• Hộc !
Vương Hạo Thần và Đồng Thanh cương gần như cùng lúc phun ra một ngụm máu tươi, thế nhưng Vương Hạo Thần thay vì ngã về phía sau như đối phương thì lại tung mình lao lên, cũng không bận tâm toàn thân đang không gì sánh được đau nhức, hắn lúc này chính là đang cần phát tiết, đau đớn ngược lại có thể giúp hắn giảm bớt một chút áp lực.
• Chiến !
Vương Hạo Thần toàn thân tràn ngập chiến ý, hai tay không ngừng vung chưởng đánh tới, hỏa diễm ở trong hư không bay tán loạn, điên cuồng hướng Đồng Thanh Cương vây giết mà đến.
Cách tấn công như vậy hoàn toàn chính là hao phí thể lực, thế nhưng lúc này thể nội dương cương chi khí của Vương Hạo Thần đang quá thịnh, chỉ có thể làm như vậy, mới đạt được hiệu quả cao nhất, đồng thời tránh cho hắn việc bị hỏa kình trước tiên đốt thành tro bụi.
Đồng Thanh Cương còn chưa kịp đứng dậy, đã thấy đầy trời quyền ảnh phô thiên cái địa đánh tới, hai mắt không khỏi trợn tròn, bản thân hắn có Thiên Thạch Chiến Thể lĩnh trọn một chưởng của đối phương còn có điểm không chịu được, nhục thân của Vương Hạo Thần cơ bản không sánh được với hắn, vậy mà đối phương nhanh như vậy liền có thể nén đau xuất thủ lần nữa ?
Chẳng lẽ nói, tinh thần thật sự có thể hóa thành sức mạnh hay sao ?
Đương nhiên, Đồng Thanh Cương dù sao cũng có Thiên Thạch Chiến Thể, hắn thương thế so với Vương Hạo Thần còn nhẹ hơn, hắn tự nhiên sẽ không sợ hãi chiến đấu.
Đến thời điểm này, Đồng Thanh Cương cũng bất chấp hắn thể nội nguyên khí còn lại bao nhiêu, trực tiếp dùng Chiến Tượng Quyền đôi công với Vương Hạo Thần, cả hai chiến đến quên cả trời đất, trong đầu dường như chỉ có một ý niệm đó là phải đem đối phương đánh gục.
- Bách Hỏa Liễu Loạn !
Vương Hạo Thần một chưởng nối tiếp một chưởng đánh ra, trong hư không tựa như có một hải dương hỏa diễm xuất hiện, đánh thẳng lên người Đồng Thanh Cương.
Đồng Thanh Cương trên người bị trúng vô số đạo chưởng ấn, thân thể bị hỏa diễm thiêu đốt, khiến cho hắn cảm giác mình đang ở trong một cái lò nung, toàn thân nóng rát đau đớn.
Đồng Thanh Cương ỷ vào Thiên Thạch Chiến Thể năng lực phòng vệ, nhịn xuống cảm giác nóng rát kia, tay phải bắt lấy thời cơ vận kình đánh ra một chưởng, chưởng kình mạnh mẽ hùng hậu, đủ để đánh nát cự thạch ngàn cân.
- Toái Thạch Chưởng !
Hồng sắc hào quang, một chưởng của Đồng Thanh Cương cưỡng ép xông qua luồng hỏa diễm trước mặt, sau đó vỗ vào một bên ngực Vương Hạo Thần.
Nào ngờ, khi chưởng của hắn gần chạm được người Vương Hạo Thần, đối phương thân hình lại khẽ lách qua một bên, thần kỳ né đi công kích trong gan tấc.
Thì ra Vương Hạo Thần bộ dạng bên ngoài mặc dù là chỉ công không thủ, bất quá kỳ thật hắn còn không có ngu đến mức lấy thân mình ra hứng chịu toàn bộ công kích của Đồng Thanh Cương, dù sao hắn không có Thiên Thạch Chiến Thể dạng này đáng sợ bùa bảo mệnh, nếu như không ngừng dùng lối đánh lấy thương đổi thương kia, hắn chắc chắn sẽ bị đánh gục trước.
Chính vì thế, Vương Hạo Thần tại thời điểm mấu chốt liền vận dụng Thái Dương Chi Mâu, trong khoảnh khắc liền đoán trước được thế công của Đồng Thanh Cương, sau đó liền dựa vào Ngự Phong Lưu Ảnh Bộ bộ pháp né đi một chưởng của đối phương.
Đồng Thanh Cương một chưởng thất bại, thế nhưng cũng không kinh hoảng, tay trái lập tức vung chưởng đánh ra, một lần nữa công đến.
Lại là Toái Thạch Chưởng !
