Lúc Ngô Sở Úy chạy tới cục tài chính, bên trong tổ chức mở cuộc họp khẩn cấp. Ngô Sở Úy trực tiếp bị gác cổng đơn vị cản lại, nói như thế nào cũng không cho vào, chỉ có thể ở bên ngoài vô cùng lo lắng chờ đợi.
Khoảng chừng hai tiếng đồng hồ sau, mới có người lục đục đi ra. Thấy một cán bộ quen thuộc, Ngô Sở Úy chạy nhanh đến bên cậu ta.
Sau khi cùng cậu ta trò chuyện đơn giản mấy câu, Ngô Sở Úy mới khẳng định Trì Sính quả thật bị bộ kỷ luật mang đi điều tra. Ngoài anh ra, còn mấy vị lãnh đạo cũng dính líu đến. Về vấn đề nguyên nhân gì mà bị bắt đi thì cấp trên cũng không có nói ra ngoài, nhưng theo dự đoán lờ mờ của cậu thì hẳn là cùng với việc đấu thầu dự án và các hạng mục kia có liên quan đến nhau.
Sau khi xác nhận tin tức này, Ngô Sở Úy thẫn thờ lái xe rời đi, trên đường trở về đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Trở lại công ty, Ngô Sở Úy vội vã đem những tư liệu công trình kia lấy ra, từng phần từng phần kiểm tra lại, tất cả giấy tờ, ký tên, đều là chính đáng hợp pháp. Trước đây chính là sợ có người âm thầm kiếm chuyện, toàn bộ quá trình xét duyệt cũng đều rất cẩn thận kín đáo. Tất cả phần ký tên cũng không hề liên quan gì đến Trì Sính, theo lý thuyết nếu có điều tra thì cũng không bắt đầu từ anh ta. (Dự là Trì lão gia ra tay... )
Rất rõ ràng, có người muốn trừng trị Trì Sính, hơn nữa người này lai lịch cũng không nhỏ, tối thiểu người này cũng không sợ nhà họ Trì trả thù.
Nghĩ vậy, lưng của Ngô Sở Úy nặng nề mà tựa vào bức tường phía sau, thấy lạnh cả người từ sống lưng dần dần đi lên phía trên. Thật sự mà bị định tội thì ít nhất cũng bị giam một năm rưỡi hai năm, vậy mấy ngày này làm sao mà chịu đựng được đây? (Thiếu THAO hả Úy..)
Buổi tối, một mình Ngô Sở Úy ở trên ghế salon ngây ngô quá nửa đêm.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Ngô Sở Úy cũng không hỏi là ai, liền cấp tốc chạy tới mở cửa.
Quách Thành Vũ phong trần mệt mỏi đứng ở cửa.
Bắp thịt trên mặt của Ngô Sở Úy cứng lại, tuy rằng không phải cấp bách trông mong người kia trở về. Nhưng lúc này, một người thân cận nhất của Trì Sính xuất hiện, đối với tâm tình của Ngô Sở Úy tác dụng trấn an cũng là cực lớn.
Ngô Sở Úy chạy đến ôm chặt lấy Quách Thành Vũ.
Hai tay của Quách Thành Vũ giơ lên cao, khẩu khí vẫn tỏ ra không đứng đắn.
"Này! Này ! Này! Đừng làm loạn nha! Trì Sính có thể 'xử đẹp' đó, cậu đừng hại tôi!"
Ngô Sở Úy vẫn còn ôm chặt không buông tay, cánh tay của Quách Thành Vũ ôm phía sau lưng Ngô Sở Úy siết lại rồi vỗ vỗ an ủi, cảm giác được cậu ta giờ này khắc này đang rất lo sợ khủng hoảng. (Đập bàn... tui thích anh Quách ạ... hiếp nhaoooo đê.. )
Quách Thành Vũ không lộn xộn, bàn tay nắm lấy hai gò má của Ngô Sở Úy, giọng nói rất bình tĩnh mà nói,"Cậu đừng suy nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu, yên tâm chờ đợi ở nhà là được."
