Nghịch Tập

Chương 110



Suốt một ngày, Ngô Sở Úy đều hoảng hốt không yên, xét duyệt khoản mục liên tục xảy ra sai lầm, cuối cùng không còn kiên nhẫn, trực tiếp ném cho nhân viên làm. Hôm qua còn vui mừng vì không có ai quấy rối, "lén" nhàn được một ngày, hôm nay cũng yên tĩnh, nhưng cảm giác của Ngô Sở Úy thì đã khác, trở tới trở lui suy nghĩ vấn đề ẩn giấu sau sự yên tĩnh này.

Chiều năm giờ, công ty đúng giờ tan ca.

Thời kỳ khai trương bận rộn khẩn trương hóc búa đã qua, công ty chính thức bước vào quỹ đạo, các bộ môn phân công rõ ràng, chuyện lớn chuyện nhỏ xử lý gọn gàng tuần tự. Nguồn khách hàng không ngừng, xếp đặt thỏa đáng, tiền vốn trở về nhanh chóng, kinh doanh ổn định thuận lợi. Xuất hiện cục diện tốt đẹp này cũng là trong dự liệu, công tác chuẩn bị thời gian trước của Trì Sính làm rất đầy đủ, lót đường quá phẳng quá ổn.

Xưởng cung cấp hàng y từng đích thân đi một chuyến, đồng dạng là một đợt hàng, cái chất lượng tốt sẽ được ưu tiên đưa đến đây, quá trình chuyên chở vận chuyển cũng đặc biệt tốt. Lại thêm nguồn vốn xã hội lớn mạnh trong tay Trì công tử, những đơn vị liên quan cầm được tài liệu tiến cử, không ai không nể mặt Trì công tử.

Nguồn hàng tốt giá thành thấp, vận chuyển đóng gói hiệu quả cao, phục vụ sau tiêu thụ tốt, lại thêm một tổng giám đốc cần cù chịu khó, công ty như thế muốn phát triển không tốt cũng khó.

Trạng thái vận hành của công ty càng lúc càng ổn định, thời gian nhàn rỗi của Ngô Sở Úy cũng càng lúc càng nhiều, thời gian trước hận không thể càng bận càng tốt, như vậy có thể dùng lý lẽ đương nhiên để tránh né vài chuyên. Hiện tại hoàn toàn không cần nữa, cho dù có rảnh cũng không ai đến quấy rối, rõ ràng chỉ có hai ngày, cánh cửa khiến thần kinh y luôn căng thẳng đã trở nên quạnh quẽ.

Ngô Sở Úy kiểm tra chốt mở cộng khóa cửa tất cả các phòng một lượt, sau khi xác định an ninh không sai sót, liền trở về phòng ngủ của mình.

Ngồi trước máy tính không biết nên làm gì, đã hai ngày không thấy tên đó mở cửa sổ nói chuyện rồi.

Ngô Sở Úy không ẩn nữa, trực tiếp để online cũng không ai để ý đến y.

Biểu tượng của Trì Sính vẫn luôn tối, hai quả trứng ở trên đó cũng ảm đạm, Ngô Sở Úy nghĩ, chắc hắn đã không còn rảnh rỗi để phát bệnh thần kinh với máy tính nữa rồi?

Ngồi ngẩn ngơ hơn hai tiếng, vừa định out ra, biểu tượng của Trì Sính đột nhiên sáng lên.

Tay cầm chuột của Ngô Sở Úy cũng căng chặt, trong lòng tự dưng mong đợi gì đó, chẳng qua ngồi trước máy tính đợi hơn mười phút, biểu tượng đó vẫn sáng, nhưng không có bất cứ phản ứng nào.

Lại qua hai phút, Ngô Sở Úy đột nhiên phát hiện, biểu tượng của Trì Sính đã đổi, từ hai trái trứng biến thành một con rắn. Tên mạng cũng đổi, đổi thành "cậu là tiểu xà tinh tâm ái của tôi." Ngay cả chỗ chữ ký cá nhân vốn trống cũng có nội dung, tuy chỉ có năm chữ, nhưng đủ khiến Ngô Sở Úy cảm thấy gió lốc thổi qua tim.

"Ba ngày, trông, đợi, nhịn."

Hơi chua trào lên, Ngô Sở Úy đóng laptop thật mạnh, răng mài ken két.

