Ba người vừa đi vào, liền có Đồng gia chi nhân nhìn thấy, có vài người trong số đó nghi hoặc nhìn nam tử tang thương một chút, lúc nhất thời lại không nghĩ ra thân phận của hắn.
Bất quá, trong đó cũng có một vài người có trí nhớ khá tốt, suy nghĩ một lát rồi trừng lớn hai mắt, kinh hãi kêu lên:
-Người đó là . . . đệ đệ của gia chủ, Đồng Vô Lệ đại nhân !
Rất nhanh, tin tức này liền lan truyền khắp Đồng gia, dẫn đến vô số hộ pháp, trưởng lão, thậm chí không ít nguyên lão đời trước xuất quan, nhanh chóng chạy tới.
Ngay cả Đồng Thiên Tân cũng bị kinh động, để lại Đồng Tĩnh Vân còn chưa hiểu chuyện gì ở lại bên ngoài Ngũ Hành Tháp, còn bản thân thì vội vã rời đi.
Dựa vào thực lực của Đồng Thiên Tân, không mất bao nhiêu thời gian liền đến nơi.
-Vô Lệ, thật là ngươi !
Vừa nhìn thấy nam tử tang thương kia, Đồng Thiên Tân liền lập tức mừng rỡ, thần sắc không dấu được vẻ cuồng hỉ.
Ít người biết rằng, Đồng Thiên Tân có một người đệ đệ, đồng thời cũng là Đồng gia một thế hệ trước chân chính đệ nhất thiên tài, Đồng Vô Lệ.
Đồng Vô Lệ trẻ hơn Đồng Thiên Tân đến gần mười tuổi, thế nhưng thiên phú của hắn so với đại ca lại cao hơn nhiều, có thể so sánh với Đồng Thanh Cương hiện nay, vào thời điểm đó, hắn mới là người được chọn làm gia chủ đời tiếp theo, đây chính là quyết định của Đồng gia gia chủ lúc đó.
Bất quá, Đồng Vô Lệ thiên phú tuy cao nhưng tính tình đạm mạc, một lòng si võ, đối với ngôi vị gia chủ hoàn toàn không có hứng thú, cũng không thích giao du bên ngoài, bằng hữu hầu như chẳng có ai, vì vậy thế nhân chẳng có mấy người biết đến sự tồn tại của hắn.
Không lâu sau, Đồng Vô Lệ gặp được một nữ nhân, cùng nàng kết làm phu thê, sau đó liền rời khỏi Đồng gia chu du thiên hạ, hơn một năm sau bỗng nhiên mất liên lạc, từ đó không có tin tức gì nữa, gia tộc phái bao nhiêu cao thủ ra ngoài đi tìm đều vô ích, mà lão gia chủ lúc đó lại gần đất xa trời, nghĩ đến gia tộc không thể không có người đứng đầu, cuối cùng đành phải chọn Đồng Thiên Tân trở thành tân nhiệm gia chủ, còn bản thân ông không lâu sau đó cũng qua đời.
Đồng Thiên Tân vốn dĩ cho rằng, Đồng Vô Lệ ở bên ngoài đã vẫn lạc, không nghĩ tới sẽ có một ngày hai huynh đệ có thể lần nữa đoàn tụ.
Chỉ là Đồng Thiên Tân cũng có chỗ không hiểu, Đồng Vô Lệ tính ra năm nay chỉ mới hơn 30, vì sao lại trở nên già nua như vậy, bộ dáng hầu như đã có thể so với một người gần 50 tuổi.
-Đại ca ! Đã lâu không gặp !
Tang thương nam tử đúng là Đồng Vô Lệ, chỉ thấy hắn trên khuôn mặt già trước tuổi xuất hiện một nụ cười khắc khổ.
-Ha ha ! Xem ra vị này chính là Vô Lệ đại ca a !
Thân mặc hoa phục trung niên nam tử cười nhạt nói.
Đưa mắt nhìn Đồng Thiên Tân một cái, tuy rằng trong mắt thần sắc che dấu rất kỹ, thế nhưng nếu có người tinh ý đều sẽ nhận ra ở nơi đáy mắt của hắn có ẩn dấu một tia khinh thường.
