Sở Thanh Tiêu theo Vương Hạo Thần ánh mắt nhìn tới, trên mặt lộ ra một tia khác thường thần sắc, hỏi :
- Ngươi làm sao lại cùng nàng có chuyện ?
- Nửa năm trước ta đánh qua một đám người, kết quả bị nàng đánh thành trọng thương !
Vương Hạo Thần thuận miệng đáp.
- Tần sư muội nổi tiếng là ghét ác như cừu, nàng làm vậy cũng không có gì lạ !
Sở Thanh Tiêu lắc đầu nói.
Kỳ thật suy nghĩ của hắn là, đây chính là một cái đầu óc có chút kém thông minh nữ nhân, cái gọi là ghét ác như cừu tính cách, nói khó nghe một chút chính là ngây thơ chưa trải sự đời, nếu không phải Tần Liêm Sương thiên phú không tệ, lại có một cái cường đại mẫu thân làm hậu thuẫn, nàng chỗ nào dám khoa trương như vậy ?
- Ngươi muốn làm thế nào ?
Sở Thanh Tiêu nhìn Vương Hạo Thần đã lấy ra Diệu Nhật Kiếm, không khỏi hỏi.
- Đánh nàng !
Vương Hạo Thần đáp lại một câu, sau đó trên người bỗng nhiên bùng phát chiến ý, chân đạp bộ pháp lao thẳng về phía trước.
Sở Thanh Tiêu không có ngăn cản, ngược lại chỉ đứng nhìn hắn rời đi.
Vị tiểu sư đệ này của hắn, hành động lần này nhìn như lỗ mãng, thế nhưng trên thực tế lại là trong thô có tế, một mũi tên bắn trúng nhiều con chim.
Vương Hạo Thần muốn trợ giúp Minh Thiên Phong chúng đệ tử, vậy trước hết phải biểu hiện ra thực lực của mình, lúc này xuất thủ, có thể trấn nhiếp một thoáng khí thế của Ngọc Tiêu Phong chúng đệ tử, đương nhiên, lý do quan trọng nhất có lẽ vẫn là bởi vì người trước muốn tìm Tần Liêm Sương tính sổ.
Cái tên này, lòng dạ xem ra không mấy rộng rãi, ngược lại rất mang thù a !
……………
Ở bên kia, Ngô Lam và mấy vị Ngọc Tiêu Phong có thâm niên đệ tử cùng Tiêu Ngọc Huyên và Chu Thông tranh luận đến gay gắt, hai bên đều không có ý định nhượng bộ, mấy lần đều kém chút động thủ.
- Ta lặp lại lần nữa, Minh Thiên Phong các ngươi tối đa chỉ có thể được đến ba thành, nhiều hơn một điểm cũng không được, cho dù Sở Thanh Tiêu đến đây cũng không thay đổi được cái gì !
Ngô Lam chém đinh chặt sắt nói.
- Cút đi ! Ngươi thật coi chúng ta là ăn mày đâu ? Hai bên cùng ra sức, xong việc các ngươi liền đòi một mình nuốt trọn bảy thành ? Không sợ ăn no bể bụng ?
Chu Thông đã ở vào biên giới bạo tẩu, giận đến không nhẹ.
- Cho các ngươi ba thành đã là rất có thành ý ! Nếu như các ngươi không chịu . . . chỉ sợ một thành đều không chiếm được !
Một vị tu vi Thất Tinh Vũ Sư nữ đệ tử khác của Ngọc Tiêu Phong cười lạnh nói, trong lời nói đã có ý gây hấn.
- Thế nào ? Các ngươi muốn trở mặt ? Chỉ sợ các ngươi không có lá gan này !
Chu Thông hùng hổ nói, một tay đã nắm lấy sau lưng chiến phủ.
Lúc này, cho dù thua người cũng không thể thua trận, tuyệt đối không thể để đối phương lấn lướt về khí thế, nếu không bọn hắn sẽ chỉ càng thảm hại hơn.
Tần Liêm Sương ở một bên không lên tiếng, nàng không có nhiều kinh nghiệm cùng người đấu khẩu, mấy chuyện này vẫn nên giao cho mấy vị sư tỷ làm mới tốt.
- Ừm ?
Bỗng nhiên, Tần Liêm Sương cảm giác chính mình tựa hồ bị người nhìn chằm chằm, không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên bạch y nam tử dung mạo tuấn mỹ như yêu, tay cầm chiến kiếm, hướng nàng đi tới.
Người này bộ dạng có chút quen thuộc, bất quá nàng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra đối phương là ai.
- Tần Liêm Sương, đến đánh với ta một trận !