Ngô Sở Úy chậm chạp rất lâu mới chậm rãi ngẩng lên, thấy tóc của Quách Thành Vũ vẫn còn bù xù rối loạn, ánh mắt nhỏ nhỏ híp híp lại mang theo dáng dấp thiếu ngủ. Biết anh ta từ nhà vội vã qua đây, liền xoay người đi rót nước cầm đến cho anh.
"Không cần, tôi không uống." Giọng nói của Quách Thành Vũ thẳng thắn.
Bản thân Ngô Sở Úy tự tu lấy hai hơi lớn ực ực, tạm thời tâm trạng cũng ổn định được một chút.
Lại quay sang Quách Thành Vũ hỏi,"Anh có biết chuyện cụ thể xảy ra như thế nào hay không?"
"Tôi cũng không rõ lắm." Quách Thành Vũ xoa xoa ấn đường, "Tôi cũng vừa mới nhận được điện thoại, tin tức lần này phong tỏa rất nghiêm mật, sợ rằng ngay cả ba của Trì Sính bây giờ cũng không biết tình hình như thế nào. "
Ngô Sở Úy căng thẳng trong lòng, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.
Quách Thành Vũ ngược lại rất lạc quan,"Có nghiêm trọng hay không thì bây giờ không thể kết luận được ngay nhưng tôi nghĩ mấu chốt ở đây thì Trì Sính không vấn đề gì, nếu như muốn nhằm vào ba cậu ta cũng sẽ không cần lựa chọn thời cơ không thích hợp như vậy. Cho nên tôi đoán chắc là có người âm thầm tố cáo, mà điều tra Trì Sính chẳng qua chỉ là cái hình thức bên ngoài."
"Nếu thật như lời anh nói thì tốt rồi." Ngô Sở Úy xịu mặt,"Chỉ sợ lần này là bắt thật thôi."
Quách Thành Vũ cười vỗ vỗ đầu Ngô Sở Úy,"Chưa đến mức đó! Cũng không phải lần đầu tiên vi phạm pháp luật! Công ty cậu cũng không có liên quan đến buôn bán hay tranh chấp làm trái pháp luật hả? Kiện tụng cũng không có dính đến chứ?"
Ngô Sở Úy nói,"Tính chất không giống nhau, những vấn đề kia chỉ cần cùng nhau hòa giải liền có thể làm được, lại không liên quan đến lợi ích cá nhân."
Quách Thành Vũ chậm rãi rút ra một điếu thuốc.
"Trì Sính đảm nhận cũng không phải một hai cái dự án, cái nào bị bắt thì cũng đủ để cậu ta ngồi tù vài năm, như vậy cũng không phải chuyện xấu gì đúng không? Nên tôi khuyên cậu không cần phải buồn bực làm gì, nếu như không ai muốn động chạm đến cậu ta, cậu ta ở bên trong đợi không được vài ngày liền được thả. Quả thật nếu có người muốn động đến cậu ta, cậu có sốt ruột cũng không có tác dụng gì."
Lời nói này Quách Thành Vũ vốn là để cho Ngô Sở Úy nghĩ thoáng một chút, kết quả Ngô Sở Úy sau khi nghe càng hoảng sợ.
"Tất cả mọi chuyện phạm pháp của anh ta từ trước đến nay mà bị phát hiện thì sao? Nếu thực sự là như vậy, anh ta còn có đường sống không hả?"
Quách Thành Vũ đem tàn thuốc dập tắt, thở dài một cái.
"Cậu yên tâm đi, cậu ta khẳng định không chết được."
Nói xong, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, tay còn tùy tiện đảo hai cái mớ tóc bù xù, điều chỉnh tinh thần. "Cậu cũng là đối tượng trọng điểm của vụ án này, trễ nhất ngày mai, cảnh sát nhất định sẽ tìm cậu."
