Vương Hạo Thần đang muốn tiếp tục hành động, lại phát hiện Ngọc Tiêu Phong đệ tử ở trong linh tuyền đã toàn bộ đi ra.
Không phải chứ ? Nhanh như vậy liền chịu thua rồi ?
Ngô Lam cùng mấy vị Ngọc Tiêu Phong đệ tử bàn bạc hồi lâu, sau đó mới đi tới trước mặt Vương Hạo Thần, vẻ mặt không mấy đẹp đẽ nói :
- Vương Hạo Thần, ngươi muốn như thế nào ?
- Chịu bàn điều kiện rồi ?
Xem ra hành động vừa rồi quả nhiên rất có hiệu quả.
Cứ như vậy ngay từ đầu không phải tốt sao ? Nhất định phải ăn chút đau khổ mới chịu . . .
Ta cũng rất mệt a !
Vương Hạo Thần ngoài cười nhưng trong không cười, nói ngắn gọn :
- Năm thành !
Ngô Lam cắn răng nói :
-Quá nhiều ! Bốn thành ?
- Vậy liền quên đi, tại hạ còn muốn luyện kiếm đâu !
- Ngươi không nên quá phận ! Nếu như chúng ta thật liều mạng, song phương không ai chiếm được chỗ tốt !
- Các ngươi liều mạng ta liền chạy a !
- . . . Chúng ta nhiều người như vậy, năm thành thật sự không đủ phân chia !
- Đó là chuyện của các ngươi ! Hai bên đều xuất lực, ta cảm thấy chia năm năm rất công bằng !
Ngô Lam im lặng, lại đối với mấy vị Ngọc Tiêu phong đệ tử truyền âm một thoáng, chần chờ hồi lâu mới đáp :
- Có thể !
Nàng cũng không có cách nào, tiếp tục như vậy, không ai được lợi, đối phương biểu hiện ra thực lực đầy đủ khiến nàng kiêng kị, trong trường hợp này, năm thành linh khí xem như cũng có thể chấp nhận.
Chẳng qua là nhiều người nên khó phân chia mà thôi.
- Để cho chúng ta đi vào trước !
Vương Hạo Thần lại nói .
Ngô Lam lông mày hơi nhíu lại, bất quá cũng không nói gì.
Nàng không sợ đối phương lật lọng, thật đi quá giới hạn, các nàng không tiếc hết thảy đánh tới, Minh Thiên Phong vẫn là người chịu thiệt.
Ở bên kia, Minh Thiên Phong mấy vị đệ tử sớm đã mục trừng khẩu ngốc.
Đây chính là lấy sức một người thay đổi cả cục diện hay sao ?
- Mấy vị sư huynh sư tỷ, các ngươi còn đang đợi cái gì ? Không tính đi vào sao ?
Vương Hạo Thần nói lớn.
Tiêu Ngọc Huyên, Chu Thông vẻ mặt như cũ vẫn có chút đờ đẫn, bất quá cũng miễn cưỡng dẫn theo mấy người đi tới, mà Ngọc Tiêu Phong chúng đệ tử thì dạt quá một bên nhường đường cho bọn hắn, bộ dáng có chút bất đắc dĩ.
Minh Thiên Phong, phúc khí không cạn a !
- Tiểu sư đệ, lần này đa tạ ngươi !
Chu Thông, Trương Hinh, Lã Thiết mấy người có chút xấu hổ đối với Vương Hạo Thần nói.
Ngay cả Sở Thanh Tiêu và Nghiêm Vân đều đối với hắn khẽ gật đầu.
Lần này nếu như là không có Vương Hạo Thần, bọn hắn e rằng nhiều nhất chỉ có thể chiếm được ba thành linh khí, còn căn bản khó mà xứng với công sức đã bỏ ra.
Tiêu Ngọc Huyên đợi bọn hắn tất cả đi vào, lại thấy Vương Hạo Thần vẫn như cũ đứng ngoài thì không khỏi hỏi :
- Tiểu sư đệ, ngươi không đi vào sao ?
Vương Hạo Thần cười lắc đầu, đáp :
Chúng ta chia làm hai đợt, các ngươi vào trước, ta sẽ vào sau !
Tiêu Ngọc Huyên trong lòng hiểu được, hơi phức tạp nhìn hắn một cái, nói :
- Ngươi vất vả rồi !
Nàng thật không nghĩ tới, sẽ có một ngày tiểu sư đệ mà nàng trước đây luôn bảo vệ lại trở thành chỗ dựa cho nàng, thậm chí là Minh Thiên Phong chúng đệ tử chỗ dựa.
Vương Hạo Thần khẽ lắc đầu, hắn nào có tốt như vậy, chẳng qua là hắn không yên tâm, nếu như chính mình cũng đi xuống, ai dám đảm bảo Ngọc Tiêu Phong đám người kia sẽ không có dị động, đổi lại nếu như lát nữa hắn xuống sau cùng, không phải sẽ có một đám người vì mình hộ đạo hay sao ?
