Nghịch Thiên Cải Mệnh: Nam Chính Xin Dừng Bước

Chương 90: Phu thê tương tàn



Tôn Từ Y tìm cơ quan trong phòng nào ngờ lại có thật. Cô nhanh chóng trốn xuống dưới, bọn họ nói sẽ không để Cố Dĩ An chết nên cô có thể an tâm hơn:

"Tiểu Lạc, huynh cố chịu. Ta sẽ cứu huynh ngay"

Lại là một đường hầm dài khác. Cô chạm mặt Trần Cảnh Liêm, thì ra hắn cũng đang tìm hiểu về cơ quan mật thất.

"Ta đưa muội về phòng"

"Khoan đã tỷ phu, Cố Đạt nói bọn họ bị nhốt ở nhà giam trong mật thất"

Nghe vậy hắn im lặng rồi ngẫm nghĩ, hắn nói:

"Ở gần đây có một nhà giam, chúng ta đến đó xem thử"

Rồi Tôn Từ Y theo Trần Cảnh Liêm đến đó. Thì ra không chỉ có một nhà giam mà có rất nhiều.

Đến nơi, Trần Cảnh Liêm vặn cơ quan trên tầng, một cánh cửa mở ra. Tôn Từ Y kinh ngạc, đây là một nhà lao lớn dưới lòng đất, không có ánh sáng từ bên ngoài, nguồn sáng là những cây đèn cầy treo trên tường. Trần Cảnh Liêm dẫn đầu đã đánh ngất vài tên lính canh.

"Nhà lao này rộng nhưng không có người" Cô nhìn quanh

"Kiếp trước nơi này dùng để giam những người phạm tội, hoàng thất che giấu và nói bọn họ đã chạy trốn"

Đến trước một phòng giam thật sự là có người bị nhốt. Là Trương Thừa tướng và Khải vương gia, hai người họ bị trói tay chân với một cái cột, cả người đều bị thương, hiện tại đã ngất xỉu, trông rất thê thảm. Tôn Từ Y kích động nhanh chóng phá vỡ ổ khóa mà chạy vào:

"Các cha, hai người mau tỉnh lại đi"

Nghe tiếng con gái, Cố Khải Ngôn từ từ hé mắt, ngài mấp máy môi:

"Bảo bối, sao con lại ở đây? Có phải ta đang mơ không?"

"Không phải, con đến để cứu hai người. A Hiểu đâu? Chàng không ở đây sao?"

Tôn Từ Y cố phá dây xích trói Cố Khải Ngôn, còn Trần Cảnh Liêm cũng đang cố phá xích bên Trương Thừa tướng. Nghe giọng con dâu, Trương Thừa tướng mở mắt:

"Đừng nhắc đến tên nghịch tử đó nữa, bây giờ nó sống vô cùng thoải mái"

Nghe những lời của Thừa tướng, cô không khỏi kích động. Cố Đạt cũng từng nói với cô như vậy.

"Cha đừng nói vậy, rốt cuộc là có chuyện gì chứ?"

"Từ Y, bình tĩnh nghe ta nói. Nó thật sự đã tạo phản, nếu con gặp nó hãy tránh đi" Ông tiếp

Tôn Từ Y phức tạp nhìn Cố Khải Ngôn, ánh mắt như muốn hỏi là có chuyện gì. Cố Khải Ngôn gật đầu:

"Huynh ấy nói không sai, nó thật sự tạo phản. Tây Triều có một trận pháp mạnh, chính lúc trận pháp sắp được bọn ta phá thành công nó đã nhẫn tâm đâm sau lưng ta một nhát. Vết thương ở bụng là của Đông Quân kiếm"

Tôn Từ Y không tin được, cô run run nhìn vết thương băng bó sơ sài ở bụng cha vẫn đang rỉ máu. Trần Cảnh Liêm càng không tin...

