Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 147: Đêm Phong Ba



Vương Hạo Thần đối với Hình Nhân tâm tính càng thêm tán thưởng, người này gặp nguy không loạn, lại không vì lợi nhỏ bỏ lợi lớn, khó trách hắn có thể có được tu vi như vậy khi còn rất trẻ, cứ việc đây là bắt nguồn từ chỗ cơ duyên nghịch thiên, thế nhưng cái này cũng không thể phủ nhận rằng Hình Nhân bản thân cũng có thiên phú võ đạo vô cùng tuyệt vời.

-Dựa vào thực lực của ta lúc này, chỉ cần một mực che dấu tung tích rời đi, cộng thêm hiện tại đang là ban đêm, coi như Vũ Linh cường giả nếu là không am hiểu thuật truy tung cũng không có cách nào tìm ra được dấu vết của ta !

Hình Nhân tự tin nói.

-Như thế rất tốt ! Vậy chúng ta hiện tại liền rời đi, tránh cho để lâu sinh biến !

Vương Hạo Thần nói.

Hắn trước đó ở trước mặt Đồng Tĩnh Vân nói bản thân sáng mai sẽ rời đi, chẳng qua chỉ là vì hắn và Hình Nhân tranh thủ một ít thời gian mà thôi, bởi vì vào lúc trời sáng rời đi, Hình Nhân sẽ có nhiều khả năng bị phát hiện hơn, vậy chẳng khác nào là vạch áo cho người xem lưng, lạy ông tôi ở bụi này.

Chính vì vậy, bọn hắn nhất định phải rời đi vào ban đêm, như vậy mới có thể giảm nguy hiểm đến mức thấp nhất.

Hình Nhân đối với Vương Hạo Thần ý kiến hoàn toàn tán thành, hai người thu dọn một chút, sau đó liền hoá thành hai đạo tàn ảnh biến mất trong đêm, lặng lẽ rời khỏi phủ đệ.

…………..

Cùng thời điểm đó, Đồng Thiên Tân, Đồng Vô Lệ, Hoàng Uyên, Hoàng Thiếu Phong, Đồng Tĩnh Vân mấy người đang đứng trong Đồng Thiên Tân phủ đệ, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.

Đại khái mấy phút sau, từ bên ngoài có hơn chục đạo thân ảnh đi vào, phần lớn trên thân những người này đều có thương tích, có người còn bị thương không nhẹ, trên mặt một mảnh tái nhợt.

Bọn họ đám người, có một nửa là Đồng gia hộ vệ, một nửa còn lại thì là gia tộc trưởng lão.

-Đây là có chuyện gì ? Các ngươi làm sao từng cái đều mang thương tích ?

Đồng Thiên Tân nhìn thấy một màn này, ánh mắt liền trầm xuống, mở miệng nói.

Hắn vốn là trong lòng có lửa giận, bởi vì trước đó hắn cùng Thính Huyết Lâu sát thủ giao thủ tạo ra thanh thế lớn như vậy lại không có một võ giả nào của Đồng gia chạy đến, bất lúc này xem ra, không phải bọn hắn không muốn đến, mà là bản thân cũng tao ngộ cường địch, không có cách nào chạy đến cứu viện.

Bất quá đến cùng là ai có năng lực lớn như vậy ? Có thể đem Đồng gia cao tầng chiến lực toàn bộ ngăn lại ?

-Bẩm gia chủ, vừa rồi chúng ta gặp phải Thính Huyết Lâu sát thủ ngăn cản, vì thế mới một mực không thể chạy đến cứu viện ! Thất trưởng lão, Đồng Thập, Đồng Thập Ngũ cũng chiến tử !

Đồng Tứ đối với Đồng Thiên Tân cung kính nói, hắn trên thân cũng có mấy đạo vết thương chỉ vừa mới được sơ cứu, khuôn mặt có chút trắng bệch.

-Lại là Thính Huyết Lâu ?