Còn thanh niên tuấn tú thậm chí không có hứng thú nhìn đám người một chút, càng không có khả năng mở miệng chào hỏi.
-Vô Lệ ! Đây là . . .
Đồng Thiên Tân đưa mắt nhìn Đồng Vô Lệ, có ý dò hỏi.
Đồng Vô Lệ gật đầu, nói :
-Đại ca ! Để ta giới thiệu một chút, vị này là Tử Dương Tông nội môn trưởng lão - Hoàng Uyên ! Còn vị này là Tử Dương Tông thiếu tông chủ - Hoàng Thiếu Phong !
Lời của Đồng Vô Lệ vừa dứt, mọi người liền đồng loạt hít vào một hơi lãnh khí, ánh mắt kinh hãi nhìn hai người kia, bọn họ không ngờ, Đồng Vô Lệ quay về vậy mà lại mang tới hai vị đại nhân vật có thân phận đáng sợ như vậy.
Tử Dương Tông là một cái có nội tình vô cùng đáng sợ đại tông môn, so sánh một chút, Đồng gia tuy rằng là bá chủ tại Nhai Đình sơn mạch, thế nhưng nếu so với Tử Dương Tông thì lại như đom đóm so với ánh trăng, cái sau thực sự là một cái chân chính siêu cấp thế lực, quản lý địa hạt so với Đồng gia rộng lớn hơn vô số lần, đừng nói là Vũ Linh mà ngay cả Vũ Quân đều có không ít, thậm chí có lời đồn, Tử Dương Tông tông chủ đã đột phá đến Vũ Vương, nếu chuyện này là sự thật, vậy Tử Dương Tông địa vị chắc chắn sẽ còn nâng cao một bậc, cho dù là tại khắp Đông Hoa hoàng triều cũng sẽ có không nhỏ danh tiếng.
Bất kể như thế nào, đối với Đồng gia mà nói, Tử Dương Tông hoàn toàn đích xác là một cái quái vật khổng lồ, căn bản không thể trêu vào.
Đồng Thiên Tân đưa mắt đánh giá Hoàng Uyên cùng Hoàng Thiếu Phong mà trong lòng không khỏi sợ hãi, hai người này không hề che dấu tu vi, hắn có thể dễ dàng nhìn ra được Hoàng Uyên tu vi so với hắn còn cao hơn nhiều, ít nhất cũng là Vũ Linh cảnh hậu kỳ, thậm chí có khả năng là Vũ Linh chín sao, còn Hoàng Thiếu Phong tuy rằng niên kỷ có lẽ chỉ ngang ngửa Đồng Thanh Cương, thế nhưng cũng có tu vi Tam Tinh Vũ Sư, dù cảnh giới có chút không ổn định, thế nhưng vẫn là một vị Vũ Sư hàng thật giá thật.
-Thật không hổ là đệ tử của siêu cấp thế lực !
Đồng Thiên Tân trong lòng cảm khái.
Hắn không phải có ý đề cao người khác mà hạ thấp chính mình, chỉ là Hoàng Thiếu Phong tuy chỉ là Vũ Sư sơ kỳ, tu vi chưa vững chắc, thế nhưng hắn thân là thiếu tông chủ của Tử Dương Tông, bất kể là công pháp hay vũ kỹ cấp bậc đều vượt xa người thường, chiến lực chắc chắn không phải Đồng gia vũ giả có thể so sánh.
-Thì là hai vị đại nhân vật của Tử Dương Tông, quả là hạnh ngộ ! Bất quá, Vô Lệ làm sao lại quen biết hai người, hơn nữa những năm qua đệ đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại không có một chút tin tức nào như vậy ?
Đồng Thiên Tân cực kỳ khách khí đối với Hoàng Uyên và Hoàng Thiếu Phong nói mấy câu, sau đó liền nhìn Đồng Vô Lệ hỏi.
Đồng Vô Lệ tựa hồ cũng đoán được Đồng Thiên Tân suy nghĩ, vì thế liền mở miệng giải thích, thanh âm theo đó cũng có chút trầm xuống :
-Đại ca ! Chuyện này nói ra thật có chút dài dòng . . .