Hiện tại nếu là Ngọc Tiêu Phong đám người kia bỗng nhiên ùa lên, hắn đảm bảo sẽ không nói hai lời trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
Đáng thương mấy vị sư huynh còn tưởng là hắn muốn canh chừng cho bọn hắn đâu.
Ai, các ngươi thật hiểu lầm, ta nào phải cái gì chính nhân quân tử . . .
Cũng không có lâu lắm, Minh Thiên Phong mấy vị đệ tử liền quay trở ra, từng cái khí tức so với trước đó phải cường đại hơn nhiều, đặc biệt là Tiêu Ngọc Huyên và Chu Thông, tu vi toàn bộ đạt tới Thất Tinh Vũ Sư đỉnh phong, thực lực so với trước đó phải mạnh hơn không ít.
Để cho Vương Hạo Thần có chút kỳ quái chính là, thực lực mạnh nhất Sở Thanh Tiêu vậy mà không có chút nào đột phá, tu vi như cũ dừng ở Thất Tinh Vũ Sư cảnh giới.
Vương Hạo Thần cũng không để ý, nhìn thấy đám người toàn bộ đi ra về sau, liền nhanh chóng tiến vào trong linh tuyền.
Vừa đi vào trong linh tuyền, việc đầu tiên Vương Hạo Thần làm không phải là hấp thu trong đó linh khí, mà lập tức gọi ra Tiểu Long, để nó dò xét xung quanh một chút, xem ở nơi này có điểm dị thường nào hay không.
Tiểu Long thật lâu cảm nhận một hồi, tựa hồ có chút nghi hoặc, đưa mắt nhìn chằm chằm nơi đáy hồ, sau đó mới không dám xác định dùng vuốt rồng chỉ chỉ vào nơi đó.
- Thật có bảo bối ?
Vương Hạo Thần hai mắt sáng lên, vội vàng hướng chỗ sâu đuổi tới.
Nơi đáy hồ, chỉ có đất đá, ngoài ra không có thứ gì khác.
Vương Hạo Thần gọi ra Diệu Nhật Kiếm, một kiếm đem mặt đất bổ ra, phát hiện bên trong đất cát, vậy mà có một khỏa màu vàng tiểu cầu.
Màu vàng tiểu cầu bên trên quang huy cực kỳ yếu ớt, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể dập tắt, bên trong chỉ có hai cái cỗ lão chữ trôi nổi.
Cấm Thiên !
Vương Hạo Thần lông mày hơi nhíu lại, đây là vật gì ? Nhìn thế nào cũng không thấy có gì đặc biệt a.
Hắn thử nghiệm đem nguyên khí rót vào trong tiểu cầu nhưng như cũ không có gì xảy ra. ‘
Tiểu Long ở một bên cũng là vẻ mặt vô tội, nó chẳng qua là phát hiện nơi đáy hồ có chút năng lượng giao động mà thôi, cũng không dám đảm bảo đó là bảo bối a !
- Quên đi !
Vương Hạo Thần lắc đầu, đem tiểu cầu thu vào trong nạp giới, sau đó liền bắt đầu hấp thu bên trong linh tuyền thiên địa linh khí.
Thất phẩm hạ đẳng linh tuyền linh khí cực nhiều, bên trong còn lại gần bảy thành nguyên khí, cho dù hắn chỉ có thể hấp thu hai thành, như cũ có thể để cho hắn tu vi đột phá đến Tứ Tinh Vũ Sư trung kỳ, thậm chí hậu kỳ cảnh giới.
……………..
Thiên Sinh Môn.
Thái Sinh Viện.
Đây là một trong hai cấm địa của tông môn, cùng tề danh với Thanh Thiên Điện, là nơi ẩn cư của các trưởng lão đời trước.
Thái thượng trưởng lão, đều là những vị trưởng lão niên kỷ cực lớn, có lẽ so với lục đại phong chủ càng lớn tuổi, là thậm chí có mấy người tuổi tác chỉ kém Lữ Thuần Quân một chút.
Bọn hắn võ đạo có lẽ đã đi đến cực hạn, tuổi thọ cũng không còn nhiều, thế nhưng thực lực không thể nghi ngờ là rất mạnh, chí ít đều là Vũ Vương cao giai tồn tại.
Tu vi không đến Vũ Hoàng, không thể tiến vào Trưởng Lão Đoàn, bất quá những người này đối với tông môn đều công lao to lớn, sau khi thoái ẩn trở thành thái thượng trưởng lão, so với trước đó càng thêm đức cao trọng vọng.
Bọn hắn chính là Thiên Sinh Môn nội tình cũng như lực lượng bí mật, bình thường nếu không phải bế quan tu luyện thì chính là ngủ say để kéo dài tuổi thọ, tông môn không xảy ra đại sự bọn hắn sẽ không rời đi, chính vì thế, coi như là trong tông môn cũng có rất người biết đến sự tồn tại của bọn hắn.
