Nhìn thấy chữ ký đã ký sẵn trên đơn ly hôn, Lăng Nghị tát mạnh mình một cái.
"Ai bảo mày nghịch ngu, lần này tốt rồi, đánh mất cả vợ lẫn con rồi, đáng đời!"
Lăng Nghị đút tờ đơn vào túi, đi đến bệnh viện.
Trên đường, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, đó chính là, 'kiếp trước' Tuyết Hi không hề gãy chân, Tề Thi Vận cũng không bị Tần Minh Dương bắt đi...
"Chắc là do mình cưỡng ép nghịch chuyển thời không nên đã dẫn đến rất nhiều chuyện thay đổi."
"Điều này chẳng phải là, thời gian phát bệnh của Tuyết Hi cũng có khả năng sớm hơn sao?"
"Xem ra cần phải nắm chắc thời gian tăng cao tu vi mới được!"
Lăng Nghị nắm tay, bước chân không khỏi tăng nhanh mấy phần.
Sau khi đến bệnh viện, rất nhanh Lăng Nghị đã tìm được phòng bệnh của Tuyết Hi.
Khi Lăng Nghị đẩy cửa đi vào, Tề Thi Vận đang gọi điện thoại... "Xin chào chị Vương, à, em muốn xin nghỉ, con gái của em nhập viện rồi... Ài, vâng, cảm ơn chị Vương."
"Anh Lý, em cũng không muốn làm phiền anh, nhưng con gái của em nhập viện rồi, cần một trăm nghìn để làm phẫu thuật, anh có thể...?"
"Chào giám đốc Vương, tôi là Thi Vận lần trước kết nối hạng mục với anh, xương bánh chè của con gái tôi bị gãy rồi, tôi có thể hỏi mượn tạm... Alo? Giám đốc Vương?"
Lăng Nghị biết, trước khi mình đến, chắc chắn Tề Thi Vận đã gọi hết một loạt những người có thể gọi rồi, cho nên bây giờ mới có thể hỏi những người mới gặp qua một lần.
Chỉ là cô còn chưa nói xong, đã bị cúp điện thoại.
Nhìn dáng vẻ vợ của mình phải miễn cưỡng lên tinh thần ăn nói khép nép cầu xin người khác, trong lòng Lăng Nghị đau đớn một trận.
Mình đã khốn nạn như thế nào, mới bức hoa khôi xinh đẹp cao quý đến mức đường này? Vẻ mặt Lăng Nghị áy náy đẩy cửa, vốn dĩ anh tưởng rằng Tề Thi Vận thấy anh sẽ mắng anh không ra gì, nhưng ngoài dự liệu của anh, Tề Thi Vận rất lạnh lùng, thậm chí trên mặt còn không nhìn ra chút dao động nào, dường như người đi vào chỉ là một người xa lạ.
Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng Lăng Nghị đau xót, anh biết, cô bi thương do tâm đã chết, đây là Tề Thi Vận đã không ôm bất kỳ hi vọng gì với mình nữa.
Cho dù Lăng Nghị tu tiên mười vạn năm, đạo tâm đã rất kiên cố, nhưng khi đối mặt với người phụ nữ Tề Thi Vận bị mình tổn thương, anh vẫn không biết làm sao.
Trầm mặc một hồi lâu, Lăng Nghị mới giơ cái túi lên: "Mang cho em ít quần áo để thay."
Nghe nói như thế, thân thể Tề Thi Vận đang đắp chăn cho con gái khẽ run lên, nhưng rất nhanh đã lạnh lùng trở về, thản nhiên nói: "Đừng có đóng kịch nữa, trên người của tôi không còn một đồng nào." "Em đừng hiểu lầm, anh không cần tiền." Lăng Nghị đau lòng đến khó có thể hô hấp, từ trong túi móc ra một xấp tiền đặt lên giường, "Đừng có vay tiền nữa, tiền này em cứ cầm trước để phòng khẩn cấp."
"Anh lấy tiền ở đâu? Lại đi vay nặng lãi à?" Tề Thi Vận không hề mừng rỡ, ngược lại bị dọa đến đứng thẳng người, ánh mắt oán hận nhìn Lăng Nghị: "Lần này anh lại chế chấp mẹ con chúng tôi cho ai? Lăng Nghị, có phải là anh muốn ép mẹ con tôi đến đường cùng anh mới chịu bỏ qua đúng không?"
