- Tam sư huynh ! Đây là chuyện gì xảy ra ?
Vương Hạo Thần đi vào Sở Thanh Tiêu bên cạnh, đưa mắt liếc nhìn Lục Như m ba người nói, mở miệng hỏi.
Nói thật, hắn không phải người thích hàn huyên chuyện cũ, vả lại bây giờ cũng không phải thời điểm.
Trong đám đệ tử Minh Thiên Phong, phần lớn Vương Hạo Thần đều không có hảo cảm, chỉ có duy nhất Tống Nhất Phàm là bằng hữu, quan hệ không tệ thì có Tiêu Ngọc Huyên, còn Sở Thanh Tiêu, tuy rằng hắn có bao nhiêu ấn tượng, nhưng dù sao cũng là sư huynh đệ, nói mấy câu cũng không có vấn đề.
Sở Thanh Tiêu đơn giản giải thích mọi chuyện với Vương Hạo Thần, chỉ là hắn tựa hồ không quen nói nhiều, mỗi lần nói đều rất tiết kiệm từ ngữ, đều là người nghe không quen hoặc đầu óc có chút đần chỉ sợ đều không hiểu hắn muốn nói cái gì.
Vương Hạo Thần nghe xong liền cười nhạt một tiếng, xem ra hôm nay hắn là có một cái viện binh.
- Tam sư huynh, ngươi đối phó hai người là được, người còn lại giao cho ta thì thế nào ?
Vương Hạo Thần nói.
Hắn thật không quan tâm lắm chuyện của Minh Thiên Phong, thất phẩm hạ đẳng linh tuyền thì thế nào, cho dù đến hội quân với Minh Thiên Phong thì ở đó có nhiều người như vậy, hắn có thể được phân cho bao nhiêu ?
Bất quá Lục Như Âm nữ nhân này thực sự để hắn nhìn khó chịu, hơn nữa bởi vì Lục Phong nguyên nhân, cho dù nàng không đến gây sự với hắn, hắn cũng sẽ đến tìm nàng, ai bảo nàng là Lục Phong tỷ tỷ đâu ?
Họa không đến người nhà ? Đạo lý vớ vẩn ! Trên đời có mấy cái ác nhân không từ một cái cặn bã gia tộc đi ra ? Hơn nữa bản thân mình giết người nhà của bọn hắn về sau, bọn hắn chẳng lẽ sẽ không tìm hắn đòi nợ ?
Đã làm thì làm đến nơi đến chốn, tốt nhất là nhổ cỏ tận gốc để phòng họa sau này.
Vương Hạo Thần không thể giết Lục Như Âm, bất quá dù sao cũng phải cho nàng thấy bản thân hắn không phải người dễ chọc, nếu không sau này hắn không phải là phiền chết hay sao ?
Sở Thanh Tiêu chăm chú nhìn Vương Hạo Thần một chút, xác nhận hắn không có nói đùa, mới khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Vương Hạo Thần muốn làm như vậy, tuy rằng nhìn qua có chút không tự lượng sức, thế nhưng đây là lựa chọn của đối phương, hắn không có nghĩa vụ phải ngăn cản, cùng lắm nếu đối phương thật sự gặp nguy hiểm thì hắn ra tay ứng cứu là được.
- Nữ giao cho ngươi !
Sở Thanh Tiêu để lại một câu, sau đó liền xuất thủ, hướng Lâm Cốc và Triệu Thế Hùng công tới.
Lục Như Âm thực lực ở trong ba người kỳ thực không tính quá mạnh, hơn nữa Sở Thanh Tiêu cũng nhìn ra nàng và Vương Hạo Thần tựa hồ có ân oán, cho dù hắn ra tay hay không thì Vương Hạo Thần cũng sẽ chọn nàng làm đối thủ.
Đã như vậy, hắn liền thuận nước đẩy thuyền một lần.
Thực lực của Sở Thanh Tiêu Lâm Cốc và Triệu Thế Hùng hiểu rất rõ, vì thế không dám khinh thường, vội vàng chuyên tâm đối phó, rất nhanh liền bị người trước cuốn đi.
Lục Như Âm đưa mắt nhìn theo ba người kia rời đi, sau đó lại nhìn Vương Hạo Thần, giễu cợt nói :
- Tam sư huynh của ngươi đối với ngươi xem ra rất có lòng tin a ! Vậy mà dám để ngươi ở lại một mình !
Vương Hạo Thần từng đỡ được một kiếm của nàng, không có nghĩa là hắn sẽ được nàng xem trọng, tu vi hai người chênh lệch bốn cái tiểu cảnh giới, nàng không cảm thấy có bất kỳ ai có thể vượt qua nhiều cảnh giới như vậy chiến đấu.
Vương Hạo Thần không có cùng nàng nhiều lời, mà lập tức vận lên Vạn Đạo Thông Thiên Quyết, mười thành công lực phát động lập tức tạo ra cang khí dày đặc tỏa ra khắp nơi.