Ngô Sở Úy đem Quách Thành Vũ tống ra ngoài cửa, mới nhớ tới một việc.
"Đúng rồi, anh trễ như vậy rồi còn đến đây làm gì?"
Quách Thành Vũ ôn hoà liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy, nói,"Xem cậu có thắt cổ tự tử hay không."
Mặc dù lời nói Quách Thành Vũ rất khó nghe, nhưng Ngô Sở Úy vẫn rất cảm động.
"Tiểu Soái đâu? Cậu ta không cùng đi với anh?"
Quách Thành Vũ thản nhiên nói,"Cậu ta còn chưa biết chuyện này."
Ngô Sở Úy gật đầu, không nói cái gì nữa, tiễn Quách Thành Vũ xuống dưới tầng. WebTru yenOn linez . com
Quách Thành Vũ nói không sai, trời còn chưa sáng cảnh sát đã tìm đến cửa.
Trên đường bị xe cảnh sát bắt đi, trong lòng của Ngô Sở Úy ngược lại rất kiên định bình tĩnh. Không sợ liên quan đến vấn đề nghiêm trọng gì, quan trọng là.....cậu có thể biết được tình hình sự việc tiến triển như thế nào rồi, còn nghe hoàn cảnh của Trì Sính bây giờ nữa.
Đến cục công an, Ngô Sở Úy tiếp nhận thẩm vấn cá nhân, trong đó ngồi trả lời vô cùng chân thực không chút lươn lẹo. Ngoài dự liệu là, công trình này là công trình thu lợi cho nhà nước, nên không gây khó dễ cho Ngô Sở Úy chút nào. Nhưng mà đem các hạng mục và toàn bộ tư liệu tịch thu lại tạm thời không được phép thi công, sau đó cậu được thả ra.
Sau đó hai ngày, Ngô Sở Úy đi khắp nơi nhờ quan hệ nhờ vả người khác giúp đỡ, muốn dò xét xem tình hình Trì Sính, cuối cùng thì ngay cả một chút tin tức cũng không có, thậm chí đến cả trại tạm giam của Trì Sính hay người nào giam cũng không biết.
Khương Tiểu Soái cũng đã nghe nói chuyện này, cùng với Quách Thành Vũ đến tìm Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy thấy Quách Thành Vũ liền vội vã hỏi,"Thế nào? Bên kia anh thăm dò được tin tức gì chưa?"
"Có, nhưng không nhiều lắm." Quách Thành Vũ nói,"Tôi không ngờ là lần này bọn họ lại nghiêm phòng chặt như thế, toàn bộ quá trình điều tra đều tiến hành bí mật. Ngay cả phòng giam cũng chuyên biệt không ai hay biết, còn nữa tất cả những người tình nghi đều bị tách ra không được giam chung một chỗ. Xem ra dự tính trước đây của tôi sai rồi, việc này tôi nghĩ không đơn giản như vậy."
Ngay cả Khương Tiểu Soái cũng sốt ruột, một vẻ quở trách Quách Thành Vũ.
"Đầu óc anh sao ngày càng vô dụng thế? Lời nói ngày càng không đáng tin?"
Quách Thành Vũ liếc Khương Tiểu Soái, giả vờ giận nói, "Không phải là do ở cùng với cậu sao?"
"Chết tiệt! Cái gì nói là do ở chung với tôi? Tôi là người thông minh nha!"
"Cậu thông minh mà bị lừa đến chỗ tôi sao?"
"Anh. . ." Khương Tiểu Soái vừa muốn phản bác Quách Thành Vũ, liền thấy Ngô Sở Úy một mình lặng lẽ đi đến ghế salon cách đó không xa, tinh thần hình như đang suy nghĩ cái gì đó. Khương Tiểu Soái căng thẳng trong lòng, đẩy Quách Thành Vũ ra đi sang chỗ Ngô Sở Úy.