Vương Hạo Thần trên thân chiến ý như hồng, quát lớn một tiếng, chấn động tất cả mọi người ở nơi này.
Thanh âm của hắn rất lớn, thu hút sự chú ý của mọi người, ngay cả Ngô Lam, Tiêu Ngọc Huyên mấy người cũng không nhịn được đưa mắt nhìn sang.
- Từ đâu tới cái tiểu bạch kiểm ? Tu vi chỉ có Tứ Tinh Vũ Sư cũng dám khiêu chiến Tần sư muội ?
- Hắn là đệ tử của phong nào, ta làm sao lại chưa từng thấy qua ?
- Tiểu đệ đệ, ngươi không phải đối thủ của Tần sư muội, tốt nhất vẫn là nên lui đi ! Nếu không liền tới chơi với tỷ tỷ một hồi ?
Ngọc Tiêu Phong một đám đệ tử cười nhạo nói, không có đem người đến để vào mắt.
Vương Hạo Thần cũng không để ý bọn hắn, một tay nâng lên Diệu Nhật Kiếm, hướng về phía Tần Liêm Sương đột nhiên bổ đi ra.
Kiếm khí bùng nổ, hóa thành một đạo kiếm quang chém thẳng mà đến.
Tần Liêm Sương vốn dĩ cũng không đem người đến để vào mắt, có thể sau khi nhìn thấy một kiếm này về sau, liền lập tức thu hồi lòng khinh thị.
Một kiếm này uy lực, nào chỉ dừng ở Tứ Tinh Vũ Sư cấp bậc ?
- Làm càn !
Tần Liêm Sương còn chưa có xuất thủ, bên cạnh nàng đã có người không nhịn được quát lạnh một tiếng, hướng bên ngoài lao ra.
Tần Liêm Sương là một trong sáu vị nữ đệ tử xuất sắc nhất của Thiên Sinh Môn hiện tại, tự nhiên là có không người truy cầu, hiện tại đã có hai cái hộ hoa sứ giả vì nàng ra mặt.
Hai vị Ngọc Tiêu Phong đệ tử này tu vi đều là Ngũ Tinh Vũ Sư, đối với Tần Liêm Sương ái mộ đã lâu, sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để chiếm thiện cảm của nàng.
Hai người liên thủ, lập tức đem đạo kiếm quang kia cản lại, thế nhưng cũng tương đương cố hết sức, trong lòng không khỏi kinh ngạc, Tứ Tinh Vũ Sư một kiếm, lại có thể mạnh đến như vậy ?
Vương Hạo Thần ánh mắt đạm mạc, lại bổ ra một kiếm, so với trước đó uy lực mạnh hơn không chỉ gấp năm lần, trực tiếp đem hai người kia đánh bay, hổ khẩu rách toạc.
- Chỉ có chút thực lực đó cũng muốn ngăn ta ?
Vương Hạo Thần biểu hiện bên ngoài không giống với thường ngày, nhìn qua vô cùng cuồng ngạo, một bộ không đem đám người phía trước để vào mặt.
Thế nhưng là, mọi người ở đây lại không còn ai dám xem thường hắn, ngược lại trong lòng có chút e ngại, hai vị Ngũ Tinh Vũ Sư lại bị nam tử trẻ tuổi kia một kiếm đánh tan, đây đến cùng là thực lực gì ?
Lục Tinh Vũ Sư không có khả năng làm được, cho dù Thất Tinh Vũ Sư cũng chưa hẳn đã dễ dàng như vậy, trừ phi là loại thiên tài như Tiêu Ngọc Huyên hay Tần Liêm Sương.
Mà đối phương tu vi, rõ ràng lại chỉ có Tứ Tinh Vũ Sư mà thôi.
Tần Liêm Sương lúc này cũng không có khả năng làm ngơ được nữa, lập tức đi đến trước mặt Vương Hạo Thần, lạnh lùng nói :
- Ngươi là ai ? Vì cái gì lại nhắm vào ta ? Giữa chúng ta có phải hay không có gì đó hiểu lầm ?
Nói thật, nàng đúng là không sợ đối phương, thế nhưng cũng không muốn vô duyên vô cớ đánh một trận không rõ nguyên nhân.
- Minh Thiên Phong Vương Hạo Thần, đến tìm ngươi đòi một món nợ !
Vương Hạo Thần thản nhiên nói.
Nghe hắn nói, tất cả mọi người thần sắc đều lộ ra vẻ hồ nghi.
- Minh Thiên Phong đệ tử ?
