Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 412



Chương 412:

 

Lê Hương về U Lan Uyễển để bà nội khỏi lo, cô cũng không nói gì, ăn tối với bà xong, cô chơi một lúc rồi trở về phòng ngủ.

 

Bây giờ đã rất khuya nhưng Mạc Tuân vẫn chưa về.

 

Tối nay anh thực sự không về sao?

 

Bây giò anh đang làm gi vậy?

 

Lê Hương không tin anh sẽ đi tìm mỹ nữ uống rượu, anh tức giận nên cố ý nói vậy thôi.

 

Lê Hương lấy điện thoại gọi vào số của Mạc Tuân nhưng anh không bắt máy, chỉ vang lên giọng nữ máy móc lạnh lùng: “Rất tiếc, số điện thoại bạn đang gọi tạm thời không thể liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”

 

Lê Hương gọi rất nhiều lần, nhưng anh vẫn mãi không nhận.

 

Lê Hương ở trên giường trằn trọc trở mình, nhớ đến lúc còn bé Mạc tiên sinh từng bị nhốt ở nơi ẩm ướt u tối như thế suốt ba năm ròng, còn bị bắt nạt, cô liền quyết định, nhất định sẽ chữa khỏi cho anh, cho dù phải trả bất cứ giá nào!

 

Kết quả xét nghiệm máu của cô ngày mai đã có rồi, bắt buộc phải thử độc lại lần thứ hai.

 

Trong đầu cứ mãi suy nghĩ rối bời, Lê Hương thiếp đi lúc nào không hay.

 

Không biết qua bao lâu một chiếc xe hơi sang trọng từ từ dừng lại trên sân cỏ U Lan Uyễn, đây là xe hơi mới của Mạc Tuân, một chiếc Rolls-Royce Phantom, nhưng cấu hình cao cấp hơn và giá cũng đắt hơn, dòng xe đắt tiền này luôn là sự lựa chọn hàng đầu của những người đàn ông thành đạt trong giới kinh doanh.

 

Mạc Tuân có gu thẩm mỹ không tầm thường, hơn nữa sở thích cũng rất độc đáo, bất kể là chiếc xe hay cô gái mà anh yêu, đều là độc nhất vô nhị.

 

Cửa biệt thự được mở ra, mẹ Ngô vừa chào hỏi vừa nói nhỏ: “Thiếu gia, sao cậu về muộn vậy, có muốn tôi hâm nóng đồ ăn không?”

 

Mạc Tuân vẫn mang một thân màu đen, cả người nhiễm hơi lạnh thâm trầm lại lạnh lẽo của đêm khuya: “Không cần, bà nội và thiếu phu nhân ngủ rồi sao?”

 

“Ngủ cả rồi, ăn cơm tối xong là thiếu phu nhân cùng làm bánh gato với lão phu nhân, lão phu nhân chơi rất vui vẻ.” Mẹ Ngô cười nói.

 

Mạc Tuân ngước mắt liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt trên lầu, cô gái của anh từ trước đến nay đều luôn hiểu chuyện như thế, cho dù hai người có cãi nhau, cô cũng chưa từng để lộ trước mặt bà nội, là một đứa trẻ ngoan hiếu thảo.

 

Mẹ Ngô lại nói: “Thiếu phu nhân người đẹp miệng ngọt, luôn luôn có những thứ nhỏ nhặt có thể dỗ lão phu nhân vui vẻ, tôi thấy kể từ khi thiếu phu nhân gả vào đây, lão phu nhân cười nhiều hơn xưa, à đúng rồi thiếu gia, thiếu phu nhân còn làm một chút đồ điểm tâm cho cậu này.”

 

Mẹ Ngô vào bếp, lấy món tráng miệng do Lê Hương làm ra, đó là một chiếc bánh ngọt, bên cạnh đính vài quả dâu tây và việt quất, phía trên trang trí bằng một bông hồng đỏ bằng kem.

 

Mạc Tuân không thích đồ ngọt, mẹ Ngô dĩ nhiên biết, nhưng bà vẫn đưa thìa cho Mạc Tuân, che miệng cười: “Thiếu gia, đóa hồng đầu tiên trong đời cậu lại là thiếu phu nhân tặng, chắc cậu chẳng nghĩ đến sau này sẽ có cô gái nào tặng hoa hồng cho cậu đâu nhỉ, mau nếm thử đi.”

 

Cô thích ăn đồ ngọt, đây là lần đầu tiên cô tự làm, cốt bánh là mẹ Ngô làm, nhưng hoa hồng đỏ là do cô tự tay vẽ ra, cô tặng anh một đóa hồng đỏ.

 

Bông hồng đỏ đầu tiên trong đời anh.

 

Đứa nhỏ ngốc, chuyện tặng hoa hồng này phải là đàn ông làm chứ, cô là con gái mà, sao lại không biết ngại đi tặng người ta.

 

Mạc Tuân cầm thìa lên, ném thử một miếng.

 

Mẹ Ngô hỏi: “Thiếu gia, ngọt chứ?”

 

Mạc Tuân gật gật đầu, ăn hét tắt cả: “Dạ, rất ngọt.”