"Trông bà anh đó! Ngu ngốc! Đê tiện! Bị người ta đội mũ xanh rồi, còn ngốc nghếch chờ đợi! Khi kể khổ lời nói rất cứng rắn, hiện tại người ta về rồi, lại tiểu xà tinh, tiểu xà tinh phát ngấy lên! Rắn cái đầu anh! Thao! Thao! Thao!"

Đấm mạnh lên bàn ba phát, nện đế giày cồm cộp, mài ra cả đường lửa, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Tắm xong, lửa trong ngực cũng bị dập, tim cũng lạnh đi.

Nằm trong ổ chăn, trên trán lại ngứa, di động ở bên gối, không hề vang.

Dù sao không ai nhắc nhở mình không cần gãi, dứt khoát gãi một lần cho sướng luôn! Vui vẻ gãi, cố sức gãi, gãi giải hận... gãi đến cuối cùng triệt để không cảm thấy ngứa nữa, móng tay cũng có vết máu, đau đớn cả đêm.

...

Trong chốt cảnh sát giao thông ở cạnh ngã tư, Trì Sính hưng phấn dạt dào lắc xúc xắc, vừa nghe tiếng vang vừa đưa mắt nhìn đường. Dùng lực cổ tay tung xúc xắc lên không, chậm rãi khống chế lực đạo, cho đến khi cảm thấy năm viên xúc xắc đều dính lên vách, "cốp" một cái dừng cốc, nhẹ nhàng di chuyển cái cốc, năm viên xúc xắc dựng thẳng thành trụ.

Lại nhàn nhã nhét thêm một viên xúc xắc vào, tiếp tục lắc.

Không bao lâu, cửa chốt được mở ra, một người cảnh sát giao thông bước vào

"Đội trưởng Trì, anh mau ra ngoài xem thử đi, người anh em của anh đã vượt đèn đỏ hơn hai mươi lần rồi, mắt điện tử kêu bíp bíp. Vừa rồi nhân viên hiệp trợ khuyên hai câu, cậu ta lái đi rồi, không bao lâu lại vòng về, tiếp tục chạy qua chạy lại ở đây. Chúng tôi thấy là chiếc xe trước kia của anh, lại là người quen, nên không ai dám lên cản!"

Trì Sính làm như không nghe thấy, tiếp tục lắc xúc xắc trong tay.

"Đội trưởng Trì, cứ như vậy hoài cũng không được đâu!" Người kia cẩn thận nhắc nhở.

Trì Sính đột nhiên dừng chiếc cốc đựng xúc xắc trong tay, mở ra, sáu viên xúc xắc dựng thành cột trụ.

Tên cảnh sát giao thông kia nhìn thẳng cả mắt, giật mình kêu lên: "Má ơi, cái này... làm sao mà luyện được vậy?"

Trì Sính đi vòng qua hắn, trực tiếp ra ngoài.

Ngô Sở Úy mặc áo sơ mi đen, cổ áo mở rộng, miệng ngậm điếu thuốc, gương mặt nghiêng nhìn rất khốc, trên trán là hai cái băng keo cá nhân. Cố ý hạ cửa sổ xe, lái chiếc xe second hand dụ được từ tay Trì Sính, làm mưa làm gió ở ngã tư này.

Từ kính chiếu hậu thấy bóng dáng Trì Sính, y cắn mạnh lên đầu lọc thuốc, điều chỉnh đầu xe lao thẳng qua, xe lăn bánh tạo một dấu vết dài bên chân Trì Sính.

Trì Sính bình tĩnh nhìn y, cảm xúc che giấu rất sâu.

Ánh mắt sắc bén của Ngô Sở Úy đảo qua mặt Trì Sính, một lát sau, nhổ mẩu thuốc trong miệng xuống chân Trì Sính, hung tợn tặng cho một câu.

"Giả dối!"

Nói xong, đạp mạnh chân ga, xe lao vút đi không quay đầu nữa.

Hóa ra dạo quanh cả buổi chiều, chỉ vì hai chữ này.

Vượt đèn đỏ Trì Sính dung túng rồi, phun đầu thuốc hắn cũng không tính toán, nhưng cái cổ áo mở rộng, cái trán dán băng cá nhân đó thì không thể tính như thế. Trì Sính cười dữ tợn, tôi sẽ nhớ món nợ này, ba ngày sau chúng ta cùng tính một lượt.