Đồng Thiên Tân lông mày hơi nhíu lại, không chỉ để cho hai vị Vũ Linh cảnh sát thủ đến ám sát hắn và Đồng Vô Lệ, ngay cả trưởng lão và hộ vệ của Đồng gia cũng không buông tha, xem ra người đứng sau chuyện dã tâm thật không nhỏ, chính là muốn hắn Đồng gia nguyên khí đại thương.

-Thính Huyết Lâu không có khả năng vô duyên vô cớ tấn công chúng ta, nhất định là có kẻ đứng sau dùng giá cao mời bọn hắn xuất thủ ! Các ngươi trước hết lui đi, đợi bổn gia chủ điều tra ra là ai đứng sau việc, nhất định sẽ để cho hắn chết không có chỗ chôn !

Đồng Thiên Tân đối với đám người trước mặt cao giọng nói.

Nhận được mệnh lệnh của hắn, tất cả trưởng lão và hộ vệ ở nơi này đều nhanh chóng lui đi, chỉ có Đồng Tứ thân là gia chủ thiếp thân hộ vệ tiếp tục ở lại.

Đợi tất cả đều đi rồi, Đồng Thiên Tân ánh mắt mới mãnh liệt trầm xuống, lạnh lẽo như băng.

-Đại ca ! Ngươi có đoán được là ai là người đứng sau màn hay không ?

Đồng Vô Lệ trước tiên mở miệng hỏi.

-Không cần đoán, ta đã biết người đó là ai !

Đồng Thiên Tân thản nhiên nói.

-Tại Đồng gia, có thể có tài lực điều động hai vị Vũ Linh cảnh sát thủ đến ám sát ta và đệ, đồng thời còn để cho Thính Huyết Lâu phái ra đại lượng sát thủ đem cao tầng lực lượng của chúng ta kiềm chế lại ! Ngoại trừ đại trưởng lão Đồng Khải Mặc còn có thể là ai khác ?

Đồng Thiên Tân trong mắt dày đặc sát ý, quan hệ giữa hắn và Đồng Khải Mặc không tốt là chuyện ai cũng biết, đối phương càng là chưa bao giờ từ bỏ tham vọng thay thế hắn trở thành gia chủ, thế nhưng hai bên trước giờ vẫn chưa chính thức xé rách da mặt, lại không nghĩ tới, đối phương lại vào lúc này ra tay trước hắn một bước.

-Chỉ dựa vào cái này, chưa hẳn có xác định là đại trưởng lão làm !

Đồng Vô Lệ dường như có điều suy nghĩ nói.

-Đương nhiên không chỉ có như vậy, ta có thể khẳng định là Đồng Khải Mặc đứng sau màn, còn có 2 lý do !

-Thứ nhất, nếu như người để cho Thính Huyết Lâu xuất thủ không phải là Đồng Khải Mặc, vậy hắn chỉ cần nhắm vào ta một người là đủ, cần gì phải tính cả đệ vào ? Đệ vừa trở về Đồng gia, căn bản không có thù oán với ai, cũng không có mấy người biết sự tồn tại của đệ ! Đồng Khải Mặc để cho Thính Huyết Lâu sát thủ ám sát cả hai người chúng ta, đó là bởi vì trên thực tế đệ đối với hắn còn có sức uy hiếp hơn cả ta, nếu như chỉ là giết ta, chỉ cần Đồng Vô Lệ đệ vẫn còn sống, hắn vẫn không có khả năng ngồi lên ngôi vị gia chủ ! Chỉ có hai người chúng ta đồng thời vẫn lạc, hắn mới có thể được như ý nguyện !

-Thứ hai, trong số những người vừa mới gặp tập kích vừa rồi, tất cả những người ủng hộ ta người gia chủ này đều bị thương không nhẹ, mà thất trưởng lão, Đồng Thập và Đồng Thập Ngũ càng là thân tín của ta, đối với ta trung thành tuyệt đối, bọn hắn đều bị giết chết ! Cái này nói lên điều gì ? Đồng Khải Mặc không chỉ là muốn giết ta, còn muốn đem những người phò tá ta giết sạch để trừ hậu hoạn ! Cả Đồng gia, cũng chỉ có hắn mới có dã tâm này, vì thế cũng chỉ có hắn có thể là người đứng sau màn !

