Nghịch Tập

Chương 149



Thoáng cái hai tháng trôi qua, xưởng mới của Ngô Sở Úy đã xây xong, và bắt đầu sản xuất hàng.

Vì công ty không ngừng mở rộng quy mô, không ngừng nâng cao lợi nhuận, càng lúc càng có danh tiếng trong giới tài chính, hội tuyển dụng cũng thu hút không ít sinh viên giỏi đến phỏng vấn.

Trong đó một người tên Lâm Ngạn Duệ đặc biệt được Ngô Sở Úy thưởng thức, dáng vẻ tháo vát, làm việc gì cũng dứt khoát nhanh chóng, chủ yếu là hai người nói chuyện hợp nhau. Bình thường ở công ty đảm nhận chức trợ lý tổng giám đốc, giúp Ngô Sở Úy giải quyết một vài nhiệm vụ lặt vặt nhưng quan trọng, thỉnh thoảng còn làm tài xế cho y.

Lâm Ngạn Duệ rất sùng bái Ngô Sở Úy, vì hai người tốt nghiệp cùng một trường, lại cùng một khoa. Hiện tại Ngô Sở Úy đã có công ty của riêng mình, Lâm Ngạn Duệ vẫn còn đang khổ sở phấn đấu.

"Tổng giám đốc Ngô, anh đến nhà tôi ăn cơm đi, tôi hay nhắc về anh với mẹ, bà đặc biệt muốn gặp anh."

Ngô Sở Úy rất khách sáo: "Như vậy có phải không tiện lắm không."

Lâm Ngạn Duệ thấy vẻ mặt Ngô Sở Úy, cảm thấy có hy vọng, vội nói: "Vậy thì hôm nay đi, tôi gọi điện cho mẹ tôi, nói bà đi mua thức ăn bây giờ luôn."

"Khoan hãy gọi!" Ngô Sở Úy lấy di động ra: "Tôi phải xem thử có kế hoạch nào khác không."

Kế hoạch khác mà y nói, chính là trù bị trước, tránh cho Trì công tử nào đó thân như mãnh hổ, tim lại nhọn như kim, thủ đoạn thì đúng là đàn ông, nhưng lại rỗi hơi y hệt đàn bà đột nhiên xông vào nhà dân, dọa cho mẹ người ta gặp gì bất trắc.

Kết quả, y còn chưa gọi đi, Trì Sính đã gọi điện tới.

"Tối nay đơn vị có bữa tiệc, tôi phải tán gẫu với lãnh đạo rồi mới ra được, trễ một chút mới đến đón cậu."

Ngô Sở Úy vui vẻ ngay: "Anh cứ theo lãnh đạo đi uống đi, đến giờ tôi sẽ tới đón anh."

Nói xong, nhanh chóng cúp máy, ra hiệu ok với Lâm Ngạn Duệ.

Buổi tối tan ca, Lâm Ngạn Duệ lái xe, chở Ngô Sở Úy đến nhà hắn.

"Tổng giám đốc Ngô, điều kiện nhà tôi kém lắm, chỉ là mấy gian nhà trệt, anh đừng chê bai."

"Làm sao có chuyện đó được?" Ngô Sở Úy soi kính chiếu hậu chỉnh lại cà vạt, bâng quơ nói: "Nhà tôi cũng là mấy gian nhà trệt, đến bây giờ còn chưa mua nhà lầu mới."

Lâm Ngạn Duệ kinh ngạc: "Không thể nào đi? Anh giàu như thế, ngay cả nhà cũng không mua?"

"Ôi, bây giờ tùy tiện tìm một căn nhà vị trí tốt, không gian lớn thì đều hơn mười triệu. Mới đây vừa mới có chút dư dả thì đều đem đi xây xưởng mới rồi, bây giờ lại phải nhập thiết bị, tiền hàng đợt trước cũng sắp đến kỳ, có chỗ nào không phải dùng tiền đâu?"

