Có lẽ là do tối qua không được nghỉ ngơi, vừa đặt lưng xuống Mộ Cẩn Y đã ngủ rất sâu giấc. Lúc cô tỉnh dậy thì trời cũng đã tối rồi, cô giật mình nhanh nhanh chóng chóng đi rửa mặt qua loa rồi sau đó vội vàng xuống thăm Lãnh Cao Tuấn.
Vừa đi đến cửa phòng bệnh Mộ Cẩn Y đã nhìn thấy một cô ý tá tay cầm quả táo vẻ mặt ân cần nhìn Lãnh Cao Tuấn rồi nói: “Anh Lãnh, anh có muốn ăn táo không, để em gọt táo cho anh ăn nhé được không?”
Lãnh Ngôn nằm ở trên giường, cũng không buồn mở mắt ra: “Không ăn.”
“Vậy anh có thấy buồn chán không? Hay là em kể chuyện cho anh nghe nhé?” Y tá chăm chú nhìn vào gương mặt điển trai của Lãnh Cao Tuấn, hai mắt sáng rực như đèn pha ô tô.
“Tôi có phải là trẻ con đâu, cô kể chuyện làm gì?” Suy nghĩ một lát, Lãnh Cao Tuấn nói: “Nếu như cô có kiên nhẫn thì biểu diễn tiết mục ngắn cho tôi xem đi.”
“Tiết mục ngắn ư?” Y tá đỏ mặt rồi khẽ nói: “Nhưng mà người ta không biết biểu diễn tiết mục ngắn.”
“Vậy cô biết làm gì?” Lãnh Cao Tuấn uể oải nói.”
“Em biết ca hát, biết nhảy múa, biết kể chuyện cười, còn biết…”
Y tá còn chưa nói xong thì Lãnh Cao Tuấn đã lên tiếng: “Thôi được rồi, tôi hỏi cô cô có biết thư pháp không?”
“Thư pháp ư? Em có biết một chút.”
“Vậy cô viết cho tôi hai chữ đi, viết trăm tám mươi lần là được rồi.”
Hai mắt y tá sáng bừng lên: “Anh lãnh muốn em viết chữ gì ạ?”
“Rụt rè.”
Y tá: “…”
Lãnh Cao Tuấn thấy dáng vẻ cuối cùng cũng xấu hổ đến không nói thành lời của cô y tá thì cũng thấy thoải mái hơn một chút. Anh cảm thấy ba mình nói cấm có sai. Rõ ràng anh có muốn trêu ghẹo mấy cô y tá này đâu, là bọn họ muốn trêu ghẹo anh đấy chứ được không? Nay nghĩ lại suy nghĩ muốn tuyển y tá nam của ba anh đến đây đúng là rất đáng tin.
Y tá bị Lãnh Cao Tuấn cười nhạo, gương mặt đỏ bừng như lửa đốt, cô ta tự chuốc lấy nhục nhã nên chỉ đành quay người rời đi. Nhưng vừa mới xoay người thì lại trông thấy Mộ Cẩn Y đang lười biếng đứng ở ngoài cửa.
Cô ta hoảng sợ lắp bắp: “Cô… cô đến đây thăm bệnh nhân sao? Cô đến từ khi nào?”
Mộ Cẩn Y thản nhiên nhìn cô ta, cô cảm thấy mình không có nghĩa vụ phải trả lời cô ta. Cô vòng qua người cô ta rồi đi thẳng đến chỗ của Lãnh Cao Tuấn.
Lãnh Cao Tuấn nghe thấy tiếng nói ngạc nhiên của cô y tá thì cũng mở mắt ra. Anh trông thấy Mộ Cẩn Y đi vào thì vội vàng giải thích: “Nhóc con, cô y tá này cứ đòi vào ở cùng anh cho bằng được nhưng anh không để ý đến cô ta.”
Cô y tá nghe thấy Lãnh Cao Tuấn nói như thế thì xấu hổ đến mức muốn chui luôn xuống đất, sau đó cô ta nhanh nhanh chóng chóng rời đi.
