Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 252: Truy Bắt Ôn Linh Mật



- Các ngươi Minh Thiên Phong không phải còn có một cái Vương Hạo Thần sao ? Làm sao không gọi hắn đến ? Lấy thực lực của hắn, đối với chúng ta có trợ giúp rất lớn !

Đường Chấn nói.

Hắn cũng nghe qua lời đồn, Minh Thiên Phong đi ra một cái Tuyệt Thế cấp thiên tài lấy Tứ Tinh Vũ Sư tu vi nghênh chiến Bát Tinh Vũ Sư cường giả, cứ việc trong lòng vẫn chưa dám tin hoàn toàn, thế nhưng tin tức không thể toàn bộ đều sai.

Đường Chấn bản thân cũng muốn gặp một lần vị này thiên tài mới nổi.

- Ta cũng đã đưa tin cho hắn, bất quá hắn không có phản hồi ! Chuyện của hắn các ngươi hẳn cũng biết, hắn không thích cùng chúng ta tụ họp, tuyệt đại bộ phận thời gian đều là một mình hành động ! Ta cũng không có biện pháp tìm đến hắn !

Tiêu Ngọc Huyên bất đắc dĩ nói.

Mọi người nghe vậy liền cười cười, Minh Thiên Phong đối xử với người ta không tốt, từ đó mới khiến người ta không thích các ngươi, vậy còn có thể trách ai ?

Hắn không tìm các ngươi tính sổ đã tính tốt !

- Ngươi vẫn là cố gắng liên lạc với hắn, dù sao số linh tuyền còn lại đều ở chúng ta chỗ này ! Hắn muốn một mình hành động cũng không được !

Ngọc Tiêu Phong một vị Thất Tinh Vũ Sư cường giả tên gọi Kiều Linh cười nói.

Tiêu Ngọc Huyên khẽ gật đầu.

- Kỳ thực coi như Vương Hạo Thần tên kia đến đây cũng không thay đổi được cái gì, hắn chỉ là một người mà thôi !

Một vị Thất Tinh Vũ Sư nữ đệ tử khác buồn bã nói.

Nàng gọi Cố Vân Yên, cũng là Ngọc Tiêu Phong đệ tử.

Theo Cố Vân Yên, Vương Hạo Thần cho dù thật sự là Tuyệt Thế cấp thiên tài, nhiều nhất cũng chỉ có thể sánh với một vị Bát Tinh Vũ Sư, thực lực như vậy tính là cường hãn, thế nhưng hai chi đoàn đội kia căn bản không thiếu Vũ Sư hậu kỳ, phái ra hai ba cái liền có thể áp chế Vương Hạo Thần, không phải việc gì khó.

Muốn lấy sức một người thay đổi cục diện, dù sao cũng phải có Vũ Linh chiến lực.

Coi như là Vũ Linh, cũng vô pháp hoành hành vô kỵ, Cửu Tinh Vũ Sư không phải đối thủ của Vũ Linh, thế nhưng ba năm cái Cửu Tinh Vũ Sư liên thủ lại cùng một chỗ, Vũ Linh không chạy, đó chính là ngu xuẩn !

Không thấy Thường Tiễn và Đồ Nguyên hai tên này đều phải dựa vào đoàn đội a ?

- Người của chúng ta không phải đang thuyết phục Ôn Linh Mật sao ? Tình hình như thế nào ?

Đường Chấn lại hỏi.

- Không rõ ràng, bất quá hai chi đoàn đội kia cũng đang mời chào nàng, điều kiện không so với chúng ta thấp ! Nghe nói Trần Lãng tên kia đã gia nhập Tử Dương Phong và Hồng Thạch Phong đoàn đội !

Kiều Linh thở dài đáp.

Ôn Linh Mật, Trần Lãng dạng này trưởng lão đệ tử, theo lý mà nói là không thuộc về bất cứ một phong nào, vì thế có thể tính là độc hành cường giả, những người này số lượng rất ít, nhưng thực lực lại cực mạnh, là đối tượng để ba chi đoàn đội đến mời chào.

Không ai không muốn vì đoàn đội của mình tăng cường thực lực.

Trần Lãng cái tên này nghe nói là Thái Sinh Viện bên trong một cái lão đồ cổ đệ tử thân truyền, mà vị trưởng lão kia năm xưa xuất thân từ Tử Dương Phong, đây có lẽ cũng là một phần nguyên nhân khiến hắn lựa chọn gia nhập đoàn đội này.

