Nghịch Thiên Cải Mệnh: Nam Chính Xin Dừng Bước

Chương 16: Trận chiến trên phố của Tôn Từ Y



Ngày tết trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là hai ngày sau. Tôn Từ Y đi dạo chợ cùng Lạc Dụng và Thất Nguyệt. Chợ sau tết vẫn đông đúc người.

Tôn Từ Y thấy Cố Ngân Sương đang ở hàng quán của một đạo sĩ tìm gì đó, tò mò cô đã bảo Lạc Dụng và Thất Nguyệt chờ cô ở một chỗ, còn mình thì dùng khăn tay che mặt lại để qua chỗ Cố Ngân Sương.

Có vẻ Cố Ngân Sương không nhận ra cô mà đang chăm chú nhìn hai con người giấy nhỏ trên tay đạo sĩ. Đạo sĩ nói:

"Nếu tiểu thư mua người giấy này đừng nói là lang quân như ý, cho dù là Trương công tử cũng sẽ về với người"

Đôi mắt Cố Ngân Sương sáng lên:

"Con nào là Trương Từ Hiểu? Ta muốn một cái, bao nhiêu tiền?"

Đạo sĩ vuốt vuốt râu cằm mỉm cười:

"Ta thấy tiểu thư cũng có duyên với bần đạo nên bần đạo chịu thiệt một chút lấy của cô ba thỏi bạc nhé"

"Được, được, được" Cố Ngân Sương cảm thấy cái giá này rất đáng

Tôn Từ Y cũng không quan tâm đến việc Trương Từ Hiểu sẽ về với Cố Ngân Sương chỉ với hình nhân giấy, nhưng khi nghe đạo sĩ kia nói cô vội chen vào:

"Ba thỏi bạc đủ để gia đình bình thường ăn uống tiêu xài cả năm rồi, người giấy của ông làm bằng vàng sao? Nguyên liệu đắt vậy?"

"Vị tiểu thư này nói vậy là không đúng rồi, lẽ nào nhân duyên không đáng giá bằng vàng bạc sao?" Đạo sĩ cười phúc hậu lại giơ hai con người giấy ra.

Tôn Từ Y nhìn Cố Ngân Sương rồi lại liếc đạo sĩ:

"Tiểu thư, ta thấy ấn đường của cô có điềm hung, chắc chắn là vừa bị người ta bỏ rơi. Nếu cô không mua đừng cản trở bần đạo làm ăn"

Cố Ngân Sương đẩy Tôn Từ Y ra:

"Tránh ra đi, xui xẻo. Bổn tiểu thư muốn mua hàng phải hỏi ý ngươi sao?"

Tôn Từ Y quay người định rời đi nhưng bị câu hỏi của Cố Ngân Sương kéo lại:

"Ngoài cầu nhân duyên ra còn có loại nguyền rủa người khác không?"

"Tất nhiên là có"

Tôn Từ Y quay lại xem. Đạo sĩ kia mở một cái hộp lấy ra rất nhiều người rơm, một cây kim dài mấy phân và một đống bùa giấy.

"Phải xem tiểu thư muốn nguyền rủa gì rồi"

"Ta muốn nguyền rủa một nữ tử họ Tôn"

Tôn Từ Y biết ngay người Cố Ngân Sương nói là mình, chân mày cô nheo lại. Cố Ngân Sương tiếp:

"Ta muốn cô ta trở nên xấu xí, mặt mọc đầy sẹo, thân hình béo ú, bàn chân lở loét tốt nhất sau này A Hiểu ca ca không để ý cô ta nữa"

Tôn Từ Y xen vào:

"Vị tiểu thư này có cần độc ác như vậy không?"

Cố Ngân Sương cảm thấy cô nương đứng cạnh mình thật kì lạ, nàng ta bắt đầu thấy khó chịu:

"Liên quan gì đến ngươi chứ?"



Tôn Từ Y cũng tức giận, cô giật lấy hai người giấy trên bàn:

"Không phải nói có thể gả cho Trương Từ Hiểu sao? Ta mua hết"

Cố Ngân Sương muốn giành lại hình nhân giấy nhưng không làm gì được. Lạc Dụng và Thất Nguyệt đứng theo dõi câu chuyện từ nãy giờ:

"Thất Nguyệt, cô nói có phải vì phu nhân thấy đại công chúa muốn cầu nhân duyên với thiếu gia nên mới cãi cọ không?"

"Có lẽ là vậy, nhưng vị công chúa kia cũng độc ác quá đi"

Tôn Từ Y lườm một cái nàng ta liền tỏ ra mình có quy tắc:

"Thứ thô lỗ như ngươi mà cũng đòi kết duyên với A Hiểu ca ca. Ngươi trả bao nhiêu tiền?" Cố Ngân Sương giơ 3 ngón tay lên:"Bổn công...bổn tiểu thư sẽ trả gấp 3"

Đạo sĩ nghe vậy thì trong lòng như nở hoa:

"Gấp 3"

"Ta trả 10 lần"

Đạo sĩ sáng hết cả mắt khi nghe Tôn Từ Y nói. Cố Ngân Sương cũng không chịu thua:

"Ta trả 20 lần!"