Không phải nói cái này một phong tính cả Tiêu Ngọc Huyên đều chỉ có bảy người đệ tử thôi sao ? Tống Nhất Phàm không đến Đệ Thất Phong, vậy toàn bộ chỉ có sáu người, lúc này làm sao lại xuất hiện một cái ?
Không đúng !
Minh Thiên Phong tựa hồ còn có một cái đệ tử, chỉ là người này xưa nay không thể tu luyện, tuy rằng gần đây có chút tin tức truyền cho nói rằng hắn đã trở thành võ giả, thế nhưng tựa hồ cũng chỉ là Vũ Đồ, cũng không có mấy người tận mắt nhìn thấy, vì thế không có mấy người chú ý, thậm chí còn lãng quên sự tồn tại của hắn.
Tần Liêm Sương cũng nghĩ đến điều này, có chút kinh dị nhìn xem Vương Hạo Thần, ngập ngừng nói:
- Ngươi là . . . Tiêu sư bá thất đệ tử ?
Vương Hạo Thần mí mắt hơi cụp xuống, lạnh nhạt đáp :
- Xem như thế đi !
Thật là hắn !
Tất cả mọi người mặc dù đã đoán được phần nào, thế nhưng khi nghe hắn thừa nhận đều không tránh khỏi chấn động.
Cái này sao có thể ?
Mấy tháng trước chút tin tức truyền ra kia không phải nói Vương Hạo Thần người này chẳng qua chỉ có sơ nhập Vũ Đồ tu vi hay sao ? Bây giờ làm sao lại thành Tứ Tinh Vũ Sư rồi ?
Ở bên kia, Tiêu Ngọc Huyên một đôi mắt đẹp chăm chú nhìn vào cái kia bạch y nam tử, phát hiện hắn so với hắn trong ký ức của nàng phải khác biệt quá nhiều, không nhịn được quay sang nhìn Chu Thông hỏi :
- Hắn thật sự là tiểu sư đệ ? Các ngươi không phải nói hắn mấy tháng trước tu vi chỉ có Vũ Đồ sơ giai thôi sao ?
Chu Thông tâm mệt mỏi, bất đắc dĩ nói :
- Trước kia hắn xác thực chỉ có Vũ Đồ tu vi ! Ta cũng không biết, hắn là như thế nào tăng lên nhanh như vậy !
Ngọa tào !
Hắn cũng đang rất hồ nghi a !
Lần trước hắn tận mắt nhìn thấy tiểu tử kia, đối phương rõ ràng chỉ mới trở thành võ giả không lâu, lần này gặp lại, đối phương tu vi liền nhanh đuổi kịp bản thân mình.
Đây là cái gì ma quỷ tốc độ tu luyện ?
Tiểu tử này sẽ không phải là mỗi ngày đều ăn vã đan dược đem tu vi cưỡng ép tăng lên a ?
Tiêu Ngọc Huyên đổi đề tài, lại hỏi :
- Hắn và Tần Liêm Sương làm sao lại có thù oán ?
Chu Thông lắc đầu đáp :
- Cái này ta không rõ ràng !
Tiêu Ngọc Huyên lập tức không vui, trách móc nói :
- Hắn là sư đệ của ngươi, ngươi làm sao ngay cả chuyện hắn bị ức hiếp cũng không biết ?
Chu Thông trong lòng tương đương im lặng, dù vậy thì mắc mớ gì tới ta ?
Làm sao lại dỗi đến trên đầu ta rồi ? Ngươi còn là người sao ?
Chu Thông trong lòng khó chịu, không tiếp tục để ý đến nàng.
Tốt a, tiểu sư muội lúc nào cũng sẽ đứng về phía tiểu sư đệ bên này, mà nàng còn là sư phụ nữ nhi, hắn thật không dám cãi lại nàng.
Dù sao không phải lần đầu, nhịn là được.
Tiêu Ngọc Huyên gặp hắn không trả lời, cũng khinh thường tiếp tục chất vấn, lại đưa mắt nhìn về phía Vương Hạo Thần, trong mắt lộ ra một tia lo lắng.
Tiểu sư đệ quả nhiên là thiên tài, coi như trễ nải nhiều năm thời gian như vậy, thế nhưng một khi có thể tu luyện liền có thể trong thời gian ngắn đuổi kịp các sư huynh tu vi, hẳn là loại thiên tài thành đạt muộn.
Chỉ là lần này hắn quá mức xúc động, Tần Liêm Sương bất luận là tu vi hay thực lực đều không kém gì nàng, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn, Vương Hạo Thần mới Tứ Tinh Vũ Sư, làm sao có thể là đối thủ của Tần Liêm Sương ?