Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 136: Đồng Vô Lệ Xuất Thủ



Trận chiến xảy ra quá bất ngờ, đến Đồng gia võ giả cũng không hiểu tại sao có nội chiến, nhiều người muốn đi lên hỏi cho rõ, bất quá 5 người đang chiến đấu thực lực quá mạnh, căn bản không có người có thể ngăn cản.

Vương Hạo Thần đã sớm từ trong Ngũ Hành Tháp đi ra, bởi vì trận chiến của năm người kia quá mức khủng bố, thu hút tất cả sự chú ý của mọi người, cũng không có ai để tâm đến Vương Hạo Thần.

Vương Hạo Thần ở một bên quan sát chiến đấu, trong mắt lại hiện lên một tia khó hiểu, Đồng Thiên Tân không phải nói bản thân bị thương không làm hay sao ? Lúc này như thế nào lại có được Vũ Linh cảnh chiến lực, hơn nữa còn sinh long hoạt hổ có chỗ nào giống người bị thương ?

Để cho Vương Hạo Thần bất ngờ nhất chính là, ba nam tử đang đấu với Đồng Thiên Tân và Đồng Khải Mặc thực lực không ngờ lại mạnh như vậy, tu vi rõ ràng không bằng hai người sau, hẳn chỉ là Vũ Sư đỉnh phong, thế nhưng chiến lực lại tiếp cận Vũ Linh cảnh cường giả, đặc biệt là nam tử thân mang phượng hoàng hư ảnh kia, có thể một mình độc đấu Đồng Thiên Tân mà chỉ hơi rơi xuống hạ phong, người sau muốn đánh bại hắn, tuy rằng cũng có thể, bất quá xem ra sẽ có phong hiểm rất lớn, hơn nữa muốn không tốn sức chín trâu hai hổ là không thể nào.

-Là do công pháp sao ?

Vương Hạo Thần không nhịn được vận dụng Thái Dương Chi Mâu quan sát tràng chiến, rốt cuộc hiểu được nguyên nhân, ba người kia vốn dĩ có thể vượt cấp chiến đấu, là bởi vì bọn hắn tu luyện công pháp cấp bậc vượt xa Đồng Thiên Tân và Đồng Khải Mặc tu luyện Thiên Thạch Thần Công, hơn nữa nhục thân của ba người này còn mạnh mẽ đến biến thái, cho dù là Vương Hạo Thần lúc này có Luyện Bì đại thành nhục thân cũng không cách nào so sánh nổi, tựa như đom đóm so với mặt trăng đồng dạng.

Bất quá Vương Hạo Thần cũng có thể nhìn ra, ba người này tựa hồ không có vũ kỹ phù hợp với bản thân, một thân lực lượng lại không chỗ dùng, chiến lực không thể phát huy đến đỉnh phong, nếu không, không nói đến Hình Thiên, chỉ bằng Hình Địa và Hình Nhân, nếu bọn họ có được vũ kỹ và binh khí phù hợp với mình, e rằng Đồng Khải Mặc căn bản không thể ở trong tay hai người trụ được bao lâu.

Đương nhiên, sự thật vẫn là sự thật, ba người bọn họ căn bản không có vũ kỹ, chỉ có thể dựa vào một thân man lực đấu với hai vị Vũ Linh cảnh cường giả, trong thời gian ngắn có lẽ không sao, thế nhưng càng đánh lâu sẽ càng bất lợi, đặc biệt là Hình Thiên, thực lực của hắn tuy rằng mạnh hơn Hình Địa và Hình Nhân một chút, thế nhưng đối đầu với Đồng Thiên Tân, chỉ dựa vào man lực là không có bao nhiêu cơ hội chiến thắng, kết cục 9 thành là thất bại.