Tôn Từ Y nhanh nhảu:

"20 lần? Được, ta trả 30 lần ta mua hết. Không chỉ cái này..." Tôn Từ Y gom hết đống đồ trên bàn nhét vào hộp

Cố Ngân Sương muốn giành lại mấy cái nhưng thân thủ Tôn Từ Y bất phàm, đạo sĩ cũng không giữ được cái nào, nàng ta tức giận:

"Điêu dân ở đâu ra vậy? Ngươi dám đối đầu với ta!"

Tôn Từ Y đem một túi bạc vứt cho đạo sĩ. Cô nhanh chóng ôm đồ rời đi. Thấy phu nhân đã rời khỏi, Lạc Dụng và Thất Nguyệt cũng chạy theo. Lạc Dụng nói:

"Phu nhân, người thật sự trả nhiều bạc như vậy cho đạo sĩ kia sao?"

"Trả nhiều bạc như vậy vì thứ vớ vẩn này không đáng đâu tiểu thư"

Tôn Từ Y cũng thấy không đáng, đó là toàn bộ bạc để cô tiêu xài trong tháng này, nếu hết rồi chỉ có thể tu tâm dưỡng tính ở nhà thôi. Cô có chút lo sợ, nếu Trương Từ Hiểu biết kiểu gì cũng nhai đầu cô.

Quả nhiên khi về đến phủ Tôn Từ Y đối mặt với Trương Từ Hiểu thì không biết nói gì. Trương Từ Hiểu cũng cạn lời:

"Nàng thật sự mua mấy thứ này sao? Nếu nàng thích người giấy ta có thể cắt cho nàng mà"

Tôn Từ Y im lặng, Thất Nguyệt và Lạc Dụng tranh nhau kể lại câu chuyện trên phố cho Trương Từ Hiểu nghe.

Nghe xong tâm trạng chàng cũng khá hơn.

"Thật không ngờ phu nhân lại quan tâm ta như vậy"

Thật ra Tôn Từ Y chỉ để ý việc mình bị nguyền rủa và cả việc đánh gục sự háo thắng của đại công chúa.

Lạc Dụng đem túi tiền của Tôn Từ Y trả lại cho cô. Cô kinh ngạc nhìn Lạc Dụng:

"Đây là túi bạc của ta, không phải ngươi quay lại đánh người ta rồi lấy tiền bỏ chạy chứ?"



"Không ạ, tên đạo sĩ kia đã đi lừa nhiều người, quan phủ cũng đang truy bắt hắn, tiện tay nên thuộc hạ mới lấy lại tiền" Lạc Dụng đáp

"Đa ta ngươi"

Một tì nữ đi vào thông báo:

"Phu nhân, bên ngoài có Mạnh vương điện hạ muốn gặp cô"

"Mạnh vương?" Tôn Từ Y khó hiểu, cô nghĩ là do chuyện hôm trước.

Tôn Từ Y đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, thấy Trương Từ Hiểu cũng muốn đi ra cô vội ngăn cản:

"Chàng đang bị nội thương, không nên ra ngoài đâu. Để ta"

Rồi cô vội cùng Thất Nguyệt ra ngoài, Trương Từ Hiểu nhìn phu nhân đang từ từ khuất dần.

"Phu nhân và Mạnh vương điện hạ có vẻ rất thân thiết" Lạc Dụng nói

Trương Từ Hiểu trong lòng suy nghĩ gì đó:

"Xuyên Châu gần Mạnh vương phủ...Hôm bình luận thơ văn hai người họ đã đi cùng nhau, trong yến tiệc nàng ấy bất chấp lau mặt cho Mạnh vương, còn cởi áo choàng của mình cho hắn. Giờ thấy hắn ta đến lại vui vẻ như vậy, còn bắt mình ở trong phòng. Lẽ nào Tôn Từ Y và Cố Đạt...không được, mình quyết không ngồi yên"

Nhìn dáng vẻ suy tư của chủ tử Lạc Dụng cũng thấy hoang mang.

"Chủ tử, người nghĩ gì vậy?"

"Lạc Dụng, ngươi mau chuẩn bị đồ để ta ra ngoài. Mạnh vương gia đến làm gì có chuyện một người như ta để phu nhân ra tiếp đón"

Tôn Từ Y và Cố Đạt đang ngồi ở vườn hoa uống trà và qua lại với nhau.

"Chuyện hôm đó thật sự phải đa tạ phu nhân"

"Chúng ta là bằng hữu, điện hạ không cần khách khí. Ai động đến điện hạ cũng là động đến ta"

"Sau này có gì khó khăn cô cứ nói với ta, ta nhất định sẽ giúp cô"

Mạnh vương đem áo choàng trả lại cho Tôn Từ Y khiến cô rất ngại.

"Cô sống ở đây có vui không?"

"Cũng bình thường thôi. Sau này ta hòa li sẽ chuyển đến Xuyên Châu sống" Tôn Từ Y mỉm cười

"Xuyên Châu gần với Mạnh vương phủ. Ở đó đất đai tươi tốt, hoa nở quanh năm, cũng không có quái thú hay biến động nào"

Trương Từ Hiểu bước ra cùng Lạc Dụng:

"Mạnh vương gia, điều gì đã khiến ngài đến đây vậy?"

Lạc Dụng chắp tay cúi đầu hành lễ. Cố Đạt đáp:

"Bổn vương chỉ muốn đến để cảm ơn và trả lại áo cho phu nhân thôi"

Trương Từ Hiểu ngồi xuống kế Tôn Từ Y. Cô nhìn phu quân, hai má phập phồng:

"Không phải ta nói chàng ở yên trong đó sao?"