Ngô Sở Úy chỉ không nói, tiểu kim khố của y cũng có tiền, không lúc nào không ôm giấc mộng nhà quê dành tiền cưới vợ.

Lâm Ngạn Duệ gật đầu: "Cũng đúng, tôi luôn cho rằng công ty của anh đã sáng lập được vài năm rồi, bây giờ nghĩ lại mới nhận ra còn chưa đến một năm. Thật ra phát triển được đến thế này, đã không hề đơn giản rồi."

Ngô Sở Úy lại bảnh chọe giơ ngón tay ra nhìn, móng tay được cắt rất chỉnh tề.

"Hơn nữa tôi mua nhà cũng không biết cho ai ở, mẹ tôi ở không quen, mỗi lần ở bên nhà chị hai tôi đều chưa được một tuần lễ đã chạy về, cảm thấy ngột ngạt không chịu nổi, không vui vẻ bằng nhà trệt. Hơn nữa bà còn cho rằng tôi đang đi làm ở doanh nghiệp nhà nước, nếu tôi nói tôi mua nhà, chắc chắn bà sẽ cho rằng tôi mượn tiền để mua, sẽ không ngủ được vì nợ tiền nhà."

Lâm Ngạn Duệ rất ngạc nhiên: "Mẹ anh không biết anh mở công ty?"

"Không biết."

"Tại sao anh không cho bà biết."

Ngô Sở Úy thở dài, "Cậu không biết đâu, người vào thời đại của bà rất cứng nhắc, luôn cảm thấy thành thật đi làm mới bảo đảm. Dù làm ăn có lớn thế nào, cũng có khả năng phá sản trong một đêm, bà rất thích lo lắng, tôi không dám cho bà biết."

"Mẹ tôi cũng thế." Lâm Ngạn Duệ nói: "Bây giờ bà vẫn còn trách tôi đã bỏ việc ở doanh nghiệp nhà nước, thật ra loại người không có quan hệ như tôi, chịu đựng ba năm trời ở doanh nghiệp nhà nước không có ích lợi, tiền lương không đến hai ngàn, còn không kiếm được nhiều bằng sạp đồ ăn của mẹ tôi, nhưng bà cảm thấy như vậy mới là thỏa dáng."

Ngô Sở Úy chỉ cười không nói.

Xe hơi chạy vào một con hẻm nhỏ, thật đúng như Lâm Ngạn Duệ đã hình dung, điều kiện nhà hắn quả thật không tốt lắm. Hơn nữa trong vườn rất lộn xộn, chỗ nào cũng đặt đồ đạc bừa bãi chưa kịp thu dọn. Trước cửa còn để một chiếc xe đồ ăn, phía trên đặt bếp lò nhỏ và nồi chén muôi bồn, nhìn là biết đồ bà Lâm dùng để bán.

Ngô Sở Úy lập tức nhớ đến những ngày tháng mình làm người bán hàng rong.

Nghe ngoài cửa có tiếng động, bà Lâm mặc áo khoác dính đầy dầu mỡ bước ra, vừa thấy Ngô Sở Úy liền sửng sốt, cảm thấy khá quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.

"Chào cô." Ngô Sở Úy mở miệng trước.

Bà Lâm bỏ xuống ánh mắt thăm dò, cười nói với Ngô Sở Úy: "Chào cậu chào cậu, mau vào nhà ngồi."

Lúc ăn cơm, bà Lâm vẫn luôn nhìn Ngô Sở Úy chằm chằm, sau đó bị Lâm Ngạn Duệ phát hiện, lập tức hỏi mẹ mình ngay: "Mẹ cứ luôn nhìn người ta làm gì?"

Bà Lâm nói: "Mẹ cảm thấy đã từng gặp qua cậu ta rồi."

"Mẹ gặp anh ta ở đâu được? Công ty người ta ở CBD, mẹ chỉ bán đồ ăn sáng ở khu thành tây, căn bản không đụng nhau được."

Nhưng Ngô Sở Úy lại mở miệng nói: "Đúng, cháu vẫn còn nhớ cô."