Không hiểu sao Lăng Nghị lại đau lòng, nói khẽ: "Em yên tâm, tiền này rất sạch sẽ. Sau này những người vay nặng lãi kia cũng sẽ không đến tìm em nữa đâu."
"A, lần trước anh cũng nói như vậy, kết quả thì sao? Kết quả chân của Tuyết Hi bị đánh gãy, suýt chút nữa tôi cũng bị..." Tề Thi Vận im bặt: "Được rồi, cầm tiền của anh cút đi, sau này đừng có xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, coi như tôi xin anh có được không?"
"..." Lăng Nghị nghe vậy đau lòng đến không muốn sống, nhiều lần há miệng, mới dùng giọng nghẹn ngào nói: "Anh... anh xem con gái một chút rồi đi."
Lăng Nghị đi đến bên giường, đưa tay vuốt ve trán của con gái, đưa linh khí của cơ thể chậm rãi truyền vào cơ thể của Tuyết Hi.
Sau khi độ những linh khí này vào, một lát nữa Tuyết Hi sẽ tỉnh, nhưng cô bé sẽ không cảm nhận được đau đớn trên đầu gối.
"Tuyết Hi, cha còn có việc phải bận, nếu không thật sự cha chỉ muốn nhìn con như vậy cả một đời."
Độ linh khí xong, Lăng Nghị hơi suy yếu, anh hôn lên trán con gái một cái, áy náy nhìn Tề Thi Vận, hỏi: "Bác sĩ nói lúc nào làm phẫu thuật?"
"Lăng Nghị, anh cảm thấy như thế thú vị sao?" Tề Thi Vận nhìn Lăng Nghị, lạnh lùng nói: "Lúc con gái gãy xương anh đi đâu? Anh còn trộm tiền cứu mạng con gái đi cược! Bây giờ lại chạy tới giả vờ quan tâm con gái, làm bộ làm tịch, Lăng Nghị, anh không cảm thấy buồn nôn sao?"
"Anh..." Lăng Nghị há to miệng, đau lòng đến nỗi khó có thể hô hấp, ngàn vạn lời chỉ còn lại một câu: "Thật xin lỗi, trước kia là anh sai rồi."
"Những lời này tôi đã nghe đủ rồi, làm phiền anh sau này thu hồi lại bộ mặt dối trá này được không?" Tề Thi Vận cố nén nước mắt nói.
"Anh biết trước kia là anh khốn nạn, nhưng nếu như em còn tin lời anh, cũng đừng đi vay tiền nữa, chuyện của con gái để anh nghĩ cách."
"Anh nghĩ cách? Cách của anh không phải đánh bạc thì ra bán vợ! Dựa vào cách theo lời của anh, hai mẹ con chúng tôi đã sớm chết đói ở đầu đường rồi!"
Vẻ mặt Tề Thi Vận bi thương: "Lăng Nghị, anh buông tha cho mẹ con chúng tôi có được hay không? Thực sự không được thì tôi cho anh cái mạng này, nể tình Tuyết Hi là con gái ruột của anh, anh buông tha cho nó có được không? Con bé mới chỉ ba tuổi thôi..."
Tề Thi Vận vẫn cố nén tủi thân cuối cùng không nhịn được, vừa quỳ xuống trước mặt Lăng Nghị, vừa khóc rống lên.
Nhóm người nhà của hai giường bên cạnh nghe thấy tiếng thì ào ào vây quanh, Dì Vương nâng Tề Thi Vận lên, những người khác thì ngăn trước người cô, vẻ mặt phẫn nộ chỉ vào Lăng Nghị: "Bức một người phụ nữ đến chừng này, con mẹ nó anh có còn là đàn ông hay không?"
Lăng Nghị nhìn thấy dáng vẻ Tề Thi Vận khóc rống đã sớm đau thấu tim gan, anh muốn đưa tay lau khô nước mắt cho cô, kết quả lại bị hai người đàn ông đồng thời bắt lấy cánh tay:
"Sao thế, còn muốn động thủ à? Đúng là chúng tôi không có tiền, nhưng chúng tôi có sức, anh thử động tay một chút xem?"
"Em gái đừng sợ, có mấy người chúng tôi ở đây, súc sinh này không thể làm gì cô đâu."
