Nghịch Tập Trọng Sinh: Để Em Chủ Động!!!

Chương 49: Lập di chúc



"Sếp Mộ, cô Thôi đã bán một căn nhà của cô ta và đưa toàn bộ tiền bán được cho Trang Đông Quân, công ty của Trang Đông Quân tuyên bố phá sản, có lẽ bọn họ sẽ đoán được đây là bút tích của chị." Tiểu Quách dừng một chút rồi thấp giọng nói: "Sếp Mộ, chị nên chú ý an toàn trong khoảng thời gian này.”

Mộ Cẩn Y gật đầu: "Tiểu Quách, gọi Cố Thiên Lạc tới đây.”

"Vâng, Sếp Mộ."

Không lâu sau, cố vấn pháp lý của công ty là Cố Thiên Lạc tới, anh ta tưởng Mộ Cẩn Y muốn hỏi anh ta một ít vấn đề về pháp lý, không ngờ Mộ Cẩn Y lại nói: "Cố Thiên Lạc, tôi muốn lập một di chúc.”

"Lập di chúc?" Cố Thiên Lạc sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng thoải mái lại, bây giờ người nào cũng thích lo liệu từ sớm, bởi vì sau khi chết, nếu không có di chúc thì sẽ dễ dẫn đến phiền phức, lập di chúc sớm một chút không phải là chuyện không tốt.

Mộ Cẩn Y gật đầu: "Đúng, hiện tại lập di chúc luôn.”

"Được, sếp Mộ.”



"Nếu một ngày nào đó tôi không còn nữa, 5% cổ phần dưới danh nghĩa của tôi sẽ dùng để tài trợ cho trẻ em khó khăn, số cổ phần còn lại thì giao hết cho Lãnh Cao Tuấn." Mộ Cẩn Y nhẹ giọng nói.

Cố Thiên Lạc ngạc nhiên hỏi: "Sếp Mộ, Lãnh Cao Tuấn mà cô nói, là cậu Lãnh của nhà họ Lãnh sao?”

Lãnh Cao Tuấn là cậu ấm có tiếng ở thành phố Lâm Uy, Cố Thiên Lạc không phải sinh viên mới tốt nghiệp, anh ta đã lăn lộn ở ngoài thương trường hai năm, đương nhiên đều biết những thứ nên biết.

Mộ Cẩn Y gật đầu: "Đúng, chính là anh ấy, ngoài 5% tài trợ cho trẻ em khó khăn, những thứ còn lại đều để lại cho anh ấy.”

Số cổ phần còn lại giao cho Lãnh Cao Tuấn, cũng đủ để Lãnh Cao Tuấn có quyền không chế cổ phần một cách tuyệt đối.

Lúc trước khi ông ngoại thành lập công ty này, ông ngoại đã bỏ ra tới 90% tiền vốn, tuy sau này cũng từ từ điều hòa lại, nhưng ông ngoại vẫn chiếm tới 60% cổ phần, sau khi cho mẹ con Mộ Giai Kỳ và dì Ba mỗi người một phần trăm, trên tay Mộ Cẩn Y còn 56%, 5% dùng để tài trợ trẻ em khó khăn, còn lại 51% cho Lãnh Cao Tuấn, đủ để anh khống chế cổ phần.

Tuy giật mình nhưng Cố Thiên Lạc cũng không nói gì, dựa theo yêu cầu của Mộ Cẩn Y mà chuẩn bị di chúc, sau khi Mộ Cẩn Y đọc qua và không thấy có vấn đề gì, anh ta bắt đầu đi công chứng.

Đương nhiên, hiện tại nội dung di chúc là bí mật, mà Mộ Cẩn Y cũng rất tin tưởng Cố Thiên Lạc nên mới tìm anh ta để lập bản di chúc này.

Sau khi lập di chúc, Mộ Cẩn Y yên tâm rất nhiều, kiếp trước cô chết bất thình lình như vậy, nếu cô không sống lại, e rằng số tiền này đều rơi vào túi của Thôi Uyên Uyên và Trang Đông Quân. Hiện tại cô đã sống lại một lần nữa, sao có thể tiếp tục ngu ngốc chứ? Cho dù bọn họ hại chết cô thì cũng sẽ không đạt được kết quả gì.

Lãnh Cao Tuấn không biết chuyện Mộ Cẩn Y lập di chúc, anh vội cho người điều tra tay lái kia, muốn tìm ra người đã liên lạc với anh, tiếc là qua nửa tháng mà vẫn không thu hoạch được gì.

Lúc này, vợ chồng Lãnh Bác Văn đi công tác về, sau khi bọn họ trở về, sắc mặt rất không tốt, Lãnh Cao Tuấn thấy dáng vẻ này của bọn họ thì nghi ngờ hỏi: "Ba, mẹ, hai người làm sao vậy? Làm ăn không suôn sẻ ạ?”



Lãnh Bác Văn lắc đầu: "Không phải, là ông ngoại con bên kia gọi tới, bảo bố mẹ quay về Đế Đô.”

Nhà họ Lãnh ở Đế Đô là một đại gia tộc đã ăn sâu bén rễ, địa vị của nhà họ Lãnh ở Đế Đô khiến người khác không thể xem thường, mà Lãnh Bác Văn chính là con trai út của ông cụ Lãnh ở Đế Đô.