Mộ Cẩn Y ngồi xuống bên cạnh Lãnh Cao Tuấn, cô quan sát nét mặt của anh thì phát hiện ra nét mặt của anh đã hồng hào hơn ban sáng rất nhiều rồi, cuối cùng cô cũng yên tâm hơn đôi chút. Cô cũng không tiếp lời những lời ban nãy Lãnh Cao Tuấn nói mà hỏi: “Anh thấy trong người thế nào rồi?”
“Anh thấy rất đau, cả người đều đau, nhất là chân, chỗ đấy đau nhất.” Lãnh Cao Tuấn nhìn cô rồi đáng thương nói.
Mộ Cẩn Y nhíu mày lại: “Có cần em gọi bác sĩ kê cho anh ít thuốc giảm đau không?”
“Không cần đâu nhóc con, em chính là thuốc giảm đau hữu hiệu nhất, em có muốn giúp anh không.”
“Ừ, em hôn anh một cái anh sẽ không thấy đau nữa.”
Mộ Cẩn Y: “…”
Rất muốn đập chết anh xem như thế nào?
Lãnh Cao Tuấn biết Mộ Cẩn Y da mặt mỏng nên cũng không trêu cô thêm nữa, mà anh chuyển chủ đề: “Anh muốn ăn táo, em gọt cho anh đi được không?”
Mộ Cẩn Y gật đầu, cô cầm dao và táo lên rồi bắt đầu gọt cho Lãnh Cao Tuấn, mới gọt được một nửa đột nhiên cô nhìn anh rồi hỏi: “Chẳng phải ban nãy cô ý tá nói muốn gọt táo cho anh ăn sao? Tại sao anh lại nói không ăn?”
Lãnh Cao Tuấn nhìn cô bằng ánh mắt vô tội: “Anh là người đã có vợ sắp cướp rồi, sao anh có thể ăn táo người phụ nữ khác gọt được chứ?”
Mộ Cẩn Y: “…”
Hình như cũng có lý, Mộ Cẩn Y cũng không phản bác lại nữa.
Mộ Cẩn Y gọt táo xong thì đưa nó đến trước mặt của Lãnh Cao Tuấn, Lãnh Cao Tuấn giơ cái tay băng bó của mình lên rồi nói: “Tay anh không tiện, em đút cho anh ăn đi.”
Mộ Cẩn Y cạn lời, cô chỉ đành đưa táo đến bên miệng Lãnh Cao Tuấn, Lãnh Cao Tuấn nhìn cô rồi nói: “Nhóc con, ở nhà em cũng toàn ăn táo gặm cả quả như thế này hả?”
Ban đầu Mộ Cẩn Y nghĩ phải cắt táo thành nhiều miếng nhỏ rất phiền phức, cộng thêm ở đây cũng không có thớt, nghĩ để cho Lãnh Cao Tuấn gặm cả quả là được rồi. Đâu ngờ anh lại lập dị không nể mặt như thế cơ chứ.
Mộ Cẩn Y bất lực, cô chỉ đành cẩn thận cắt táo thành từng miếng nhỏ, sau đó lấy tăm xiên vào rồi mới đưa đến bên miệng cho anh: “Anh ăn đi.”
Lúc này Lãnh Cao Tuấn mới hài lòng há miệng ra, anh cắn miếng táo. Mộ Cẩn Y lặng lẽ nhìn anh ăn, cứ nhìn cho đến khi anh ăn hết miếng táo. Cô lại xiên một miếng nữa rồi tiếp tục đưa đến miệng cho anh, Lãnh Cao Tuấn lại đưa miếng táo đó đến bên miệng cô rồi nói: “Nhóc con, em cũng ăn đi.”
Mộ Cẩn Y ngại từ chối nên cũng há miệng ăn miếng táo.
Hai người cứ anh một miếng em một miếng, sau khi ăn hết quả táo Mộ Cẩn Y mới nhìn Lãnh Cao Tuấn rồi khẽ hỏi: “Cao Tuấn, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy, tại sao tự nhiên anh lại bị tai nạn?”