Lâm Ngạn Duệ kinh ngạc.

Ngô Sở Úy thản nhiên nhắc nhở bà Lâm: "Cô còn nhớ chứ? Lúc trước cháu cùng cô bày sạp bán đồ ăn sáng, vì cháu đến sớm, chiếm vị trí của cô, lúc đó cô còn rất tức giận."

Bà Lâm lập tức nhớ ra, thoáng cái lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Cậu... cậu là thằng nhóc đó?"

Ngô Sở Úy cười gật đầu.

Bà Lâm quả thật không dám tin, cấp trên mà con trai bà mỗi ngày nhắc đến đều khó che giấu sùng bái, lại là thằng nhóc bán hàng mà lúc trước bà khinh thường nhất. Lúc đó có một dạo Ngô Sở Úy là đề tài trong miệng bà, gặp người là nhắc, mỗi lần nhắc đến đều so sánh với con trai của mình, thổn thức bây giờ không đi học thì đúng là không có tương lai.

Những lời đã nói lúc đó, bây giờ bà Lâm nhớ đến, mặt già liền không biết phải giấu đi đâu.

"Một thanh niên khỏe mạnh, làm gì không tốt? Lại đến đây bán cháo... có ăn học vẫn tốt hơn, con trai tôi tốt nghiệp khoa chính quy, hiện tại làm việc ở doanh nghiệp nhà nước, mỗi ngày đều ngồi văn phòng, đâu có phải chịu cực thế này? Tôi nói này, đây chính là mạng nghèo trời sinh..."

Kết quả, kẻ bán hàng rong đã có tiền đồ, con trai bà lại chẳng ngóc đầu nổi trong doanh nghiệp nhà nước, còn đi kiếm miếng ăn từ kẻ mạng nghèo trời sinh.

Ngô Sở Úy lại chẳng ghi thù, đặc biệt khách sáo gắp một miếng thịt cho bà Lâm.

"Này, cô, cô ăn nhiều thêm đi."

Miếng thịt này, bà Lâm khó mà nuốt nổi.

Sau khi cơm no rượu say, Ngô Sở Úy ra khỏi nhà Lâm Ngạn Duệ, tâm trạng đặc biệt sảng khoái, không chỉ nở mày nở mặt với "đồng nghiệp cũ" một phen, mà quan trọng hơn là khi nhìn lại quá khứ mới phát hiện ra sự trưởng thành của mình.

Trải qua chuyển biến của một năm nay, gặp phải chuyện gì y cũng không còn nôn nóng bất an như trước kia nữa, dù vấn đề có lớn cũng có thể ung dung đối mặt. Cuộc sống luôn phát triển về hướng tích cực, mỗi ngày đều tràn đầy tốt đẹp.

Lái xe đến trước khách sạn, nhìn đồng hồ tình nhân, hơn bảy giờ một chút.

Trì Sính gọi điện nói, trễ nhất là tám giờ hắn sẽ ra.

Thế là, Ngô Sở Úy rất tự nhiên chỉnh đồng hồ đến tám giờ.

Y bên này điều chỉnh, bên kia đồng hồ của Trì Sính cũng chỉnh theo.

Bữa tiệc này tuy nói là tiệc của đơn vị, nhưng thật ra lại giống một bữa tiệc gia đình, vì Lý Chi Linh mời Trì Sính đến nhà ăn cơm bị từ chối, vì thế mới nghĩ ra cách này. Năn nỉ ba cô ta tổ chức một bữa tiệc, gọi thêm vài lãnh đạo làm bài trí, lúc này mới mời được Trì đại công tử.

Trì Sính uống rượu được một nửa, theo thói quen nhìn đồng hồ, đã tám giờ rồi.

Lập tức đứng dậy cáo từ: "Cục trưởng Lý, tôi còn việc bận, phải đi trước rồi."

Lý Chi Linh vẫn chưa nói được với Trì Sính mấy câu, chưa chuốt say được hắn, sao nỡ để hắn đi?

"Nhanh vậy sao?! Em còn có chuyện chưa nói với anh mà."