Bởi vì quá ưu tú khiến anh cả kiêng dè, ông cụ phòng ngừa gia tộc nội loạn nên đã đưa cho ông ấy một số tiền để ống ấy tự ra ngoài xây dựng sự nghiệp, lần ra ngoài này là ba mươi năm, ba mươi năm qua, mỗi năm ông ấy đều đưa vợ và con trai về thăm ba mẹ, một năm hai lần, chưa bao giờ thay đổi.

Khoảng cách lần trước trở về cũng chỉ mới có hai tháng, vậy mà bên kia đã cho người gọi bọn họ về, e rằng gia tộc bên kia gặp biến cố gì rồi.

Lãnh Cao Tuấn nghe Lãnh Bác Văn nói xong thì cũng không bất ngờ, anh thấp giọng nói: "Ba, con nghe nói anh cả xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện đang nằm trong bệnh viện, sống chết chưa rõ.”

Nghe vậy, vẻ mặt Lãnh Bác Văn và Diêu Bội Sam khiếp sợ: "Tin tức này có tin được không?”

Lãnh Cao Tuấn gật đầu: "Hoàn toàn đáng tin, người của con vẫn luôn nhìn chằm chằm bên kia, không thể sai được.”

"Thảo nào lại muốn chúng ta trở về." Lãnh Bác Văn gật đầu, anh cả của ông ấy qua đời từ mấy năm trước, cháu trai lớn của ông ấy có năng lực không tầm thường nên đã tiếp nhận vị trí gia chủ, mấy năm nay biểu hiện rất xuất sắc, không ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ông cụ vội gọi Lãnh Bác Văn trở về, chắc là muốn Lãnh Bác Văn về chủ trì đại cuộc, dù sao trong nhiều con cháu như vậy, ngoài anh cả của Lãnh Bác Văn là Lãnh Trung Kiên và con trai của ông ta là Lãnh Cao Tuấn ra, e là không ai có thể gánh vác được gánh nặng gia tộc.

Nghĩ đến chồng phải về Đế Đô, cả người Diêu Bội Sam đều thấy không ổn, so với hoàn cảnh phức tạp ở Đế Đô, bà ấy vẫn thích cuộc sống ở thành phố Lâm Uy hơn. Ở chỗ này, bọn họ sống một cuộc sống một nhà ba người đơn giản, không cần lục đục mỗi ngày, mỗi câu nói ra đều phải suy nghĩ kỹ càng, chỉ sợ không tốt một chút là đắc tội với người khác. Cuộc sống như vậy quả thực khiến người ta thích không nổi, nhất là tính tình nóng nảy này bà ấy càng không thích hợp với môi trường lớn như Đế Đô, nơi đó có vô số đại gia tộc chiếm cứ, ra ngoài gặp đại một người, e rằng cũng là một tồn tại không thể trêu chọc được, sống trong hoàn cảnh như vậy, thật sự quá mệt mỏi.

"Vậy khi nào chúng ta xuất phát?" Lãnh Cao Tuấn biết không thể trốn tránh, tuy bây giờ bọn họ đã có thế giới của riêng mình, nhưng bọn họ mang họ Lãnh, đây là chuyện không thể thay đổi được, hơn nữa năm đó ông nội để bọn họ tự ra ngoài lập nghiệp cũng là vì bảo vệ bọn họ, hiện giờ ông nội cần bọn họ trở về, đương nhiên họ không thể từ chối.



Diêu Bội Sam suy nghĩ một chút rồi nói: "A Ngôn, hay là con với Cẩn Y đi đăng ký kết hôn trước đi.”

"Mẹ, mẹ có ý gì? Không tổ chức hôn lễ mà đăng ký trước à?” Lãnh Cao Tuấn nhíu mày.

Diêu Bội Sam gật đầu: "A Ngôn, người của con vẫn luôn nhìn chằm chằm Đế Đô bên kia, vậy con cũng biết sắc mặt của mấy người của các thế gia ở Đế Đô ra sao mà, thân phận của Cẩn Y ở thành phố Lâm Uy có thể xem là không tầm thường, nhưng đến Đế Đô, người của những thế gia kia vẫn sẽ khinh thường con bé. Mẹ sợ sau khi chúng ta đến Đế Đô, ông nội con bên kia sẽ đánh chủ ý lên người con, muốn con liên hôn với một cô gái thế gia nào đó, đến lúc đó, chúng ta sẽ trở nên bị động.”

"Nhưng mà, như vậy có công bằng với Cẩn Y không?" Lãnh Cao Tuấn do dự, anh để ý đến cô, muốn cho cô một hôn lễ long trọng, chứ không phải như bây giờ, chỉ lĩnh một tờ giấy chứng nhận để cô biến thành vợ của mình.

"Vậy mẹ hỏi con, con thích Cẩn Y không?" Diêu Bội Sam nhìn về phía anh.

Lãnh Cao Tuấn gật đầu: "Thích.”

"Vậy không phải là được rồi sao? Con thích con bé, đương nhiên phải nhanh chóng cưới con bé về nhà, chẳng lẽ con còn muốn về Đế Đô để ông nội con sắp xếp liên hôn cho con à? Tuy hôn lễ long trọng rất quan trọng, nhưng con đối xử tốt với con bé sau kết hôn càng quan trọng hơn nhiều. Về điểm này thì mấy năm nay ba con đã làm rất tốt, chắc không cần mẹ dạy con chứ?” Diêu Bội Sam dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Hơn nữa, đăng ký trước không có nghĩa là sau này không tổ chức hôn lễ, hiện giờ chỉ là kế tạm thời, đến khi con bé trở thành vợ hợp pháp của con rồi, chúng ta muốn tổ chức hôn lễ khi nào mà chẳng được? Con nói đúng không?”