Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 271: Thần Cũng Có Lúc Kiệt Sức



- Các ngươi mừng có chút sớm !

Thường Tiễn thần sắc âm trầm, chứng minh hắn đã động nộ.

Hắn đối với thực lực của mình phi thường tự tin, chưa từng nghĩ tới mấy kẻ trước mặt có thể thật sự đả thương hắn.

Càng đánh, đám người này càng thể hiện ra tiềm lực vô tận, gần như có thể vượt qua giới hạn của chính bọn họ !

Trận này không đánh lâu, nếu không đêm dài lắm mộng !

- Lôi Quang Hoành Không !

Một thức nhanh nhất trong Viêm Lôi Quyền Pháp xuất hiện, quyền đầu nhanh đến mức bốn người khác nhìn cũng không nhìn rõ.

Một quyền này, đánh trúng Hình Nhân, đánh hắn lần nữa thổ huyết.

- Thứ Mai Thức !

Vương Hạo Thần không cho Thường Tiễn có cơ hội được đà lấn tới, thi triển Tuyệt Ảnh kiếm pháp nhanh chóng chặn đường đối phương.

Tốc độ của Vương Hạo Thần có lẽ là nhanh nhất trong bốn người, Tuyệt Ảnh kiếm pháp phối hợp Ngự Phong Lưu Ảnh Bộ vốn dĩ nên là tuyệt kỹ giết người, nhưng nay lại trở thành thứ hiệu quả để ứng cứu đồng đội.

Tam Trọng kiếm ý gia trì, một kiếm này sắc bén kinh nhân, dễ dàng xuyên thủng lôi hỏa, khiến cho Thường Tiễn buộc phải từ bỏ việc tấn công Hình Nhân mà chú tâm đối phó.

Thường Tiễn tay cầm Quán Hồng Thương, gạt đi Diệu Nhật Kiếm đang đánh tới.

Nhưng Vương Hạo Thần sớm đã biết một kiếm này chắc chắn không làm gì được Thường Tiễn, vì thế ngay từ lúc đối phương xuất thương đã lập tức biến chiêu.

Đối mặt với kẻ địch như Thường Tiễn, nhất định phải biến hóa khôn lường, bởi vì tu vi thua kém không ít, nhất định phải lấy võ kỹ cường đại, chiêu thức biến ảo đến bù đắp.

Lấy yếu đánh mạnh, Vương Hạo Thần đã kinh qua chuyện này vô số lần !

Thậm chí có thể nói, hắn xưa nay phần lớn đều là đánh bại kẻ địch mạnh hơn mình !

Thương kiếm vừa chạm nhau, Vương Hạo Thần liền vận dụng Ngự Phong Lưu Ảnh Bộ một loại thân pháp biến hóa, ở trên không thi triển cước pháp, Kinh Thần Thối Pháp nhanh như điện lập công, một cước lần nữa đá trúng Thường Tiễn.

Nhất Tướng Công Thành Vạn Cốt Khô !

Thối chiêu bá đạo tuyệt luân, Thường Tiễn cứ việc có Viêm Lôi Giáp vẫn đau đớn khó nhịn.

- Chết tiệt !

Liên tục chịu thiệt dưới cùng một loại thối pháp, Thường Tiễn đại nộ, Viêm Lôi Giáp theo đó bạo phát ra lực phản chấn cực mạnh, lôi hỏa táo bạo chấn bay Vương Hạo Thần.

Để hắn càng thêm phiền chính là, vừa mới đẩy lui được một tên, tên khác đã đánh đến.

- Cút cho ta !

Quán Hồng Thương loạn vũ, đánh lui Sở Thanh Tiêu, Thường Tiễn lại xoay người, vung quyền chặn đánh Tư Mộ Liêm.

- Thanh Quang Phá Không !

Tư Mộ Liêm một kiếm bất thành liền biến chiêu, thi triển một thức Thanh Quang kiếm pháp, trường kiếm nở ra quang huy tựa như muốn chiếu rọi thiên địa, mang theo bàng bạc kiếm khí lần nữa đánh về phía Thường Tiễn.

Kẻ địch liên tiếp kéo tới, Thường Tiễn không có đủ thời gian để tránh né, nhưng hắn thực lực mạnh mẽ, căn bản không sợ đấu cứng.

- Viêm Lôi Oanh Thiên !

Một quyền dẫn bạo lôi hỏa, tựa như thuốc nổ cùng một dạng, đánh tan kiếm khí, lần nữa bức lui Tư Mộ Liêm.

