Nghịch Tập Trọng Sinh: Để Em Chủ Động!!!

Chương 41: Chỉ đơn giản như thế thôi



Bên trong cái sảnh lớn của một quầy hàng ăn rất ồn ào, một nhóm người đang ngồi. Những người này hoặc là xăm hình trên người, hoặc là trên tai cũng đeo khuyên tai, không thì ở trên cổ có đeo một sợi dây chuyền vàng dày cộm, ai cũng ngậm một điếu thuốc ở trên miệng, người tinh mắt vừa nhìn thì đã biết đây chẳng phải là người tốt đẹp gì.

Người đàn ông cầm đầu có một dây xích vàng ở trên cổ, dày cỡ bằng đầu ngón tay, sáng chói lấp lánh mà cũng không sợ làm mù mắt người ta.

“Anh Ba, nào anh uống một ly.” Một đứa đàn em rót ra một ly rượu rất nịnh nọt đưa đến trước mặt cho người đàn ông cầm đầu, một đứa khác thì đứng sau lưng giúp anh ta bóp vai.

Long Gia cầm lấy ly rượu uống một hơi, sau khi uống cạn lại còn ợ hơi: “Các anh em, tôi nói cho mọi người nghe, gần đây anh đây có một mối làm ăn lớn. Sau khi mọi chuyện đã thành, anh đây sẽ dẫn các anh em đi ăn cho ngon uống cho đã.”

“Bọn em biết ngay là đi theo anh Ba sẽ có thịt ăn mà, cho dù anh Ba muốn làm cái gì, bọn em đều sẽ đi theo anh Ba để làm.” Một tên đàn em đang bóp lưng cho Long Gia cười nói với vẻ mặt xu nịnh.

“Chuyện này có khả năng là các người phải chịu khổ một chút.”

“Phải chịu khổ sao? Không sao, không sao, bọn em đi theo anh Ba, ngay cả chết còn không sợ thì sao lại sợ khổ chứ? Hơn nữa đi theo anh Ba cứ coi như là chịu khổ đi thì đó cũng là vinh hạnh của bọn em.”

“Tên nhóc này, miệng mồm càng ngày càng trơn tru đấy.” Long Gia cười ha ha nói: “Thật ra cuộc mua bán này đơn giản hết sức, chính là có người muốn ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân để làm trò, nên muốn chúng ta phối hợp. Các người đi theo tôi bắt cô gái đó, đợi đến lúc người kia đến làm anh hùng cứu mỹ nhân, thì các người chỉ cần tẩn cho anh ta một trận, sau đó để cho anh ta đưa cô gái đó đi là được.”

Tên đàn em nhuộm tóc vàng sững sờ: “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”

“Đúng vậy, chỉ đơn giản vậy thôi, hơn nữa đối phương còn đưa giá rất cao.” Long Gia đưa ra một ngón tay.

“Mười nghìn?”

“Cái gì mà mười nghìn, mười nghìn tệ ông đây mà thèm vào sao? Còn không đủ để đưa các anh em đi làm một chầu rượu, là một trăm nghìn, chỉ cần bắt được người rồi giả vờ bị đánh bại thì sẽ có được một trăm nghìn, các anh em, mọi người nói xem, có phải là rất lợi phải không?.” Long Gia khoe khoang.



“Lão đại, vậy thực sự quá tốt rồi, khi nào chúng ta hành động vậy?.”

“Đêm nay.”

“Vậy tốt quá anh Ba, bọn em theo anh.”

Mấy người đang nói chuyện sôi nổi thì đột nhiên một người đàn ông mặc vest bước tới trước mặt Long Gia thì thầm nói: “Là Long Gia phải không? Đi theo tôi một chuyến.”

Long Gia nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ thấy trên mình đối phương ăn mặc toàn hàng hiệu, nhìn như thế nào thì đều thấy là người có tiền nên anh ta nghi ngờ hỏi: “Vị này, có phải anh tìm sai người rồi không?.”

Người đàn ông lắc đầu nói: “Không có sai, người mà cậu chủ chúng tôi muốn gặp chính là anh.”

“Cậu chủ của các anh là vị nào?.”

“Bí danh của ông ấy là Ngân Hồ.” Người đàn ông trầm giọng nói.

“Ngân Hồ.” Long Gia bị dọa ngớ người.

Mười năm trước, trên giang hồ xuất hiện một người đàn ông mang mặt nạ hồ ly bạc, lúc đó người này thách đấu với tất cả các ông trùm ở trên giang hồ, cuối cùng không có người nào là không bại dưới tay anh ta. Bản lĩnh của người đó không những lợi hại mà bên cạnh còn có một nhóm người tài giỏi, đừng nói đến việc người bình thường có thể tiếp chiêu với Ngân Hồ, mà có thể tiếp được mười chiêu của thuộc hạ anh ta, thì đã xứng đáng đứng khoe khoang một hồi rồi.

Trên giang hồ, Ngân Hồ vốn là sự tồn tại không thể đắc tội, hiện giờ người này lại có thể tìm được Long Gia, chuyện này làm sao không khiến Long Gia sợ đơ người được chứ?.

“Đi theo tôi đi.” Người đàn ông nói xong thì quay lưng bước đi.

“Được, các anh em đi theo tôi.” Long Gia đứng dậy.

“Long Gia, anh đi một mình là được rồi, cậu chủ của chúng tôi không thích quá ồn ào.” Người đàn ông quay đầu lại, nhìn Long Gia cảnh cáo.

“Vậy thì không được, tôi làm sao biết cậu chủ các anh muốn làm gì với tôi.” Long Gia cũng không ngốc, nếu không mang theo các anh em của mình, nhỡ may đối phương muốn đối phó với anh ta thì phải làm sao.