Ôn Linh Mật sư phụ Tam trưởng lão, nghe đồn là xuất thân từ Ngọc Tiêu Phong, bất quá quan hệ cũng không gần, chính vì thế vẫn chưa đưa ra quyết định.

Kỳ thực mọi người vẫn rất hi vọng có thể mời chào nữ nhân này, bởi vì nàng là tinh thần lực võ giả, trên chiến trường hai quân giao chiến, tinh thần lực võ giả so với võ đạo võ giả tác dụng càng lớn.

………………

Trong một cánh rừng, có mấy đạo thân ảnh đang lướt đi, nhìn qua, tựa hồ là một đám người đang truy đuổi một người nào đó, hai bên ở giữa thỉnh thoảng sẽ lại phát sinh chiến đấu.

Toán người truy đuổi thực lực rất mạnh, vậy mà có đến bốn vị Thất Tinh Vũ Sư, một vị Bát Tinh Vũ Sư, người mạnh nhất, càng là một vị tu vi đạt đến Cửu Tinh Vũ Sư cường giả.

Đội hình như vậy, cho dù gặp được yếu một điểm Vũ Linh đều có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Người bị truy đuổi, là một cái xinh đẹp thiếu nữ nổi bật với cặp mắt màu bích lục.

Nữ tử này, chính là Ôn Linh Mật.

Nàng thế mà bị truy đuổi, hơn nữa còn thụ thương.

- Ôn Linh Mật ! Ngươi trốn không thoát, vẫn là ngoan ngoãn đi theo chúng ta thôi !

Ở phía sau, vị kia Cửu Tinh Vũ Sư đệ tử thanh âm đạm mạc truyền tới.

Ôn Linh Mật không để ý đến hắn, vận dụng tinh thần lực điều khiển thân thể tăng lên tốc độ.

Người ngu mới đi theo các ngươi !

Lại nói, ta khi nào liền đắc tội với các ngươi rồi, các ngươi làm gì phải cắn chết không bỏ đâu ?

Ôn Linh Mật trong lòng tương đương phiền muộn, đồng thời cũng hận chết Thanh Nguyên Phong đám người này.

Không sai, mấy vị đệ tử đang truy đuổi nàng, đều đến từ Thanh Nguyên Phong.

Ban đầu, ba chi đoàn đội đều phái đệ tử đến nói chuyện với nàng, mục đích đương nhiên là hi vọng nàng có thể gia nhập đoàn đội của bọn hắn, đồng thời cũng đưa ra điều kiện rất hấp dẫn, bất quá nàng vẫn còn có chút phân vân, bởi vì nàng thật không muốn đi vào chiến trường của ba chi đoàn đội này.

Có thể là, chỉ dựa vào một mình nàng, gần như không có khả năng chiếm được truyền thừa của Cấm Thiên Vương.

Nàng lần này đến Đệ Thất Phong, kỳ thực không phải bởi vì linh tuyền, bởi vì linh tuyền đối với tinh thần lực võ giả tác dụng không lớn như đối với võ đạo võ giả.

Nàng ban đầu cũng không muốn đến nơi này, nhưng sư phụ nàng lại nói cho nàng biết, tại Đệ Thất Phong có Cấm Thiên Vương lưu lại truyền thừa giấu trong một chỗ nào đó linh tuyền, mà Cấm Thiên Vương, lại là một vị cực mạnh tinh thần lực võ giả !

Bởi vì Cấm Thiên Vương truyền thừa là được giấu trong linh tuyền, vì thế nếu như nàng muốn đi tranh thì nhất định phải gia nhập một cái đoàn đội mới có năng lực đi làm, một mình căn bản không có biện pháp hành động.

Ôn Linh Mật suy nghĩ rất kỹ, cuối cùng vẫn có chút nghiêng về Lôi Ngục Phong, Ngọc Tiêu Phong, Minh Thiên Phong đoàn đội.

Bởi vì bọn hắn yếu, là ba chi đoàn đội bên trong yếu nhất một cái, hơn nữa nội bộ cũng không thống nhất !

Chính vì bọn hắn yếu, vậy nếu như nàng may mắn tìm đến truyền thừa, nàng mới có cơ hội đi tranh một chuyến.

Thanh Nguyên Phong bên kia, cường giả quá nhiều, không nói Thường Tiễn, chỉ là Cửu Tinh Vũ Sư đều có mấy vị, lại rất đoàn kết, nếu là thật tìm đến Cấm Thiên Vương truyền thừa, bọn hắn sẽ chịu để cho nàng thu lấy ? Không cho mà nói, nàng như thế nào đấu lại bọn hắn ?