Bất quá, Lục Như Âm đúng là Bát Tinh Vũ Sư đỉnh phong cường giả, Vương Hạo Thần cũng không cho rằng chỉ dựa vào trạng thái hiện tại của mình liền có thể đối phó.
- Oanh ! Oanh ! Oanh !
Vương Hạo Thần hít sâu một hơi, hai tay kết ấn, trên thân đột nhiên có từng đạo lôi điện, hỏa diễm bùng lên bao phủ quanh thân, từ trong thể nội 12 đạo lôi hỏa tinh bị kích phát, bắt đầu truyền ra từng đạo lôi minh kinh tai nhức óc.
Huyền công, Thái Thượng Viêm Lôi Quyết.
Trước đây Vương Hạo Thần chưa từng vận dụng Thái Thượng Viêm Lôi Quyết trong thực chiến, bởi vì hắn chưa thực sự thông thạo bộ huyền công này.
Chỉ là lần này đối thủ quá mạnh, nếu như hắn không dốc toàn lực chỉ sợ sẽ không phải đối thủ của người ta.
Lại nói, đây không phải chính là cơ hội để hắn thử nghiệm Thái Thượng Viêm Lôi Quyết hay sao ?
- Khí thế này . . .
Lục Như Âm nhìn Vương Hạo Thần trên thân khí thế không ngừng mạnh lên, trong mắt lộ ra một tia cẩn trọng, tuy rằng nàng không cho rằng đối phương có thể uy hiếp mình, bất quá cẩn tắc vô ưu.
Vương Hạo Thần cảm nhận từng cỗ lực lượng cường đại chảy xuôi khắp thể nội, bất kể là năng lực công kích hay phòng thủ đều tăng lên trên diện rộng, không nhịn được mà nắm chặt hai bàn tay, đây là lần đầu tiên hắn dùng đến loại thủ đoạn này nghênh địch, thực sự vẫn có chút không quen.
Loại cảm giác này, chính là bởi vì lực lượng trong cơ thể quá lớn dẫn đến khó điều khiển, giống như một đứa trẻ lên ba có được một tay cự phủ đồng dạng.
Bất quá cho dù là như vậy, Vương Hạo Thần hai mắt vẫn có chiến ý thiêu đốt đi lên.
Dùng đến con bài tẩy là Thái Thượng Viêm Lôi Quyết về sau, Vương Hạo Thần dám tự tin, cho dù chính mình coi như không thể thắng được Lục Như Âm thì cũng không sẽ thua đối phương, nhất định có sức đánh một trận ra trò.
- Chiến !
Vương Hạo Thần thân hình lao về phía trước, một quyền trực tiếp hướng Lục Như Âm oanh tới.
Lúc này toàn thân hắn đều là lực lượng, khiến hắn đều có chút không kiểm soát được, lấy lối đánh cận thân chính là cách tốt nhất để phát tiết.
Lục Như Âm hừ lạnh một tiếng, nàng đương nhiên sẽ không e ngại Vương Hạo Thần, bất quá nàng cũng không muốn cùng hắn ở trong trạng thái này đấu man lực, dù sao thế mạnh của nàng là tốc độ và kiếm pháp.
- Kiếm Xuất Bồng Lai !
Lục Như Âm chân đạp bộ pháp, hóa thành vô số đạo tàn ảnh, kiếm quang màu tím lập tức bao phủ lấy Vương Hạo Thần, tựa như mãn thiên hoa vũ.
Cái khác không nói, chỉ nói về tốc độ, thì Lục Như Âm ở cùng cảnh giới rất khó gặp địch thủ.
Vương Hạo Thần lãnh đạm nhìn đầy trời kiếm ảnh lao tới, cũng không tránh né, trên thân lôi viêm chi lực càng thêm bạo ngược, mạnh mẽ gánh chịu toàn bộ công kích đánh tới.
- Phốc ! Phốc ! Phốc !
Từng đường kiếm nhanh như chớp chém lên người Vương Hạo Thần, bất quá phần lớn uy lực đều bị lôi viêm bên ngoài cản lại, căn bản không đủ để đả thương hắn, chỉ có thể lưu lại mấy đạo kiếm thương cực nông trên da thịt, vết thương chưa kịp chảy máu đã hồi phục lại như cũ.
Thái Thượng Viêm Lôi Quyết phối hợp với Bất Hủ Thiên Kinh, năng lực phòng thủ có thể nói là toàn diện.
- Cái gì ?
Lục Như Âm kinh ngạc không gì sánh kịp, tuy rằng nàng vừa còn không có dốc toàn lực, thế nhưng mỗi một kiếm vừa rồi coi như là Lục Tinh Vũ Sư nếu như là dám lấy thân đón đỡ cũng sẽ bị thương không nhẹ, vậy mà Vương Hạo Thần một kẻ chỉ vừa mới bước vào Tứ Tinh Vũ Sư lại không có việc gì ?
- Thân thể cứng rắn thì có tác dụng gì ? Ngươi chỉ có thể làm bia ngắm cho ta mà thôi !