"Thành vương và ta không chú ý cũng bị nó đánh trọng thương, giờ nó đã đi theo Cố Đạt, trở thành Vệ Quốc Đại Tướng quân Tây Triều, sống cuộc sống vô cùng thoải mái" Trương Thừa tướng phẫn uất.

Khoan nói việc này, bây giờ cô và Trần Cảnh Liêm phải nhanh chóng cứu hai người ra, nhưng xích này làm từ gì vậy chứ? Kiếm không thể chặt đứt, phép thuật không phá được.

Tôn Từ Y đang cặm cụi bỗng cảm nhận được từ phía sau một luồng khí lạnh với uy lực khủng khiếp lao đến, Trần Cảnh Liêm vội tạo khiên chắn cho cô nhưng cô vẫn không may bị thương ở cánh tay. Cô mở to hai mắt, đây là pháp lực của Trương Từ Hiểu, sao chàng lại tấn công cô? Cô từ từ xoay người lại, đôi mắt cô ngấn lệ. Quả nhiên là Trương Từ Hiểu, chàng đứng cách xa cô một khoảng, khuôn mặt lạnh lẽo như nhìn một người lạ.

"Trương Từ Hiểu!" Cô mỉm cười tiến lên nhưng lập tức bị hành động của phu quân ngừng lại

Trương Từ Hiểu vậy mà lại vung kiếm, chỉ về phía cô:

"Thích khách to gan lại dám công khai cướp ngục"



"Chàng nói gì thế? Ta là Tôn Từ Y, là thê tử của chàng mà"

Một loạt hành động của Trương Từ Hiểu khiến Trần Cảnh Liêm và Tôn Từ Y đều sửng sốt, trái tim của Tôn Từ Y như bị thứ gì đó đánh vào. Chàng vừa gọi phu nhân của mình là thích khách sao?

"Bảo bối, con mau rời khỏi đây. Nó sẽ làm con bị thương" Cố Khải Ngôn lên tiếng nhắc

Tôn Từ Y còn chưa kịp phản ứng thì Trương Từ Hiểu đã cầm kiếm lao đến tấn công cô. Cô cũng không phải dạng vừa liền triệu hồi kiếm từ vòng tay hoa đào mà chặn Đông Quân kiếm. Trần Cảnh Liêm thấy cô yếu thế nhất định không đánh lại nên muốn vào giúp:

"Trần Cảnh Liêm huynh không được xen vào!" Cô hét lên

Nghe vậy hắn cũng chẳng dám bước đến. Trương Từ Hiểu cứ vậy mà đánh tiếp, không chút lưu tình. Chàng như biến thành người khác, không nhận ra ai. Tôn Từ Y không nỡ khiến phu quân bị thương, hiện giờ là kiểu chàng đánh ta chặn. Nhưng Trương Từ Hiểu cứ không nương tay:

"Trương Từ Hiểu, chàng bị sao thế? Ta thật sự là thê tử của chàng"

"Ta trước giờ chưa từng gặp cô"

Lời nói của Trương Từ Hiểu trực tiếp xẻ vào tim cô, cái gì mà chưa từng gặp?

"Ta và chàng đã là phu thê 6 năm rồi. Chàng không nhớ sao? Lúc chàng đi chinh chiến Vũ Triều ta đã chờ chàng 5 năm, ngày ngày gửi thư cho chàng"

Trương Từ Hiểu vặn mình thoát khỏi sự khống chế của Tôn Từ Y. Cô vội chặn kiếm của chàng. Không ngờ có một ngày hai người sẽ đánh nhau. Những người xung quanh xem cảnh phu thê tương tàn không khỏi căng thẳng:

"Cứ thế này Từ Y sẽ bị thương, Trần Cảnh Liêm ngươi còn không mau vào giúp?" Cố Khải Ngôn hoảng hốt muốn phá dây xích, nhưng sợi xích không dễ đối phó

"Ngươi đừng căng thẳng" Trương Thừa tướng vẫn bình tĩnh lắm

Trần Cảnh Liêm không tin Trương Từ Hiểu vô tình đến mức cả phu nhân cũng không nhận ra.