Năm xưa, Đồng Vô Lệ cùng nữ nhân hắn yêu kết làm phu thê, mà thê tử của hắn lại chỉ là một cái phàm nhân không có tu vi, vì thế dẫn đến việc trong tộc nhiều người bất mãn, cộng thêm tính cách của hai người đều không ham địa vị danh vọng, vì thế không lâu sau liền bí mật rời khỏi Đồng gia, ý muốn sống một cuộc đời đạm mạc, không tranh với thế nhân.
Rời khỏi gia tộc, Đồng Vô Lệ mới biết thiên hạ này rộng lớn đến mức nào, Đồng gia có thể tại Nhai Đình sơn mạch xưng hùng xưng bá, đó là bởi vì “ núi không lão hổ, hầu tử xưng vương “, trên thực tế lấy chút thực lực của gia tộc ra so sánh với các đại thế lực bên ngoài thì chẳng khác nào hạt cát giữa sa mạc.
Đồng Vô Lệ tại Đồng gia có thể xưng là đệ nhất thiên tài, thế nhưng nếu so sánh với truyền nhân của các đại tông môn thì lại có chút không bằng, thiên hạ rộng lượng, thiên tài anh kiệt đầy rẫy khắp nơi, trong đó người giỏi hơn hắn thực sự rất nhiều, từ đó hành sự một mực rất cẩn thận, tận lực không trêu chọc phiền phức.
Mà Hoàng Uyên thì là người mà Đồng Vô Lệ tình cờ gặp trên đường đi, lúc đó Hoàng Uyên thân mang trọng thương, Đồng Vô Lệ và hắn thê tử không nhịn được liền ra tay giúp đỡ, để cho người trước vô cùng cảm kích, lại thấy thiên phú của Đồng Vô Lệ không tồi, sau khi hồi phục thương thế việc đầu tiên là muốn cùng Đồng Vô Lệ kết làm huynh đệ, người sau tự nhiên là không có lý do từ chối.
Hoàng Uyên cùng Đồng Vô Lệ ở chung vài ngày, sau đó liền phải quay về tông môn, trước đó còn có ý mời phu thê hai người đến Tử Dương Tông làm khách, hai người do dự một chút, cuối cùng vẫn bằng lòng, đợi Hoàng Uyên rời đi vài ngày liền thu xếp hành lý muốn đến Tử Dương Tông nhìn một chút.
Nào ngờ vận khí của hai người thực sự quá nát, khi sắp đến Tử Dương Tông liền gặp phải một tên độc hành võ giả, kẻ này lại là một cái hái hoa dâm tặc, nhìn thấy Đồng Vô Lệ thê tử dung mạo xinh đẹp như hoa liền nổi tà tâm, trực tiếp ra tay hoành đao đoạt ái.
Đồng Vô Lệ nào để thê tử chịu nhục, tự nhiên là liều chết chống cự, thế nhưng đối phương là Vũ Linh cường giả hàng thật giá thật, còn hắn tuy thiên phú trác tuyệt bất quá tu vi lại chưa bước vào cảnh giới này, căn bản không phải đối thủ của người kia, kết cục bị đánh cho toàn thân không có chỗ nào lành lặn, chỉ còn sót lại một hơi thở sau cùng.
Thê tử của Đồng Vô Lệ biết rõ bản thân không cách nào trốn thoát, vì muốn bảo vệ tôn nghiêm đã cắn lưỡi tự vận, nào ngờ tên dâm tặc kia vẫn không tha, vẫn làm nhục thi thể nàng, Đồng Vô Lệ ở một bên chỉ có trơ mắt nhìn mà không thể ngăn cản.
Đúng lúc tên độc hành võ giả kia đang “ hành sự “ thì Hoàng Uyên dẫn theo vài cái Tử Dương Tông đệ tử tìm đến, thấy cảnh này liền nổi giận lôi đình, điên cuồng lao vào tấn công người trước, đáng tiếc tu vi của độc hành võ giả quá cao, tuy Hoàng Uyên có thể áp chế hắn nhưng lại không cách nào đem hắn chém giết, ngược lại bị hắn trốn thoát.
LTG : Đang bắt đầu tích chương trở lại, ma sợ mọi người nói truyện drop rồi nên đăng trước một chương vậy ! XD