Chỉ là lần này Thường Tiễn thần sắc không còn bình tĩnh, bởi vì hắn đã biết vấn đề của mình nằm ở đâu, sức người có hạn, liên tục đánh theo kiểu không màng tiêu hao thế này hắn thật có khả năng kiệt sức mà bại.

Ai cũng biết là cần đánh nhanh thắng nhanh, thế nhưng nói thì lúc nào cũng dễ hơn làm.

Vừa đánh lui một tên, còn chưa kịp tiếp tục xuất thủ, tên khác đã lại đến ngay trước mặt, làm sao mà kết thúc ?

Chẳng lẽ còn muốn một chiêu hạ địch ? Hắn còn không có mạnh đến mức đó.

Thường Tiễn đau đầu, nhưng hắn không có thời gian để nghĩ, bởi cường địch đã lại đến ngay trước mặt.

Vương Hạo Thần dẫn đầu tiến đến, chỉ thấy hắn hai mắt như lửa, lông mày như cháy, toàn thân lôi hỏa cuồng tiêu, tựa như hỏa thần hàng thế.

Điểm kỳ dị nhất chính là, hỏa diễm bao quanh người hắn, còn có ở trên tay, toàn bộ đã biến thành màu đỏ như máu.

Phệ Huyết Thánh Hỏa , hàng thế !

- Liệt Hỏa Phách Không !

Cửu Dương Phần Thiên Chưởng cảnh giới Đệ Ngũ Dương, phối hợp với Lưỡng Trọng chưởng ý, lại thêm Thái Thượng Viêm Lôi Quyết và Phệ Huyết Thánh Hỏa gia trì, chưởng pháp uy lực mạnh đến kinh thiên động địa.

Liệt hỏa cuồn cuộn, nóng cháy bức nhân.

- Bạo Sát !

Cùng lúc đó, Hình Nhân đồng dạng thi triển ra một thức cực đoan nhất trong Bạo Liệt Sát Quyền, công đến như sấm sét, tiếng hồ gầm vang vọng thiên địa.

- Đến hay lắm !

Cùng lúc đối mặt hai đại cường địch, Thường Tiễn dốc toàn lực nghênh chiến, lôi hỏa bạo ngược trải rộng như hải dương, song quyền cùng lúc đánh ra, lôi quang chớp động, tựa như thiên phạt.

Viêm Lôi Quyền Pháp - Lôi Thần Chấn Nộ !

- Ầm !

Tiếng oanh động vang lên, Vương Hạo Thần và Hình Nhân đều bị đẩy lui, thế nhưng Thường Tiễn cũng không khác gì.

Lần đầu tiên từ khi giao chiến, Thường Tiễn rốt cuộc không còn chiếm ưu thế mỗi khi đấu cứng với đối thủ.

Nguyên nhân là vì liên tục chiến đấu khiến cho hắn tiêu hao rất lớn, hoàn toàn không kịp hồi khí, đã không còn duy trì được trạng thái đỉnh phong.

Rõ ràng, thần cũng có lúc kiệt sức !

Thực tế mà nói, Vương Hạo Thần, Hình Nhân, Tư Mộ Liêm, và Sở Thanh Tiêu ban đầu đều bị thương nặng hơn hắn, thế nhưng bọn họ lại có thể nhanh chóng phục nguyên, duy trì trạng thái mà chiến đến hiện tại.

Vương Hạo Thần có Vạn Đạo Thông Thiên Quyết, tuy rằng phẩm cấp không cao nhưng năng lực phục nguyên lại rất tốt, hơn nữa hắn còn tu luyện Bất Hủ Thiên Kinh loại này tuyệt thế luyện thể công pháp, thân thể có khả năng liên tục tự động phục hồi, chỉ cần hắn không phải chịu vết thương trí mạng thì sẽ có thể duy trì trạng thái đỉnh phong trong thời gian dài.

Hình Nhân tu luyện Cực Sát Bạch Hổ Lục của Bạch Hổ nhất tộc, nhục thân của hắn mạnh mẽ nhất trong bốn người, tuy rằng chỉ đòn nhiều nhất nhưng thương thế trên thực tế không nặng như Thường Tiễn nghĩ, hơn nữa hắn cũng kế thừa chiến ý của Bạch Hổ nhất tộc, càng bị thương thì càng trở nên hung sát, càng chiến càng dũng.

Sở Thanh Tiêu thực lực có lẽ là yếu nhất trong bốn người, nhưng hắn có Thiên Thanh Đạo Quyết làm chỗ dựa, năng lực phục nguyên chỉ sợ còn hơn cả Vương Hạo Thần, vì thế vẫn giữ được chiến lực đỉnh phong.

Tư Mộ Liêm ngược lại không tu luyện những loại công pháp tuyệt đỉnh như vậy, vì thế hắn tiêu hao nhiều nhất trong bốn người, thực lực cũng đã có chỗ giảm xuống.