Trên đường, ba nhân viên hiệp trợ cảnh sát đang chau đầu ghé tai nhau.

"Chiếc xe vừa rồi vượt đèn đỏ hơn hai mươi lần rồi, không ai dám cản."

"Tôi còn thấy chủ nhân của chiếc xe đó phun đầu thuốc xuống chân đội trưởng Trì!"

"Đội trưởng Trì không bắt chiếc xe đó sao?"

"Bắt xe? Đội trưởng Trì còn cười với người đó nữa."

"Ôi, người đó quá lợi hại rồi!"

...

Mấy hôm trước còn cần cù đến cửa quan tâm, hai hôm nay ngay cả mặt cũng không lộ, qua tìm hắn hắn cũng không thèm để ý. Thời gian trước còn trái là thật lòng, phải là nhẫn nại, chưa đến hai ngày đã thay đổi rồi.

Trừ giả dối, Ngô Sở Úy không nghĩ ra từ nào thích hợp hơn để hình dung Trì Sính.

Tối qua cả đêm không ngủ, vốn cho rằng hôm nay chửi sướng miệng rồi, có thể ngủ một giấc ngon, kết quả trong lòng càng nghẹn. Ngô Sở Úy nằm trên giường lăn qua lộn lại, nghĩ đến những lời Trì Sính từng nói, càng nghĩ càng thấy hận, con mắt như quả bom nổ vang ở từng ngóc ngách trong phòng, trời cũng đã sáng.

Ngô Sở Úy mang hai con mắt đen thui đến công ty, không còn chút dáng vẻ nào của tổng giám đốc, thấy có chút nào không vừa mắt liền chửi phủ đầu một trận. Buổi trưa ăn cơm trong nhà ăn, gọi một phần khoai tây, kết quả bưng đến đậu khô, y nhìn một cái rồi ném đũa bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Buổi chiều, y đến chỗ ở của Trì Sính, căn phòng ngầm giống như cái lồng hấp đó.

Chủ nhà cho y biết, Trì Sính trả phòng rồi.

"Trả lúc nào?" Ngô Sở Úy hỏi.

Chủ nhà nói: "Mới hai bữa nay."

"Anh ta có nói vì sao trả phòng không?"

"Còn cần nói sao?" Chủ nhà không mấy để tâm cười nói: "Người ta là con nhà giàu, đến chỗ này cũng chỉ tìm mới mẻ, thể nghiệm cuộc sống, lâu ngày rồi thì ai mà chịu cho nổi chứ?"

Hắn đã ở cái nơi vừa nghẹn vừa ẩm này sáu năm rồi, vẫn luôn chịu được, sao đến lúc này lại chịu không nổi nữa? Rõ ràng quá rồi! Chủ rắn vừa về, những con rắn nhỏ thế thân đều bị giảm tư cách. Hắn có thể ủy khuất chủ rắn sống ở chỗ thế này sao? Không phải sẽ khiến hắn đau lòng chết sao!

Đáng thương cho Nhị Bảo, sớm biết tên đó vô lương tâm như thế, thì nên trộm mang Nhị Bảo đi với mình!

Ngô Sở Úy dẫm chân ga, xe lại lao vút đi, hỏa tốc về công ty, vào phòng ngủ lôi cái thùng tà ác kia rồi mang ra ngoài. Khí thế bừng bừng mở cửa xe, ném thùng vào, lại quay đầu, đi thẳng đến cục cảnh sát giao thông.

...

Hiếm khi có một ngày rảnh rỗi, Trì Viễn Đoan một mình lái xe đến cục cảnh sát giao thông.

Cục trưởng không có mặt, phó cục trưởng vội vàng ra đón khách, vẻ mặt hổ thẹn: "Tổng bí thư Trì, ngài xem ngài đến cũng không nói trước một tiếng, nếu không phải chủ nhiệm Trương gõ cửa, tôi còn không biết nữa."

Trì Viễn Đoan bình thản đáp: "Tôi chỉ đến tùy tiện ngó qua thôi."

Phó cục trưởng đưa tay dẫn đường: "Tổng bí thư Trì, mời ngài vào phòng ngồi."

"Không cần." Trì Viễn Đoan phất tay, "Anh cho tôi biết phòng làm việc của Trì Sính ở đâu, tôi qua đó xem."