"Đại Úy, cậu không cần lo lắng, tôi nghĩ thẩm tra bí mật không phải là bởi vì tính chất nghiêm trọng, mà bởi vì thân phận Trì Sính đặc biệt. Việc này mà công khai thẩm tra xử lí trái lại không tốt, âm thầm tiến hành như vậy lại có lợi gỡ tội cho anh ta." (Soái Soái thông minh vãi)
Hai cánh tay của Ngô Sở Úy khoát lên trên đầu gối, đầu rủ xuống, mắt to vô hồn nhìn chằm chằm mặt đất.
"Cậu nói xem, hai ngày này Trì Sính ăn cái gì"
Khương Tiểu Soái ngập ngừng nói,"Tôi nào biết?"
Ngô Sở Úy lại nói,"Thật sự không phải bánh ngô khô khốc với rau già chứ?"
"Cái này...." Khương Tiểu Soái cười gượng hai tiếng."Bánh ngô thì làm sao? Tôi rất thích ăn bánh ngô. Bây giờ bột ngô so với bột mỳ còn đắt hơn nữa kìa, thật sự có thể ăn bánh ngô chính là được đãi ngộ không tồi rồi."
"Vậy anh ấy có thể ăn no hay sao?"
Khương Tiểu Soái thăm dò hỏi,"Anh ta bình thường ăn bao nhiêu cơm?"
"Không đều, còn phải xem tôi chuẩn bị bao nhiêu, cơ bản thì chuẩn bị bao nhiêu cũng có thể ăn hết." Ngô Sở Úy nói.
Khương Tiểu Soái mồ hôi chảy xuống,"Thì ra đến bây giờ anh ta cũng chưa bao giờ được ăn no hả?"
Ngô Sở Úy không lên tiếng, trong lòng chua xót.
Khương Tiểu Soái vội vàng an ủi,"Không sao đâu, tôi nghe nói bây giờ phòng giam cũng được đối đãi tốt lắm, thực đơn cho một người trong một tuần cũng không lặp món, ai cũng được ăn no. Không khéo ở đấy anh ta còn được ăn ngon hơn ở nhà đó, ở đó...... ít nhất.... còn có thể ăn no!" (Ác vãi)
Ánh mắt của Ngô Sở Úy yếu ớt di chuyển nhìn lên mặt Khương Tiểu Soái, Khương Tiểu Soái lập tức ngậm miệng lại.
Một lát sau, Ngô Sở Úy lại hỏi,"Cậu nói xem, anh ấy ở đấy có bị ăn đòn hay không?"
"Anh ta bị đánh?" Khương Tiểu Soái giễu cợt cười một tiếng,"Anh ta không đánh người đã là may lắm rồi.!"
Nhưng Ngô Sở Úy một chút cũng cười không nổi.
Một lát sau, Ngô Sở Úy nhận được một cuộc điện thoại, vừa mới nghe xong mấy giây sắc mặt liền thay đổi.
Buổi chiều, tất cả công nhân đang thi công công trình đều rút lui, công nhân cũng đều quay hết về công ty. Một công trình lớn như vậy bị buộc đình chỉ, ngày thường công trường thi công nhộn nhịp khí thế trong nháy mắt trở nên tĩnh mịch nặng nề.
Gần tối, Ngô Sở Úy lại lái xe qua nơi đó, biển hiệu công ty của cậu đang bị dỡ bỏ.
Ngô Sở Úy như một cây cao sừng sững ở bên đường, lẳng lặng nhìn tấm biển hiệu bị gỡ xuống. Suốt mấy tháng trời mồ hôi nước mắt tâm huyết đều đổ cả lên nó, một nơi đất hoang đùng một cái mọc lên sản nghiệp, tương lai, nền tảng của cả đời cậu.
Không nhận thấy trời đã bắt đầu tối, người qua đường cũng không còn nhiều chỉ còn Ngô Sở Úy lặng lẽ ngồi ở bên lan can chắn lề đường, cứ như vậy ngồi cả một đêm.