Tử Dương Phong và Hồng Thạch Phong đoàn đội, cường giả không có Thanh Nguyên Phong bên này nhiều như vậy, nhưng chung quy vẫn có không ít, hơn nữa còn có Đồ Nguyên cái này lòng dạ hiểm độc gia hỏa, nàng thật đi qua đó, chỉ sợ sẽ biến thành đao trong tay hắn, bị hắn xoay vòng vòng, càng không nói đến cái gì truyền thừa.

Nói đi nói lại, chỉ có ba phong đoàn đội là thích hợp nhất, đám người này tương đối yếu, Lâm Hải tên kia có chút thực lực, nhưng cũng khá đần, thật tìm được truyền thừa, nàng vẫn có thể tranh một chuyến, cho dù cơ hội không nhiều lắm, dù sao thật đánh lên, chỗ tốt khẳng định đều bị hai chi đoàn đội kia chiếm mất.

Nàng vốn dĩ cho rằng chỉ cần qua loa từ chối một thoáng hai chi đoàn đội kia lời mời liền tốt, đáng tiếc, nàng nghĩ quá đơn giản.

Tử Dương Phong và Hồng Thạch Phong người đến còn tính dễ nói chuyện, không mời được liền rời đi, còn Thanh Nguyên Phong đám người thì không như vậy, một lời không hợp liền lập tức động thủ.

Mấy tên này khẳng định là đã tính toán ngay từ đầu !

Ban đầu rõ ràng chỉ một cái Thất Tinh Vũ Sư đến nói chuyện, thế nhưng sau khi Ôn Linh Mật từ chối lời mời, ngay lập tức liền có mấy cái cường giả xuất hiện đem nàng bao vây, rõ ràng là có mai phục từ trước.

Ngươi nếu đồng ý, vậy sẽ không có chuyện gì, từ nay chúng ta là người một nhà, tất cả đều vui !

Ngươi nếu từ chối, vậy thật có lỗi !

Ngươi không gia nhập với chúng ta, vậy chúng ta chỉ có thể xử lý ngươi, tránh để ngươi có cơ hội làm phiền chúng ta !

Đây khẳng định là phong cách hành sự của Thường Tiễn !

Cái tên này tâm cơ không thâm trầm như Đồ Nguyên, bất quá lại sát phạt quyết đoán, huyết tính rất nặng, loại chuyện này, cũng chỉ có hắn làm được.

Không mời chào được, không dùng được, vậy liền loại bỏ !

Không cho phép có dị số xuất hiện !

Cực kỳ tàn nhẫn quyết đoán !

Đương nhiên, nói là loại bỏ kỳ thực chỉ là muốn bắt giữ Ôn Linh Mật cho đến khi xong việc mà thôi, dù sao tông môn luật lệ vẫn còn đó, không ai dám đi giết người.

Ôn Linh Mật là rất mạnh, tinh thần lực võ giả thủ đoạn càng là rất nhiều, thế nhưng nàng lại mạnh cũng không có khả năng đối phó nhiều người như vậy, kỳ thực chỉ cần bốn cái Thất Tinh Vũ Sư đệ tử cùng lên, nàng đã phải quay đầu bỏ chạy.

Huống hồ, ở đây còn có Bát Tinh và Cửu Tinh Vũ Sư cường giả đâu.

Căn bản không đánh nổi !

Ôn Linh Mật có thể phá vòng vây chạy đi, đã chứng minh nàng thực lực và thủ đoạn không cạn, cho dù nàng cũng bị thương không nhẹ.

Giờ phút này, nàng có thể làm chính là nhanh chóng chạy đến chỗ Lôi Ngục Phong, Ngọc Tiêu Phong, Minh Thiên Phong đoàn đội, đáp ứng lời mời của bọn hắn, để bọn hắn giúp nàng ngăn cản kẻ địch.

Nếu không một khi bị bắt, vậy liền đừng nói cái gì Cấm Thiên Vương truyền thừa.

Bất quá mấy vị Thanh Nguyên Phong đệ tử tựa hồ đã nhận ra ý định của nàng, vì thế cũng toàn lực truy đuổi, bắt đầu thu hẹp khoảng cách, nàng lại bị thương, không có gì đảm bảo có thể chống được đến lúc tìm tới cứu binh.

…………...

Vương Hạo Thần tâm trạng lúc này rất không tốt, đúng, là rất không tốt.