Vì Tôn Từ Y không thể xuống tay ngay giây sau liền bị Trương Từ Hiểu đánh bật ra, cả người cô đau đớn ngã rạp trên mặt đất, nôn ra một ngụm máu đỏ tươi:

"Từ Y!" Hai người bị trói hét lên

Sau đó Trương Từ Hiểu đem Đông Quân kiếm phi đến chỗ Tôn Từ Y. Cô cười đau đớn, cũng không muốn tránh đi. Nhưng lần này Trương Từ Hiểu tính toán sai lệch, Đông Quân kiếm không xuyên qua người cô mà khi vừa chạy đến đã hóa thành một đôi cánh lớn màu xanh trong suốt còn phát sáng bao bọc lấy cô như bảo vệ. Có vẻ như Đông Quân kiếm vẫn nhận ra cô, biết hành động của chủ nhân là sai trái nên không chịu được.

Tôn Từ Y rưng rưng nước mắt, cô cảm động nhìn đôi cánh đang bảo vệ mình:

"Trương Từ Hiểu...chàng thấy không? Đến Đông Quân kiếm cũng nhận ra ta"

Trương Từ Hiểu muốn rút kiếm về nhưng nó đã không còn nghe lời chàng, trong đầu chàng chỉ nghĩ nữ nhân này là một thích khách lợi hại.

Đến đoạn, rất nhiều binh sĩ chạy đến. Người dẫn đầu cúi người trước Trương Từ Hiểu:

"Tướng quân, bệ hạ nói cô ấy là quận chúa Bắc Triều, tuyệt đối không được làm bị thương"

"Được rồi, dẫn người về cho bệ hạ đi"

Đôi cánh quanh Tôn Từ Y dần biến mất, một chiếc vòng khác xuất hiện trên tay cô. Cô biết nó là Đông Quân kiếm hóa thành.

"Mời quận chúa và Trần tướng quân đi theo mạt tướng"

Tôn Từ Y bị dẫn đi, trước khi đi vẫn không quên nhìn Trương Từ Hiểu và hai người cha bị trói, cô thấy rõ bọn họ ra hiệu nói cô hãy cẩn thận, còn Trương Từ Hiểu, chàng vẫn không nét biểu cảm. Trước khi Trần Cảnh Liêm đi Cố Khải Ngôn đã kéo hắn lại:

"Trương Từ Hiểu, nếu con gái ta có làm gì nguy hiểm đến tính mạng, giúp ta ngăn con bé lại"

Trần Cảnh Liêm cứ nghĩ không phải gọi hắn nhưng nghĩ lại tên Trương Từ Hiểu kia đâu còn tỉnh táo:

"Là nói con đấy" Trương Thừa tướng nhắc

Nhưng làm sao bọn họ biết được hắn cũng là Trương Từ Hiểu?



"Tên ngốc, võ công và pháp lực đều là ta dạy ngươi ta có thể không biết sao?" Cố Khải Ngôn cười khẩy

Nhưng thời gian vội vàng hắn chỉ nhanh chóng gật đầu đáp ứng với Cố Khải Ngôn rồi nhanh chóng rời đi.

Từ khi Tôn Từ Y được đưa về tẩm điện luôn ngồi thẫn thờ một chỗ, ai nói gì cũng không thiết cử động. Cố Đạt nghe tin cô bị thương liền chạy đến:

"Cô đúng là nhiều chuyện, vậy mà không chịu ngồi yên"

Tôn Từ Y kích động, cô đứng dậy, bàn tay dù bị thương nhưng vẫn ra sức túm lấy cổ áo hắn, khuôn mặt vô cảm mà trừng mắt trông cực đáng sợ:

"Cố Đạt, rốt cuộc ngươi đã làm gì chàng? Tại sao chàng không nhận ra ta?"