Trì Sính thờ ơ đáp: "Hôm khác đi."

Lý Chi Linh kéo tay áo ba mình, nhờ ông giúp giữ người lại.

Kết quả, cục trưởng Lý vừa mở miệng, chân Trì Sính đã bước ra ngoài cửa, không chừa lại cho ông một chút không gian nào để thi triển tình thương của cha.

Lý Chi Linh không nản chí, lại đuổi theo ra ngoài.

Trì Sính đã ra đến trước cửa khách sạn, đang xuống bậc thang, đột nhiên một cỗ lực mạnh ập đến lưng. Nếu không phải bước chân Trì Sính rất vững, thì đã bị Lý Chi Linh đụng cho té xuống bậc thang. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

Lý Chi Linh lúng túng chỉnh lại quần áo, ngực phập phồng thở dốc.

"Xin lỗi, chạy nhanh quá."

Trì Sính không nói gì, tiếp tục bước xuống.

Lý Chi Linh lại đuổi theo, cứng đầu nói đùa.

"Anh đi nhanh thật đó."

Trì Sính đứng lại khi cách xe Ngô Sở Úy chưa đến hai mét, hỏi Lý Chi Linh: "Cô còn có việc gì sao?"

Lý Chi Linh lắc đầu, cố gắng cười ngọt hơn một chút.

"Không có việc gì, chỉ là muốn ra tiễn anh thôi."

"Vậy thì tiễn đến đây thôi, xe đón tôi đã đến rồi."

Trì Sính lên xe, Lý Chi Linh vẫn không vào trong, đứng gần đó vẫy tay với Trì Sính trong xe, từ lúc Ngô Sở Úy quay đầu xe đến khi chạy đi, Lý Chi Linh vẫn không buông tay xuống.

Tuy tướng mạo của Lý Chi Linh bình thường, Ngô Sở Úy chỉ từng gặp cô một lần, nhưng vừa nhìn đã nhận ra. Đây không phải là cô gái hai tháng trước, dùng tướng mạo xoa dịu cảm xúc của mình sao?

Cố ý hỏi Trì Sính: "Cô gái đó là ai vậy? Nhan sắc tầm thường như vậy cũng dám ra tiễn anh, tố chất tâm lý thật không tồi nha!"

Trì Sính nói: "Con gái của cục trưởng Lý."

Lòng Ngô Sở Úy nổi sóng cuồn cuộn, nhưng ngoài mặt vẫn ung dung, không hỏi thêm câu nào nữa.

Trì Sính lại hỏi Ngô Sở Úy: "Thời gian tăng ca còn có thể chỉnh lại tóc?"

Ngô Sở Úy giật mình: "Ánh mắt anh có thể đừng tốt như vậy được không, tôi chỉ phát hiện tóc hai bên không bằng nhau, nên có cắt chút ít thôi mà, tổng cộng không đến mười sợi tóc!"

"Kết quả mười sợi tóc đó còn rớt hết vào trong cổ, đúng không?" Trì Sính hỏi.

Ngô Sở Úy nhún vai, khó trách vừa rồi luôn cảm thấy ngứa, thì ra là chưa phủi sạch.

"Thổi giúp tôi đi." Ngô Sở Úy nói.

Kết quả, Trì Sính thổi một cái, Ngô Sở Úy tránh một cái, Trì Sính thổi một cái, Ngô Sở Úy tránh một cái.

Trì Sính bất đắc dĩ chỉ có thể ấn cổ Ngô Sở Úy lại, dùng bàn tay thô ráp lấy từng sợi tóc vụn bên trong ra.

Buổi tối lúc thân mật, Ngô Sở Úy lén chỉnh đồng hồ lại đúng giờ.

Chỉ có chỉnh giờ lại vào lúc này, mới không bị Trì Sính phát hiện, vì hắn vừa nhìn đồng hồ, sẽ cảm thấy vui quên trời đất.

"Mới giờ này thôi sao? Vậy chúng ta làm một phát nữa."