Hắn vốn dĩ nên vì chính mình tu vi có chỗ đột phá mà vui mừng mới phải, thế nhưng hắn tâm trạng vẫn cứ không tốt, bởi vì hắn đi liền mấy canh giờ, vẫn không có tìm đến một đầu linh tuyền nào.

Chính xác hơn là, không phải hoàn toàn không tìm thấy, mà là tất cả những đầu linh tuyền cao cấp hiếm hoi mà hắn tìm thấy đều có rất nhiều đệ tử đứng canh phòng, từng cái thực lực lại rất mạnh.

Vương Hạo Thần một thân một mình, thực lực lại mạnh cũng không có khả năng lấy một chọi một chục, vì thế chỉ có thể đi tìm mặt khác vô chủ linh tuyền.

Người luôn có lòng tham, Vương Hạo Thần cũng là như vậy, dựa vào linh tuyền từ Nhất Tinh Vũ Sư đột phá đến Ngũ Tinh Vũ Sư về sau, vốn dĩ sớm đã hoàn thành mục tiêu ban đầu đề ra, thế nhưng hắn bây giờ lại cảm thấy không đủ.

Hắn còn có thời gian, hắn vẫn muốn đem tu vi của mình tăng lên.

Thế nhưng là, linh tuyền không thấy !

Vương Hạo Thần tương đương im lặng, Tiểu Long cũng dùng toàn lực cảm nhận, thế nhưng ngoại trừ những đầu linh tuyền bị người canh giữ thì không có những chỗ khác.

Vương Hạo Thần nội tâm có chút chán chường, không có phát hiện phía trước có một bóng người đang hướng bên này đi tới.

Tư Mộ Liêm thân vận thanh y, lưng đeo trường kiếm, vẻ mặt buồn rầu như vừa mới bị trộm, đi đến gần Vương Hạo Thần về sau mới phát hiện sự tồn tại của đối phương, miễn cưỡng đối với người sau gượng cười nói :

- Vương sư đệ ! Ngươi tốt a !

Nói xong, liền tiếp tục đi.

- Tư Mộ sư huynh tốt !

Vương Hạo Thần cũng chẳng buồn để ý, thuận miệng đáp.

Tiếng gió nhẹ nhàng rít gào, có chút lành lạnh.

Tư Mộ Liêm lại đi mấy bước, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Vương Hạo Thần không chớp mắt, hai mắt trợn tròn.

Mấy giây sau, hắn lại đưa tay khẽ vân vê hai mắt một chút, lại nhìn lại, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Ngọa tào !

Ta không có nhìn nhầm !

Hắn tu vi đạt tới Ngũ Tinh Vũ Sư rồi ?

Hắn là làm sao làm được ?

Nếu ta mẹ hắn nhớ không nhầm, trước đó không lâu hắn chỉ mới là cái Nhất Tinh Vũ Sư đi a ?

Thảo !

Tiểu tử này không phải là ngày ngày đều ngâm mình trong linh tuyền đi a ?

Vương Hạo Thần bị hắn nhìn đến không thoải mái, không nhịn được nói :

- Tư Mộ sư huynh, ngươi nhìn cái gì vậy ?

Trên mặt ta có gì sao ?

Tư Mộ Liêm ho nhẹ một tiếng, lắc đầu nói :

- Không có gì, chỉ thấy phát hiện Vương sư đệ tu vi tăng lên quá nhiều, có chút không kịp thích ứng !

Nào chỉ là không kịp thích ứng, hắn kém chút đều hoài nghi nhân sinh rồi.

Người so với người, sao lại kém nhiều đến như vậy ?

Ta không phải phế vật, ta cũng là thiên tài a !

Làm sao mỗi lần đứng trước mặt cái tên này, chính mình thiên phú lại trở nên bình thường không có gì lạ như vậy ?

Vương Hạo Thần cười nói :

- Tư Mộ sư huynh tu vi tăng lên cũng rất nhanh đâu !

Ừ, là có tăng lên, từ Thất Tinh Vũ Sư sơ kỳ đột phá tới Bát Tinh Vũ Sư trung kỳ.

Tăng lên không ít.

Thế nhưng là, Tư Mộ Liêm lại cảm thấy có chút khó chịu, cái gì là tăng lên rất nhanh ?

So với ngươi, ta tính toán là thứ gì ?

Ngươi đến cùng là đang khen ta, hay là đang chê ta ?

Hai người đang muốn tiếp tục nói chuyện, bỗng nhiên lại có chút cảm ứng, nhanh chóng đưa mắt nhìn về một phía.