Đương nhiên hai người đàn ông này không ngăn được Lăng Nghị ở tầng ba Luyện Khí, nhưng Lăng Nghị cũng không ra tay, mà rưng rưng rút tay phải về,nói với Tề Thi Vận qua đam người: "Thật xin lỗi, anh thật sự sai rồi. Trước kia tạo nghiệp, sau này anh sẽ từ từ đền bù. Anh biết là em sẽ không tin anh, nhưng hãy cho anh một chút thời gian, để cho anh dùng hành động để chứng minh."
"Mặt khác, trước khi anh chưa trở về, tuyệt đối đừng để bác sĩ phẫu thuật cho Tuyết Hi, làm vậy sẽ hại con."
Nói xong, Lăng Nghị cực kỳ áy náy tự trách nhìn thoáng qua Tuyết Hi trên giường bệnh, cuối cùng mới quay người rời đi trong sự hối hận.
Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện rất nặng, cũng bất lợi cho Tuyết Hi khôi phục.
Không phải Lăng Nghị không nghĩ tới đón Tuyết Hi về, có linh khí của anh tẩm bổ, hiệu quả còn tốt hơn thuốc tiêu viêm của bệnh viện.
Nhưng Lăng Nghị hiểu rõ, chỉ cần mình dám mở miệng, vậy nhất định anh sẽ bị đánh.
Phản ứng của những người kia chính là sự chứng minh tốt nhất.
Lãng phí thời gian với bọn họ, còn không bằng nhanh chóng đi tìm nguyên liệu Toái Ngọc Đan.
Chỉ cần chữa khỏi chân của Tuyết Hi, đương nhiên là có thể xuất viện.
Hơn nữa, bản thân Tuyết Hi đã có bệnh ung thư, ở trong bệnh viện truyền thêm dịch dinh dưỡng cũng được, có thể làm cho con bé gia tăng một chút sức đề kháng cũng tốt.
Nhưng Tề Thi Vận không hiểu tấm lòng của Lăng Nghị, thậm chí trong lòng còn hiểu lầm Lăng Nghị: "Đừng để Tuyết Hi phẫu thuật, anh muốn cho nó phải tàn phế cả đời này à? Lăng Nghị, anh cũng xứng làm cha sao?"
Dưới sự an ủi của mọi người, Tề Thi Vận đã nhanh chóng ngừng khóc.
Cô không có thời gian đau khổ, còn phải tiếp tục gom tiền viện phí.
Về phần Lăng Nghị, cô chỉ coi như chưa hề nghe thấy qua.
Thế nhưng đã mượn hết một vòng, nhưng cơ bản đầu bên kia điện thoại không đợi cô nói xong đã trực tiếp cúp điện thoại, mấy lời khách sáo giả tạo cũng lười chẳng buồn nói.
Tề Thi Vận tuyệt vọng ngồi ở mép giường nhìn Tuyết Hi, nước mắt lại bất lực chảy xuống.
Khi tầm mắt của cô liếc về một xấp tiền kia, trong đầu trong nháy mắt hiện ra khung cảnh tối hôm qua, dọa tới mức cô phải vội vàng vứt xấp tiền kia ra ngoài.
Nhưng một lát sau, Tề Thi Vận lại chậm rãi đứng dậy, nhặt hết xấp tiền kia về.
"Tuyết Hi, chỉ cần có thể chữa khỏi con, dù anh ta có bán mẹ, mẹ cũng chịu."
...
Sau khi Lăng Nghị ra khỏi phòng bệnh thì đi tìm bác sĩ, bác sĩ nói ba ngày sau sẽ có thể tiến hành phẫu thuật, để cho người nhà mau chóng chuẩn bị tiền phẫu thuật.
"Ba ngày... chắc là đủ rồi."
Lăng Nghị không hề lãng phí thời gian, chào tạm biệt bác sĩ sau đó xoay người rời đi.
Vừa ra khỏi phòng khám không lâu, anh gặp phải một loạt xe đẩy trên hành lang, bệnh nhân nằm phía trên đều đồng loạt dịch chân, vẻ mặt đần ra, giống như là ngớ ngẩn.
Nhưng lúc bọn họ đi qua nhau, không biết sao những người kia nhìn thoáng qua Lăng Nghị, lúc này giống như con mèo xù lông, không để ý đến đau đớn lăn xuống giường, trốn ở cạnh xe đẩy run lẩy bẩy, miệng còn không ngừng nỉ non: "Ma quỷ, ma quỷ... Ma quỷ lại tới rồi, chạy mau, chạy mau..."