Lục Như Âm cười lạnh, vẫn không có đem đối phương để vào mắt.
- Thật sao ?
Vương Hạo Thần ánh mắt lãnh tĩnh, sau lưng hỏa luân hiện ra, hướng về phía trước đánh ra một chưởng.
Cửu Dương Phần Thiên Chưởng - Liệt Hỏa Phách Không !
- Oanh !
Một chưởng như đạn pháo trong chớp mắt đã đánh tới trước mặt, ngay cả Lục Như Am đều giật mình có chút không kịp phản ứng, nàng có thể làm chính là miễn cưỡng vung kiếm lên ngăn lại, thế nhưng một chưởng của Vương Hạo Thần uy lực quá mạnh, trực tiếp chấn nàng bay ra xa.
- Lực lượng thật đáng sợ !
Lục Như Âm khẽ cắn môi, áp xuống đau nhức nơi tay, trong lòng đã không còn khinh thị đối thủ trước mắt.
Tiếp đó, nàng muốn dùng toàn lực, nếu không, chỉ sợ thuyền lật trong mương.
Lục Như Âm âm thầm điều tức, cánh tay đã hồi phục lại như cũ, ngay sau đó nàng liền bước ra một bước, thân ảnh tựa như một làn khói biến mất tại chỗ.
Thân pháp, Hắc Ảnh Mê Tung Bộ.
Vương Hạo Thần đồng tử co rụt lại, hắn còn chưa bao giờ gặp qua một người có tốc độ kinh khủng như vậy, nàng tựa hồ là ở ngay dưới tầm mắt của hắn triệt để biến mất.
- Không tốt !
Một luồng hàn phong mát lạnh thổi tới, khiến cho Vương Hạo Thần không nhịn được mà rùng mình, theo bản năng lập tức hướng về phía sau lui lại.
- Tiên Nhân Chỉ Lộ !
Trước mặt hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đạo hắc ảnh tựa như bóng ma, trường kiếm nhắm thẳng phần hắn của hắn đâm tới.
Lục Như Âm một kiếm không chỉ nhanh đến tận cùng mà còn vô cùng sắc bén, ngay cả lôi viêm chi lực bên ngoài thân thể của Vương Hạo Thần đều như đậu hủ bị đánh xuyên, không cách nào kháng cự.
Vương Hạo Thần không theo kịp tốc độ của đối phương, lúc nhận ra thì đã muộn, vạn bất đắc dĩ chỉ có thể đem nguyên khí rót vào trong Hắc Long Chiến Giáp, toàn lực phòng ngự.
- Rống !
Bảy đạo long văn được kích phát, từng đạo hắc long hư ảnh từ bên trong chiến giáp bay ra, đem một kiếm của Lục Như Âm chặn lại.
Lục Như Âm một kiếm không thành liền lập tức rút đi, bộ pháp càng thêm nhanh chóng, từng đạo tàn ảnh màu đen hiện ra, tựa như phân thân một dạng.
Vương Hạo Thần hoàn toàn không theo kịp tốc độ của nàng, hắn chỉ biết là, bản thân đã bị từng đạo tàn ảnh của nàng vây vào giữa.
Nhanh, quá nhanh !
Lục Như Âm tuy không ngộ ra Phong chi ý cảnh, cũng không có Phong thuộc tính nguyên khí, thế nhưng nàng tu luyện Hắc Ảnh Mê Tung Bộ đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn, tốc độ hoàn toàn chính xác đáng sợ đến cực điểm.
Chênh lệch cảnh giới vẫn còn ở đó, Vương Hạo Thần không theo kịp Lục Như Âm tốc độ cũng không phải chuyện gì khó hiểu.
Vương Hạo Thần không dám giữ lại, lập tức vận dụng Thái Dương Chi Mâu, rốt cuộc có thể miễn cưỡng bắt kịp Lục Như Âm tốc độ.
- Kiếm Ảnh Lăng Thiên !
Lục Như Âm hai tay bắt quyết, theo một kiếm đâm ra, vô số đạo kiếm ảnh ngưng tụ trên bầu trời, hướng Vương Hạo Thần đỉnh đầu rơi xuống, tạo thành một trận mưa kiếm đúng nghĩa.
Vận dụng Thái Dương Chi Mâu về sau, tất cả cử động của Lục Như Âm đều bị Vương Hạo Thần nhìn rõ, từ đó, hắn liền có thể ung dung ứng phó.
- Thủy Thần Ngự !
Chỉ thấy Vương Hạo Thần bình tĩnh vận kình vào hai tay, một bên kết ấn, một bên lại đem nhu kình hội tụ ở chính giữa.
Kiếm ảnh vừa tiếp xúc với luồng nhu kình như nước của Vương Hạo Thần liền bị đẩy đi, tuy rằng số lượng kiếm ảnh rất nhiều, thế nhưng tại dưới Vương Hạo Thần thế thủ không lọt giọt nước căn bản không đả thương được hắn.