Cũng có vài trường hợp ngoại lệ, tỷ như Vũ Kỹ Các, Tàng Khí Các hai vị thủ hộ giả lão nhân, bọn hắn đồng dạng là thái thượng trưởng lão, nhưng thành danh ngược lại rất nổi.
Đương nhiên, không phải chỉ có Thiên Sinh Môn mới có dạng này mấy cái lão già làm lực lượng bí mật, các tông phái khác cũng có, hoàng thất cũng có, thậm chí càng nhiều.
Thái Sinh Viện diện tích cũng không lớn, linh vụ mù mịt, đủ loại dược thảo quý hiếm ở trên mặt đất sinh trưởng, tỏa ra nồng đậm mùi thơm.
Tại bên trong Thái Sinh Viện, có mấy cỗ quan tài được đặt ngay ngắn, mà ở nơi sâu nhất, lại có một cái linh đường, bên trên treo rất nhiều bài vị, đều là của Thiên Sinh Môn lịch đại môn chủ và trưởng lão.
Giờ phút này, lại có mấy đạo thân ảnh đang đứng cùng một chỗ.
Mấy người này toàn bộ đều là lão nhân, bộ dáng vô cùng già nua, có người lưng còn gù hẳn xuống, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn theo năm tháng.
- Lữ Việt ? Lão già ngươi vậy mà cũng đi ra rồi ?
Một cái đầu hói lão giả khẽ cười nói.
- Không có cách, ngủ hơn mười năm, lại ngủ nữa, chỉ sợ ta còn chết nhanh hơn ngươi !
Lão nhân bị gọi là Lữ Việt kia cũng cười đáp, hắn bộ dạng so với mấy người ở đây càng thêm già nua, trên thân cũng có một cỗ nhàn nhạt mục nát khí tức, thọ nguyên rõ ràng là không còn lại bao nhiêu.
- Mấy lão già chúng ta đều không còn có mấy năm để sống, bất quá ta lại cho rằng ta sẽ đi trước các ngươi một bước !
Một cái tóc đỏ lão nhân trầm giọng nói.
- Phần Hải ngươi nói đùa ! Ngươi thọ nguyên so với chúng ta càng nhiều hơn không ít, sao có thể đi trước chúng ta ?
Lão giả hói đầu nói.
- Ta vô vọng thành Hoàng, sống lay lắt qua ngày có tác dụng gì ? Còn không bằng đi tìm Ngạo Tuyết sơn trang mấy cái lão già kia giết một trận thống khoái !
Lão giả tóc đỏ thản nhiên nói.
- Ngươi sống lâu như vậy làm sao còn không hiểu ? Chúng ta còn sống, chính là giúp cho tông môn còn thêm một tầng bảo hộ, một khi mất đi bất kỳ một ai đều sẽ khiến cho tầng bảo hộ này yếu đi ! Vì thế chúng ta nhất định phải sống, cho dù chỉ là kéo dài hơi tàn !
Tuổi tác lớn nhất Lữ Việt Vương thở dài, lại tiếp tục nói :
- Bất quá đến thời điểm thật không chống đỡ được nữa, ta có lẽ cũng sẽ lựa chọn giống như ngươi, đi giết mấy cái lão già ! Cấm Thiên tên kia coi như lợi hại, trước khi chết còn có thể kéo theo ba cái Vũ Vương chôn cùng ! Ta không bằng hắn, nhiều nhất chỉ có thể giết hai cái !
Có thể trở thành Vương Giả, hơn nữa còn đến từ đại tông môn như Thiên Sinh Môn, có ai không phải là người tài hoa xuất chúng, cùng là Vũ Vương, bất kỳ một người nào trong số đám lão già bọn họ đều có năng lực đánh hai, ba cái, mạnh nhất Lữ Việt Vương thậm chí có thể đánh bốn, năm cái, bất quá muốn giết chết kẻ địch lại rất khó, trừ phi liều mạng.
- Phải rồi, ta nghe nói Cấm Thiên có lưu lại truyền thừa trên Đệ Thất Phong, chuyện này là thật sao ?
Lão giả tóc đỏ, cũng là Phần Hải Vương hỏi.
- Là thật ! Tên kia lần trước rời đi biết rõ mình không về được, vì thế mới đem chút đồ tốt dấu đến bên kia, hẳn là vì tông môn làm một việc cuối cùng !
Lão giả hói đầu, phong hào Khu Sơn Vương cười nói.
- Há ? Vậy thật hi vọng lần này có cái tiểu gia hỏa có thể đạt được truyền thừa của hắn, Cấm Thiên tên kia vẫn là rất mạnh đâu !
- Khó ! Tính cách của Cấm Thiên tên kia các ngươi không phải không biết, cứ thích tin vào khí vận ! Muốn đạt được truyền thừa của hắn không có vận khí là không thể nào !
- Ai bảo không phải đâu ?
Thái Sinh Viện ngày thường đều không có một bóng người, lúc này lại có đến ba vị thái thượng trưởng lão xuất hiện, xem như là tương đương hiếm có.