Nghe thấy Mộ Cẩn Y hỏi thế, đôi mắt Lãnh Cao Tuấn ánh lên sự lạnh lùng, anh nói nhỏ: “Anh nghi ngờ người ta đã động tay động chân vào xe của anh rồi.”
Mộ Cẩn Y lo lắng, nói như thế thì Lãnh Cao Tuấn gặp tai nạn thật sự không phải là chuyện ngoài ý muốn, điều này càng xác thực suy đoán của cô hơn.
Lãnh Cao Tuấn nhìn gương mặt có hơi thay đổi của Mộ Cẩn Y, anh vội vàng vỗ lên mu bàn tay an ủi cô: “Em đừng lo lắng, anh đã cho người đi điều tra rồi, anh sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.”
Đột nhiên Lãnh Cao Tuấn nhìn Mộ Cẩn Y, anh khẽ nói: “Thật ra, anh cũng không muốn khỏe nhanh, như thế thì anh có thể thường xuyên nhìn thấy em, không phải sao?”
Mộ Cẩn Y nghe thấy thế thì dở khóc dở cười nói: “Anh khỏe rồi mới gặp em thường xuyên được chứ, hiện giờ anh bị tai nạn, đám cưới của chúng ta cũng bị dời lại rồi kìa.”
Lãnh Cao Tuấn nghe thấy Mộ Cẩn Y nói như thế thì lập tức thốt lên: “Nhóc con, sao em lại cứ nói cái này vậy, có lẽ đây chính là chỗ xấu nhất của việc tai nạn.”
Hai người đang nói chuyện với nhau thì có người mở cửa phòng bệnh ra, Mộ Cẩn Y ngước mắt lên nhìn thì trông thấy Bạch Dương đang ôm một bó hoa hồng đứng ở ngoài cửa.
Bạch Dương không ngờ rằng lúc này Mộ Cẩn Y cũng đang ở đây. Cô ta nhíu mày lại sau đó làm như không nhìn thấy Mộ Cẩn Y mà bước từng bước đến trước mặt của Lãnh Cao Tuấn, đau lòng lên tiếng: “Cao Tuấn, em nghe nói anh bị tai nạn, em sắp sốt ruột chết rồi. Em đã nhanh chóng chạy đến đây để thăm anh đó, bây giờ anh thấy trong người thế nào rồi?”
Lãnh Cao Tuấn nhìn Bạch Dương, anh nhíu mày lại rồi nói: “Sao cô lại đến đây?”
“Cao Tuấn, chẳng phải chúng ta là bạn bè hay sao? Anh xảy ra chuyện thế này em đến chăm sóc anh cũng là lẽ thường tình mà.” Bạch Dương nói, cô ta đưa bó hoa hồng đến trước mặt Lãnh Cao Tuấn: “Cao Tuấn, đây là hoa em mua tặng anh, mong rằng anh sẽ thích nó.”
“Tôi không thích.” Lãnh Cao Tuấn rất không nể mặt nói.
Bạch Dương cắn môi, cô ta đáng thương lên tiếng: “Cao Tuấn, em biết lần trước em nói sai rồi, anh vẫn còn đang giận em, nhưng em làm thế chỉ vì muốn tốt cho anh mà thôi.”
Bạch Dương nhìn Mộ Cẩn Y rồi lại nhìn Lãnh Cao Tuấn rồi nói tiếp: “Cao Tuấn, hãy nghe em nói, anh đừng ở bên cô ta nữa. Anh vừa mới quyết định ngày cưới với cô ta xong thì xảy ra tai nạn. Cô ta là người không may mắn. Anh có biết không bây giờ tất cả mọi người đều đang nói người phụ nữ này mệnh khắc. Từ nhỏ cô ta đã khắc chết ba mẹ mình, sau này còn khắc chết cả ông ngoại của cô ta nữa, bây giờ lại đến lượt anh, em thật sự rất lo lắng…”