Trên đường, phó cục trưởng khen Trì Sính như hoa, Trì Viễn Đoan trực tiếp ném qua một câu. "Con tôi ra sao, tôi tự biết rõ."

Vào phòng làm việc của Trì Sính, rộng rãi sáng sủa, sạch sẽ chỉnh tề, mỗi ngày đều có người chuyên phụ trách dọn dẹp. Điều kiện ưu việt, đãi ngộ đặc thù, bàn làm việc cao cấp hơn những cảnh sát cùng cấp khác, cục giao thông thật không bạc đãi con ông.

"Sau này đừng làm đặc biệt như thế." Trì Viễn Đoan lạnh mặt nhắc nhở.

Phó cục trưởng gật đầu: "Tất cả mọi người đều được đãi ngộ như vậy, chưa từng đối đãi khác biệt."

Trì Viễn Đoan bình tĩnh mở ngăn tủ của Trì Sính, bên trong lộn xộn cái gì cũng có, một bình Đại Bảo trở nên đặc biệt bắt mắt. Trì Sính bình thường luôn mang theo người, hai hôm nay ra ngoài không mang theo, sợ Ngô Sở Úy nhìn thấy sẽ lộ sơ hở.

"Tôi nhớ nó chưa từng bôi những thứ này." Trì Viễn Đoan lầm bầm một câu.

Phó cục trưởng cười hề hề, "Đám nhóc bây giờ không thể so với chúng ta, đều rất thích đẹp mà."

Đang nói thế, cửa sổ thủy tinh bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng vỡ thật lớn, hai người vội lùi ra vài bước, đợi khi đứng vững lại, thủy tinh vỡ đầy đất, bên trong còn lẫn lộn một vật hình gậy không rõ.

Phó cục trưởng nhặt lên, giả vờ nghi hoặc.

"Cái... cái này là cái gì vậy?'

Vừa dứt lời, lại tiếng vang vùn vụt, một cây gậy bay vào. Phó cục trưởng bảo vệ Trì Viễn Đoan, muốn chặn giúp ông, kết quả Trì Viễn Đoan tránh cũng không tránh, đưa tay chụp cây gậy đó.

Cầm trong tay so sánh, hai vật hình dạng giống nhau, chỉ có kích thước là khác.

Trì Viễn Đoan vừa thấy nó đã biết thứ này dùng để làm gì, mặt ông liền lúc xanh lúc trắng. Phó cục trưởng ở bên cạnh giả vờ là kẻ tay ngang, luôn ra vẻ không biết gì, khiến Trì Viễn Đoan rất khó chịu.

Ngô Sở Úy đứng dưới lầu, cầm mười cây mở rộng hậu đình còn lại, hung ác mắng chửi: "Má, chọi chết anh luôn, giữ lại tự xài đi!"

Thế là, từ nhỏ đến lớn, từng cái bay vào cửa sổ phòng làm việc của Trì Sính.

Hai gã đàn ông lớn tuổi bị ném gậy trong phòng, gậy càng lúc càng thô, chọi lên người càng lúc càng đau, cây cuối cùng đúng lúc chọi lên trán phó cục trưởng, suýt nữa bị chọi ngất luôn.

Ngô Sở Úy nhanh chóng lên xe, đạp chân ga lao đi.

Phó cục trưởng lảo đảo lao đến cửa sổ, nhìn bên ngoài gầm lên.

"Bắt tên đó lại cho tôi!"

Phương Tín dẫn theo vài người chạy ra ngoài, vừa muốn lên xe cảnh sát đuổi theo, đột nhiên phát hiện chiếc xe phía trước có chút quen mắt. Mấy cảnh sát bên cạnh cũng thấy rồi, đây không phải là vị gia lợi hại dũng cảm vượt đèn đỏ khiêu khích đội trưởng sao? Có đuổi theo hay không đây?

Phó cục trưởng lại gầm lên: "Tổng bí thư Trì bị tấn công!!! Má nó các cậu không đuổi theo còn đợi gì..."

Chưa nói xong, đã bị Trì Viễn Đoan giữ lại.

"Đừng đuổi theo."

Còn đuổi theo cái gì nữa? Xe của con trai mình ông có thể không nhận ra hay sao?

Trì Viễn Đoan đen mặt nhặt hết mười hai cây gậy độ thô khác nhau lên, bỏ vào túi, mang ra ngoài.