Dáng vẻ này cực khác biệt so với lúc nãy, cô vì Trương Từ Hiểu mà không kiềm chế được nữa. Cố Đạt không tức giận ngược lại còn rất thích thú, hắn đẩy tay cô ra:

"Ta nói cho cô nghe, ta đã lén bỏ Vô Tình dược cho hắn uống"

Nghe tên đã biết, thứ này uống vào sẽ khiến người ta quên hết mọi việc về tình yêu, tình thân mà nghe lời của người hạ dược, tùy ý bị tiêm nhiễm vào đầu những thứ sai sự thật.

"Tại sao lại đối xử với chàng như vậy?"

"Nếu ta không làm vậy hắn sẽ không quên được cô mà quy thuận Tây Triều. Cô nhục nhã thay hắn sao?"

Trương Từ Hiểu bị thế này còn khó chịu hơn so với Cố Dĩ An và hai người cha của cô. Nếu chàng tỉnh lại biết mình đã phản bội tướng sĩ, phản bội Bắc Triều, đánh trọng thương bằng hữu, sư phụ, cha và còn thê tử, nhất định chàng không chịu nổi.

Tôn Từ Y run rẩy vì tức giận:

"Ngươi giao thuốc giải ra đây! Ta nói ngươi mau đưa thuốc giải cho chàng!"

"Từ Y, nếu cô còn làm ra những việc như ngày hôm nay, ta không chắc một ngày nào đó ta sẽ không nổi điên mà ép cô nuốt Vô Tình dược đâu"

Xem ra Cố Đạt vẫn rất nhân từ, không ép cô nuốt thứ đó. Tôn Từ Y bất lực ngồi xuống ghế:

"Vậy ngươi thả Thừa tướng, Cố Dĩ An và cha ta ra trước"

"Chỉ nói không thôi sao?"

"Cố Đạt, ngươi thả họ ra, chăm sóc đàng hoàng. Mùng 3 tháng sau ta liền mặc phượng bào đi bên cạnh ngươi"

Tôn Từ Y không thể làm gì khác, cô phải cứu hai người cha trước. Nghe được cô đồng ý, hắn vui mừng mà đáp ứng, lập tức cho người thả hai người cha của cô ra, sai thái y chăm sóc.

Trương Từ Hiểu ở bên này đang quay về phủ của mình. Chàng đã không còn nhớ đến những kí ức vui vẻ lúc ở bên Tôn Từ Y.

"A Hiểu, huynh chờ ta!" Cố Ngân Sương chạy đến muốn ôm Trương Từ Hiểu nhưng chàng nhanh chóng tránh sang một bên

Bị mất Đông Quân kiếm Trương Từ Hiểu đang tức giận, nay thấy Cố Ngân Sương lại càng mệt mỏi hơn.

"Công chúa, khuya rồi người vẫn nên hồi cung đi"

"Ta thật sự rất nhớ huynh"

Trương Từ Hiểu im lặng, Cố Ngân Sương tức giận. Cho dù Trương Từ Hiểu đã quên hết tất cả nhưng trong lòng vẫn không có nàng ta.

"Công chúa, xin thứ lỗi" Trương Từ Hiểu chạy về phòng nhanh chóng đóng cửa lại

Cố Ngân Sương bị cự tuyệt chỉ có thể quay về.

Ở trong phòng, Trương Từ Hiểu không khỏi khó chịu. Những lời nói của Tôn Từ Y không phải là không chạm đến chàng, chỉ là luôn có thứ khiến chàng không tin. Nhưng rất rõ ràng, Đông Quân kiếm mọi khi luôn nghe lời đã rời bỏ chàng, lại hóa thân thành đôi cánh bảo vệ một nữ thích khách.

"Cô ta là quận chúa Bắc Triều, là người sẽ làm hoàng hậu. Tại sao lại làm ra những việc như đi cướp ngục? Nói ta là phu quân cô ta 6 năm. Tại sao bệ hạ còn thích cô ta? Sao ta lại khó chịu vậy?" Chàng đặt tay lên ngực trái, lại thấy tim đau nhói