Vương Hạo Thần đã đoán được kết quả sau cùng, thế nhưng hắn không suy nghĩ nhiều, vừa rồi hắn ra ngoài quá trễ, căn bản không nghe được cuộc đối thoại giữ hai bên, trong lòng chỉ cho ba người kia là phạm nhân bị Đồng gia giam giữ ở tầng thứ sáu Ngũ Hành Tháp may mắn thoát khốn, vậy Đồng gia chi nhân lúc này ra tay với bọn họ cũng không có gì sai.

Lại nói, cho dù Vương Hạo Thần có biết được nguyên do bên trong thì hắn cũng không có ý định ngăn cản, một phần là bởi vì không muốn rước lấy phiền phức không cần thiết, thứ hai cho dù ba người kia gặp phải chuyện thì đó cũng là chuyện của họ, hắn một cái người ngoài có liên quan gì ?

Vương Hạo Thần hắn còn không có thiện lương tới mức thấy chuyện bất công nào trên đời cũng muốn quản, thiên hạ không công bằng sự tình có nhiều lắm, hắn người cho dù có tâm muốn quản cũng quản hết được sao ?

Nếu như lúc nào thấy chuyện bất bình xảy ra đều muốn xen vào, vậy Vương Hạo Thần hắn chắc chắn sẽ không hoài nghi bản thân mình chưa sống được mấy ngày liền bị người ta giết chết, khi không vì người khác rước họa vào thân, họa chăng chỉ có mấy kẻ ngu ngốc và chính nhân quân tử thật sự mới dám làm.

……………………………

Ở một nơi khác cách chiến trường không xa, Hoàng Uyên và Đồng Vô Lê đang đứng quan chiến, hai người thực lực so với Đồng Thiên Tân và Đồng Khải Mặc còn mạnh hơn nhiều, tất nhiên có thể thấy rõ cục diện của tràng chiến.

-Ba kẻ này thực lực không tệ, chỉ là Vũ Sư chín sao nhưng chiến lực có thể tính là nửa bước Vũ Linh ! Đồng huynh muốn giải quyết bọn chúng e rằng cũng phải trả giá không nhỏ !

Hoàng Uyên khẽ cười nói, ánh mắt nhìn lướt qua Hình gia ba huynh đệ, ánh mắt có vẻ hiếu kỳ, hắn cũng muốn biết, là loại công pháp mạnh mẽ thế nào, mới có thể khiến cho một Cửu Tinh Vũ Sư không có vũ kỹ lẫn binh khí lại có thể cùng Vũ Linh cường giả liều mạng.

Cứ việc Đồng Thiên Tân và Đồng Khải Mặc loại Vũ Linh này trong mắt hắn chính là không đáng một đồng, thế nhưng chung quy vẫn là Vũ Linh, không phải Vũ Sư đỉnh phong bình thường có thể khiêu chiến.

-Ta đi giúp bọn họ một tay !

Đồng Vô Lệ nghe vậy, liền hướng chiến trường đi tới, nói thế nào thì hắn cũng là Đồng gia chi nhân, cũng không thể để mặc đại ca của mình gặp khó khăn mà không giúp.

Hoàng Uyên ở một bên cũng không có ý ngăn cản, đối với hắn thì bên nào thắng cũng không quan trọng, bất quá hắn xác thực muốn xem qua công pháp của Hình gia ba huynh đệ một chút, nếu có thể liền đem giao nộp cho tông môn, bản thân hắn chắc hẳn sẽ được trọng thưởng, chỉ là mấy người này trong mắt hắn thực sự quá yếu, còn không có tư cách để hắn ra tay, Đồng Vô Lệ lúc này xuất thủ, coi như cũng là thay hắn giải quyết chuyện này.

Đồng Vô Lệ cước bộ rất nhanh, chớp mắt đã tiến vào chiến trường, mục tiêu đầu tiên chính là Hình Thiên, chỉ thấy hắn hóa thành một đạo tàn ảnh, sau đó xuất hiện trước mặt Hình Thiên, một chưởng nhanh như chớp vỗ đi ra, khí thế tựa như có thể phá toái cự thạch vạn cân.