Đồng Thiên Tân nói thế nào cũng là gia chủ một gia tộc, tất nhiên là một con cáo già, lúc này từng lời nói ra, đều khiến cho mọi người không cách nào phản đối.

-Đại ca ngươi nói không sai, dựa vào những điểm này, người đứng sau màn quả thực chỉ có thể là đại trưởng lão !

Đồng Vô Lệ thở dài nói, hắn là không muốn gia tộc xảy ra nội đấu làm suy yếu nội tình của gia tộc, thế nhưng sự thật vẫn là sự thật, Đồng Khải Mặc là muốn để cho Thính Huyết Lâu sát thủ giết bọn hắn, còn bản thân mình danh chính ngôn thuận lên làm gia chủ, đây chính là tội phản loạn, tuyệt đối không thể tha thứ.

Nếu như hôm nay không có Hoàng Uyên, Đồng Vô Lệ hắn tuy rằng sẽ không đến mức phải mất mạng, thế nhưng Đồng Thiên Tân lại khó thoát khỏi cái chết.

Đồng gia trên mặt nổi tổng cộng chỉ có ba Vũ Linh cường giả, nếu như Đồng Vô Lệ và Đồng Thiên Tân đồng thời chết đi, người được lợi chỉ có thể là đại trưởng lão Đồng Khải Mặc, lúc đó y sẽ không còn đối thủ, tự khắc sẽ trở thành gia chủ kế nhiệm.

-Đại ca ! Tội phản loạn không thể tha, đại trưởng lão đã dám làm ra chuyện vậy ! Chúng ta không thể niệm tình đồng tộc, nhất định phải trừng phạt thích đáng !

Đồng Vô Lệ thanh âm dần dần trở nên lạnh lẽo nói.

Hắn tuy rằng rời khỏi Đồng gia nhiều năm, thế nhưng đối với gia tộc vẫn có tình cảm, tuyệt đối sẽ không để ai uy hiếp đến lợi ích của gia tộc.

Đồng Thiên Tân đợi chính là câu này của Đồng Vô Lệ, gật đầu nói:

-Ta với hắn đấu nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng nên có một cái kết thúc ! Làm phiền đệ cùng ta đi gặp Đồng Khải Mặc một chuyến, đem cái mầm hoạ của gia tộc này diệt đi!

-Không có vấn đề !

Đồng Vô Lệ đáp.

-Hoàng huynh, Hoàng thiếu, các ngươi cứ việc ở lại đây nghỉ ngơi ! Đợi tại hạ giải quyết một ít chuyện trong tộc, sau đó sẽ tiếp tục bồi các vị !

Đồng Thiên Tân nhìn Hoàng Uyên và Hoàng Thiếu Phong cười nói.

-Ha ha ! Đồng huynh không cần lo cho chúng ta ! Ngươi và Vô Lệ cứ yên tâm đi giải quyết chuyện mình là được !

Hoàng Uyên nói, sau đó cũng không nán lại, từ mình rời đi, mà Hoàng Thiếu Phong và Đồng Tĩnh Vân thì cũng trở về gian phòng của mình, tiếp đó đã không có việc của bọn hắn.

Đồng Thiên Tân lúc này lại đưa mắt nhìn Đồng Tứ ở bên cạnh mình, nhẹ giọng nói :

-Đồng Tứ, ngươi theo ta phân phó mà làm !

-Vâng, gia chủ !

Đồng Tứ cúi đầu đáp, lĩnh mệnh rời đi.

Mọi chuyện đều sắp xếp xong, Đồng Thiên Tân mới khẽ cười một tiếng, đêm nay, hắn không chỉ muốn vì bản thân mình chấm dứt một cái tai hoạ ngầm, mà còn muốn vì nữ nhi của mình trừ đi một cái chướng ngại.