Lần này, cho dù Vương Hạo Thần có Thái Dương Chi Mâu trợ giúp cũng không có cách nào tiếp tục né tránh, bởi vì khoảng cách thực sự quá gần, dù hắn đoán trước được hành động của đối phương, thân thể cũng vô pháp tiếp tục tránh đi.
Bất quá Vương Hạo Thần trong mắt cũng không có sợ hãi, ngược lại càng có nóng bỏng chiến ý đốt lên.
Đã tránh không được, vậy thì không cần tránh !
- Đồng Thanh Cương, ta cũng muốn xem, hôm nay là ta hay ngươi sẽ ngã xuống trước ?
Vương Hạo Thần gầm nhẹ một tiếng, năm ngón tay tay nắm lại thành quyền, cũng không dùng bất cứ cái gì võ kỹ, cứ như vậy dùng một quyền đơn giản nhất, trực tiếp nhất, mang theo khủng bố hỏa diễm đánh ra.
- Ầm !
- Oanh !
Một lần nữa, Vương Hạo Thần và Đồng Thanh Cương công kích gần như cùng một lúc đập lên người đối phương, hai bên cả người đều như gặp trọng kích bay ra ngoài, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.
Chỉ là, hai người đối với việc này hầu như đã tập thành thói quen, thậm chí không hề quan tâm đến thương thể trên người, ngay lập tức lại lao vào tràng chiến với người đối diện.
.........................
- Tiểu tử này, thật đúng là khó giải quyết !
Trên khán đài, Đồng Khải Mặc vẻ mặt có chút khó coi, trước đó hắn cho rằng, Đồng Thanh Cương luyện thành Thiên Thạch Chiến Thể là nắm chắc phần thắng trong tay, ai biết Vương Hạo Thần kẻ này lại có thể nghịch thiên đến mức như vậy, đánh đến tận lúc này vẫn không thể phân ra thắng bại.
Phải biết, giữa hai người còn có chênh lệch ba cái tiểu cảnh giới, bất kể về phương diện tu vi hay nhục thân lực lượng, Vương Hạo Thần đều chịu bất lợi rất lớn, thế nhưng người này thủ đoạn thực sự quá nhiều, Đồng Khải Mặc trong lòng lúc này thậm chí còn cảm thấy có một tia may mắn, nếu không phải Đồng Thanh Cương có được Thiên Thạch Chiến Thể, e rằng lúc này nhi tử của hắn đã sớm bại.
Đương nhiên, trên đời chuyện không có nếu như, Đồng Khải Mặc thủy chung tin tưởng, dựa theo lối đánh lấy thương đổi thương này, Đồng Thanh Cương nhất định có thể là người đứng đến cuối cùng.
………
Trận chiến này, bất luận là chiến lực của hai nhân vật chính hay thời gian cũng đã vượt qua tất cả mọi người dự đoán, đồng thời, Đồng Thanh Cương tất cả chiến lực mạnh nhất đều đã hiển lộ trước mắt mọi người, không chỉ là Đồng gia vô số võ kỹ đứng đầu, mà còn có Thiên Thạch Chiến Thể bộ này tuyệt mật bí pháp, khiến cho Đồng Thanh Cương ở trong mắt thế hệ trẻ của Đồng gia tựa như một cái thần nhân vô địch.
Thế nhưng để cho bọn hắn không thể tưởng tượng chính là, cho dù Đồng Thanh Cương đem toàn bộ chiến lực tất cả khai mở, vẫn như cũ không thể đem Vương Hạo Thần một cái vô danh chi nhân đánh bại, từ đầu đến cuối vẫn chỉ có thể cùng đối phương đánh ngang tay.
- Vương Hạo Thần kẻ này thật đúng là đáng sợ, nếu như không phải trên người hắn khí tức, xác thực chỉ đạt tới Ngũ Tinh Vũ Sĩ cấp bậc, ta thậm chí hoài nghi hắn tu vi thực tế là Cửu Tinh Vũ Sĩ ! Dựa vào tu vi như vậy lại có thể cùng Thanh Cương thiếu gia đánh bất phân thắng bại, thật sự là không thể tượng tưởng !
- Thanh Cương thiếu gia đã luyện thành Toái Thạch Chưởng, Kim Cương Chưởng, Chiến Tượng Quyền ba đại võ kỹ tối cao của Đồng gia, chiến lực đủ để sánh với Cửu Tinh Vũ Sĩ thông thường ! Theo lão phu thấy cho dù là Cửu Tinh Vũ Sĩ cũng không có khả năng chính diện tiếp nhận nhiều lần công kích của Thanh Cương thiếu gia như vậy mà không ngã xuống, trừ phi, thiếu niên kia cũng tu luyện một bộ luyện thể công pháp, hơn nữa cường độ nhục thân đã không kém Thanh Cương thiếu gia quá nhiều !