“Anh cảm thấy rằng nếu như cậu chủ của chúng tôi định ra tay với anh thì anh mang theo bọn họ có ích gì không?” Người đàn ông nheo mắt lại, khóe miệng thì thoáng hiện ra một nụ cười chế nhạo.

“Tôi… Tôi đi theo anh, bọn họ ở lại.”Lời này của người đàn ông khiến Long Gia không cách nào phản bác lại, bây giờ chỉ có thể nghe theo ý trời.

“Cậu chủ, người đưa đến rồi.” Người đàn ông đưa Long Gia đến trước mặt Ngân Hồ cung kính nói.



“Anh chính là Long Gia?.” Người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly bạc mệt mỏi nhìn Long Gia.

“Đúng vậy, không biết là ông chủ Hồ tìm tôi có chỉ thị gì sao?.”

“Có phải gần đây có người đến thỏa thuận một vụ mua bán với anh phải không?.”

“Đúng vậy.”

“Đối phương bảo anh làm gì?.”

“Việc này… những việc như này tôi không thể nói rõ ra được, đây là quy tắc trên giang hồ, vẫn mong ông chủ Hồ…”

“Ha…” Ngân Hồ đột nhiên cười lên: “Quy tắc của giang hồ, anh chắc chắn sao?.”. truyện đam mỹ

“Kính mong ông chủ Hồ đừng làm tôi khó xử, tôi cũng chỉ là vì kiếm sống qua ngày thôi.” Long Gia nhịn nhục nhẹ giọng nói.

“Khó xử? Nếu anh đã khó xử như thế, vậy thì để tôi biến anh thành một người chết, như vậy thì có phải anh không cần phải khó xử nữa phải không?.” Giọng của Ngân Hồ rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta lạnh gáy.

“Tôi nói… tôi nói…” Long Gia làm sao biết được, anh ta nhận bừa một cuộc mua bán lại đụng phải một nhân vật lợi hại như thế này chứ, sớm biết là sẽ chọc giận Ngân Hồ thì dù có thế nào anh ta cũng sẽ không nhận cuộc mua bán này.

Long Gia bất đắc dĩ buộc lòng phải kể hết ngọn ngành câu chuyện, ngay cả danh tính của đối phương là ai cũng lôi ra nói hết, chỉ cầu xin Ngân Hồ tha mạng cho anh ta.

Nghe Trang Đông Quân lại muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt Mộ Cẩn Y, Ngân Hồ lập tức cười gằn: “Tên đàn ông này thật sự không biết xấu hổ.”

Long Gia nghe xong những lời của Ngân Hồ sợ đến nỗi sống lưng đổ mồ hôi lạnh, may mà anh ta vẫn chưa bắt đầu hành động, nếu như hành động rồi thì hậu quả thật sự khó có thể tưởng tượng nỗi.

“Đưa cho anh ta hai trăm nghìn.” Ngân Hồ bất ngờ ra lệnh.

“Vâng.” Người đàn ông rút trong túi áo ra một tờ chi phiếu đưa cho Long Gia: “Anh cầm lấy cái này đi.”

Đôi mắt Long Gia sáng lên nhìn vào tờ chi phiếu đó: “Ông chủ Hồ, người đây là...”

“Đây là hai trăm nghìn anh cứ nhận đi, sau đó đánh cho người đàn ông đó một trận.” Ngân Hồ ra lệnh.

“Là như vậy sao?.” Quả thật Long Gia không dám tin vào tai mình, đánh một người mà có thể nhận được hai trăm nghìn, số tiền này cũng quá dễ để kiếm vậy sao? Hơn nữa Ngân Hồ cũng sẽ không tìm anh ta để gây rắc rối.



“Vậy anh còn muốn làm sao nữa?.”

“Không... không muốn làm sao cả, tôi nhất định sẽ làm cho anh hài lòng.” Long Gia phấn khích nói.

“Đừng có giở trò khôn lỏi với tôi, nhất cử nhất động của anh đều không qua được mắt của tôi đâu, nếu như anh cầm tiền của tôi mà không làm cho tốt, thì tôi sẽ khiến cho anh ngày mai không thấy được mặt trời.”

“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt, nhất định sẽ đánh cho anh ta không bò ra khỏi giường được.” Long Gia vội vàng đảm bảo.

Đùa à, cầm lấy tiền của Ngân Hồ còn dám không làm việc cho anh ta sao? Não anh ta cũng đâu phải bị gỉ rồi đâu.

Không đúng, bản thân Ngân Hồ lợi hại như thế, nếu ta anh ta muốn đánh người thì tại sao không để người của mình làm lại còn đưa tiền cho anh ta, cảm giác này không đúng lắm.

Đương nhiên anh ta không dám hỏi nhiều, đành phải lặng lẽ nuốt sự thắc mắc lại.

“Thế này mới đúng, người này hả phải biết nghe lời mới có thể sống lâu được, hiểu chưa?.”

“Hiểu rồi, nhất định nghe lời, nhất định phải làm tốt công việc.”

“Đi thôi.” Ngân Hồ lệnh cho người đàn ông bên cạnh.

“Vâng.” Người đàn ông đỡ Ngân Hồ trên chiếc xe lăn dậy đưa vào trong ô tô.

Long Gia nhìn về chiếc xe đang đi xa dần bối rối ‘không phải tứ chi của Ngân Hồ đều đầy đủ sao? Sao có thể ngồi xe lăn được? Mấy năm nay anh ta không hoạt động mạnh nữa chẳng lẽ nào là vì chân bị phế rồi? Dĩ nhiên cho dù là chân của Ngân Hồ bị phế thì sự tồn tại của anh ta cũng không thể đắc tội được, may mà anh ta vẫn còn biết tự mình hiểu được điều này.