Tư Mộ Liêm tựa hồ cũng biết điều này, vì thế hắn bắt đầu đổi cách đánh, không còn ham xông lên đấu cứng với Thường Tiễn, mà chuyển sang trợ công, tập trung quấy nhiễu đối phương.

- Tiệp Nhược Tấn Lôi !

Tư Mộ Liêm vận dụng Thiểm Điện kiếm quyết, thân ảnh tựa như một tia chớp trên bầu trời, nắm lấy thời cơ tập kích Thường Tiễn.

Thường Tiễn vừa cùng Vương Hạo Thần và Hình Nhân liều mạng một kích, tiêu hao không nhỏ, lực phòng ngự hạ xuống, cũng không kịp ứng biến, chỉ vừa cảm nhận được kiếm phong từ sau lưng truyền tới thì đã trúng kiếm.

Tất nhiên, có Viêm Lôi Giáp bảo hộ, cho dù Thanh Minh Kiếm của Tư Mộ Liêm có xuyên qua được hai lớp phòng ngự của lôi hỏa và nguyên khí hộ thể thì cũng không cách nào đâm vào da thịt, thế nhưng kình lực từ một kiếm này cũng đánh xuyên qua lớp áo giáp đả thương Thường Tiễn.

Còn có một chút kiếm khí cũng theo đó xâm nhập, trảm cắt da thịt ở phần lưng Thường Tiễn.

Thường Tiễn đau đớn, lần nữa bị thương không nhẹ.

- Phần Viêm Cái Đỉnh !

Vương Hạo Thần không muốn bỏ qua cơ hội này, cũng không thèm hồi khí, trực tiếp lao lên tấn công, song chưởng hừng hực liệt diễm từ trên không hạ xuống, tựa như thái sơn áp đỉnh.

- Yah !

Thường Tiễn thét lớn một tiếng, kích phát 29 đạo pháp văn trong Viêm Lôi Giáp, lôi hỏa bùng nổ, Vương Hạo Thần không chỉ nhọc công vô ích, mà còn bị phản chấn đến khí huyết nghịch loạn.

Thường Tiễn vẫn là Thường Tiễn, thực lực cường đại vẫn còn đó, không hề dễ bắt nạt.

Thường Tiễn triệt để bạo tẩu, nhân lúc vừa đánh lui Vương Hạo Thần, Tư Mộ Liêm và Hình Nhân thì đang hồi khí, trực tiếp nhắm ngay Sở Thanh Tiêu lao đến.

Thường Tiễn biết rõ không thể chiến lâu, vì thế hắn muốn chọn người yếu nhất để ra tay.

Trong bốn người, Sở Thanh Tiêu đúng là xem như yếu nhất.

Thường Tiễn tay cầm trọng thương nặng nề nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, một thương kinh hồng đâm thẳng mà đến, lực lượng bùng nổ mạnh mẽ tuyệt luân.

Một chọi một, Sở Thanh Tiêu trước đó đã không phải đối thủ của Thường Tiễn, lúc này càng không có khả năng đỡ được một thương của đối phương, Thái Thanh Bát Quái Thủ phòng ngự trong chớp mắt bị đánh tan, cả người khí huyết sôi trào văng đi xa.

- Một tên nhu nhược như ngươi cũng dám giao thủ với ta, tìm chết !

Thường Tiễn hai mắt lạnh lẽo, một chưởng hạ xuống, ý định triệt để đánh bại Sở Thanh Tiêu.

Sở Thanh Tiêu không nói gì, toàn lực vận dụng Thái Thanh Bát Quái Thủ đến chống đỡ.

- Hải Dương Nghịch !

Hai tay vận dụng nhu kình mềm mại như bông, cưỡng ép đẩy đi một chưởng đang đánh tới.

- Hồng Thủy Thông Thiên !

Sở Thanh Tiêu không phải là không có sức trả đòn, vừa đẩy đi công kích liền lập tức phản công, một chưởng thế như hồng thủy cuồn cuộn đánh thẳng vào ngực Thường Tiễn.

Thường Tiễn cầu đánh nhanh thắng nhanh, chỉ công không thủ, mặc kệ phần ngực đau đớn khó nhịn, đồng dạng trả lại Sở Thanh Tiêu một quyền, đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Sở Thanh Tiêu thực lực kém xa Thường Tiễn, lấy thương đổi thương hắn đương nhiên là người chịu thiệt, lĩnh trọn một quyền lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lần nữa bị đánh bay.

Lôi hỏa thừa thế xâm nhập, tổn thương thể nội.