa tràn ngập tuyệt vọng cùng máu, còn có dã thú thở hồn hến.

 

“Lê Hương, cháu sợ chưa?” Mạc Nhân Nhân hỏi.

 

Lê Hương nhìn Mạc Nhân Nhân: “Tại sao Mạc tiên sinh lại ra tay đánh thương bọn họ, nhiều người như thế ở đó, vậy mà mấy người kia lại bị đánh, chẳng lẽ không phải bọn họ có vấn đề sao?”

 

Mạc Nhân Nhân đình trệ một lúc, lúc này Lê Hương vẫn đứng bên Mạc Tuân, cho dù cả thế giới đều chống lại Mạc Tuân.

 

“Đúng vậy, những người đó đều là công tử ăn chơi trác táng ở Đề Đô. Tại tang lễ, là bọn họ đã đốt bài vị của Liễu Anh Lạc thành trò, lúc ấy bọn họ còn cười nhạo Hàn Đình, nói nó là bệnh nhân, là một con quái vật.”