- Bất quá thì tính sao ? Thanh Cương thiếu gia có được Thiên Thạch Chiến Thể, năng lực phòng ngự tuyệt đối cao hơn Vương Hạo Thần, cứ tiếp tục như vậy, ta cũng không tin Vương Hạo Thần có thể kiên trì được bao lâu !
- Ta cũng cho là như vậy !
………………..
Trên võ đài, trận chiến vẫn đang không ngừng tiếp diễn, đến thời điểm này, bất luận là Vương Hạo Thần hay Đồng Thanh Cương, đều đã vận dụng tất cả chiến lực của mình, toàn bộ võ đài hầu như đã bị dư ba của trận chiến phá hủy không còn chút hình dáng ban đầu.
- Ầm !
Lại thêm một trận chạm trán nảy lửa, Vương Hạo Thần và Đồng Thanh Cương thân ảnh một lần nữa bay ngược ra phía sau, thương thể nặng thêm, thế nhưng chừng đó dường như là không đủ để đánh ngã hai người bọn họ.
Đồng Thanh Cương thân thể cao lớn đứng sừng sững như một tòa tiểu sơn không thể lay chuyển, trên thân đoàn kia hồng sắc quang đoàn đã tiêu tán không ít, trở nên có chút phù phiếm, cả người nhiều chỗ còn in lấy từng đạo chưởng ấn đỏ rực hằn sâu vào trong da thịt, nếu nhìn nghĩ, thậm chí còn có thể thấy được từng làn khói nhỏ đang bay lên từ những nơi đó.
Trải qua liên tiếp chiến đấu, Đồng Thanh Cương cho dù có được Thiên Thạch Chiến Thể phòng hộ cũng đã cảm giác được tương đương quá tải, thương thể ngày một nặng thêm, cái này đều là do hỏa diễm của Phệ Huyết Thánh Hỏa ban tặng.
Dù sao, Thiên Thạch Chiến Thể của Đồng Thanh Cương chỉ mới đạt đến cảnh giới Hồng cấp sơ giai, Vương Hạo Thần đồng dạng không thể phát huy được bao nhiêu lực lượng của Phệ Huyết Thánh Hỏa, thế nhưng bao nhiêu đó cũng đủ ăn mòn năng lực phòng ngự của Thiên Thạch Chiến Thể.
Nếu như Thiên Thạch Chiến Thể của Đồng Thanh Cương đạt tới cảnh giới Lam cấp, vậy tuyệt đối không có khả năng bị tổn thương như vậy.
Bất quá, Đồng Thanh Cương cũng không có chút nào lo lắng, dù sao hắn biết rõ, Vương Hạo Thần không có được năng lực phòng thủ mạnh như hắn, vì thế thương thể chắc chắn so với hắn càng thêm nặng.
- Vương Hạo Thần, không thể không nói, ngươi chính là đối thủ đáng sợ nhất mà Đồng Thanh Cương ta từng gặp, nếu như ngươi có thêm vài năm thời gian tu luyện, vậy ta tuyệt đối không phải là đối thủ ngươi ! Bất quá hiện tại nếu như ngươi còn không chịu nhận thua, vậy ta nhất định . . . sẽ đánh ngươi chết tươi !
Đồng Thanh Cương thanh âm, tựa như tiếng hổ gầm thét vang vọng đến tận các khán đài, lộ ra một cỗ tự tin bá khí ngập trời.
Đối diện hắn, là một thân ảnh so với hắn nhỏ bé hơn nhiều, khí tức so với hắn cũng càng thêm yếu nhược, thế nhưng chủ nhân của cỗ khí tức này, lại rất có thể là kẻ địch khiến cho Đồng Thanh Cương e ngại suốt đời.
Tại trong đám đất đá đổ nát của võ đài, Vương Hạo Thần chậm rãi ổn định thân thể của mình.
Chiến đến hiện tại, Vương Hạo Thần nửa thân trên bạch y đã sớm bị đánh cho tan nát không còn lại chút gì, để lộ ra phần bắp thịt đầy nam tính bên trong, trên thân không có chỗ nào là không có thương tích, nhìn qua có chút rợn người, thế nhưng hắn sống lưng vẫn thẳng tắp như một cây thương, khuôn mặt tuấn tú có chút nhợt nhạt, nơi khóe miệng còn treo lấy từng sợi máu đỏ, tóc dài tung bay trong gió, để lộ ra cặp mắt lạnh lùng của mình, chỉ có một thân chiến ý vẫn cháy bỏng kinh tâm động phách.
Vương Hạo Thần lúc này, nhìn qua không khác gì một tôn bất tử chiến thần !