Toái Thạch Chưởng !

Cùng là Đồng gia đứng đầu vũ kỹ, thế nhưng Toái Thạch Chưởng ở trong tay Đồng Vô Lệ uy lực so với khi được Đồng Thanh Cương thi triển ra lúc đấu với Vương Hạo Thần lại mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Hình Thiên đang khổ chiến với Đồng Thiên Tân, chính mình rơi xuống hạ phong, làm sao ngờ được đối phương lại có trợ thủ, hơn nữa người đến thực lực tựa hồ còn mạnh hơn của Đồng Thiên Tân, trong lòng khẽ run lên, lập tức vung chưởng toàn lực đánh trả, không có chút dám bảo lưu lại.

-Ầm !

Hai người vừa đối chưởng, mạnh yếu liền phân, chỉ thấy Đồng Vô Lệ một bước cũng không lùi, thân hình nhàn nhã đứng nguyên tại chỗ, mà Hình Thiên, thì lại bị đẩy lùi hơn chục bước, một cánh tay lập tức bởi vì áp lực quá lớn mà nổi đầy gân xanh, tê dại mất hết cảm giác, không cách nào nhấc lên được, bản thân Hình Thiên thì trực tiếp bị chưởng lực đánh thương, một vệt máu từ khóe miệng tràn ra.

Không có cách, trước đó Hình Thiên có thể miễn cưỡng đánh hòa Đồng Thiên Tân là sự thật, thế nhưng Đồng Vô Lệ thực lực lại mạnh hơn Đồng Thiên Tân quá nhiều, một thân tu vi là Tứ Tinh Vũ Linh, trọn vẹn cao hơn Đồng Thiên Tân ba tiểu cảnh giới, Hình Thiên có thể kịp thời phản ứng với tốc độ của người trước đã là rất tốt rồi, thế nhưng muốn ngạnh kháng thì vẫn còn kém xa.

Đây chính là cảnh giới mang đến chênh lệch, Cửu Tinh Vũ Sư và Tứ Tinh Vũ Linh ở giữa chênh lệch có thể nói là gần như không có khả năng khỏa lấp.

-Đại ca !

Hình Địa cùng Hình Nhân nhìn thấy Hình Thiên gặp phải kình địch, liền không dây dưa với Đồng Khải Mặc nữa, dứt khoát bức lui đối phương, còn mình thì đi vào Hình Thiên bên người, một bên cảnh giác đề phòng Đồng Vô Lệ, một bên lại lo lắng kiểm tra thương tích của Hình Thiên.

Chính vì vậy, mà Đồng Khải Mặc mới có cơ hội thở dốc, chiến lực của hắn còn có chút không bằng Đồng Thiên Tân, bị hai tên man nhân liên tục vây công như vậy cũng chút hao lực, vừa rồi Đồng Vô Lệ xuất thủ cũng đã gián tiếp phá vây dùm hắn.

Hình Thiên dùng tay trái bôi đi vết máu nơi khóe miệng, đối với Hình Địa và Hình Nhân khẽ lắc đầu ý bảo mình không sao, ánh mắt lại âm trầm nhìn Đồng Vô Lệ, người này cho hắn một loại cảm giác không thể chiến thắng, vậy tu vi chắc chắn ít nhất cũng cao hơn hắn 2, 3 tiểu cảnh giới, bất quá hắn trước đây trong Đồng gia lâu như vậy, cũng không biết trong gia tộc này còn có cường giả kinh khủng như thế ẩn dấu.

Đồng Thiên Tân cũng là một mặt kinh ngạc nhìn Đồng Vô Lệ, hắn biết rõ người đệ đệ này thiên phú so với mình cao hơn nhiều, thực lực tất nhiên là rất mạnh, không nghĩ tới đối phương lại mạnh đến mức này, phải biết người sau thế nhưng là đã bỏ phí nhiều năm thời gian dẫn đến tu vi hoang phế a.