Nghịch Thiên Tam Giới

Chương 167: Sát Phạt



Ta cũng muốn độc chiếm huynh đấy làm gì được ta .

- Chẳng lẽ tên đó đến tận đây tìm muội sao ???

- Hả ???

Anh Nguyệt nghe vậy liền quay đầu lại nhìn thì bất giác sợ hãi trước tên nam nhân trước mắt của mình .

- Ngươi........ theo ta tới tận đây sao ????

- Nàng nghĩ trốn đến Từ Nam này là có thể an toàn thoát khỏi tay ta sao ?

Tên kia đằng đằng sát khí cười mỉm nhìn Chu Phúc rồi bất chợt lao đến chỗ Chu Phúc trong thoáng chốc rồi tung một quyền cực mạnh thẳng vào người Chu Phúc .

- Vụt !

- Bốp !

- Xạt........ !!!

- Rầm !

- Khụ...... !!!

- Tên khốn kiếp , ta và ngươi không thù không oán sao đánh ta ???

- Ngươi dám cướp nữ nhân của ta .

- Ta khinh . Nữ nhân trước mặt ngươi rõ ràng là người chứ không phải vật trao đổi . Đừng tưởng ta không biết mưu đồ của Thịnh gia các người muốn làm càn ??? Đừng hòng !

- Vụt !

- Chát !

- Vụt !

- Bụp Bụp Bụp Chát Chát Chát Chát !!!

- Khụ........ !!!

Nhìn bộ dạng thê thảm đó của Chu Phúc , Anh Nguyệt không kìm nén nổi cảm xúc liền hết lớn tiếng .

- Đủ rồi ! Chu Phúc huynh , cảm ơn huynh đã luôn ở bên cạnh ta suốt những ngày tháng qua ta rất vui nhưng chúng ta có duyên gặp được nhau là chuyện tốt nhưng hai ta không có chữ phận cho nên ta xin huynh hãy từ bỏ đi muốn không muốn huynh phải chiến đấu vì muội nữa muội không xứng đáng với huynh đâu !

- Khụ........ ! Xứng đáng hay không Chu Phúc ta là người quyết định muội xứng đáng với những điều tốt hơn là..........

- Bụp !!!

- Bịch !

- Muội.........

- Xin lỗi huynh nhưng huynh không đánh lại nổi hắn ta đâu vì thế xin huynh hãy quên ta đi chúng ta từ nay như người xa lạ .

Trong sự hi vọng mong manh đó của Chu Phúc đã cố gắng nhìn Anh Nguyệt đi với tên kia trong sự mờ hồ rồi ngất đi .

- Anh........Nguyệt !

Tại thư phòng của Thiên Vũ ,

- Ya......... !!!

- Vù....... !!!

- Đột phá lên Nhị Tinh rồi cũng tốt với tốc độ này có lẽ là dư giả được chút thời gian sau khi thời hạn 3 năm đó đến .

- Rầm !!!

- Ai là Thiên Vũ vậy ???? Mau ra cứu người mau đi ta thấy huynh đệ của ngươi bị thương nặng nằm bất tỉnh ở trong thành này !!!

Một giọng nói vang lên khiến cho cả đám người không liên quan cũng chạy đến xem xem .

- Tránh hết ra cho ta !

- Ngươi là Thiên Vũ sao ???

- Là ta ! Cái........ Chu Phúc đại ca !

Thiên Vũ giật mình nói .

- Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào dám ra tay với cả huynh ấy ???

Thiên Vũ đằng đằng sát khí nhìn người đã đưa Chu Phúc trở về .

- Đừng giết ta ta chỉ nhận lệnh của cô nương đó thôi ! Ta không có ý gì khác đâu !

- Cô nương đó rốt cuộc là ai ???

- Tiểu nhân không biết cô ta là ai cả nhưng ở trên áo cô ta có biểu tượng của Đan Tháp ta đoán cô ta là người tham gia Đan Tháp đấy !

- Đan Tháp !



- Rầm !!!

- Cầm lấy ! Coi như là tiền cứu người của ngươi đấy .

- Bộp !

- Đa tạ công tử ! Tiểu nhân cáo lui !

Tối đó ,

- Anh Nguyệt !!!

- Huynh tỉnh rồi à ?

- Thiên Vũ ??? Tạm thời ta không thể nói chuyện nhiều ta phải cứu Anh Nguyệt ra đã nàng ấy bị đám người Thịnh gia bắt đi rồi nhìn nét mặt đầy sự sợ hãi đó trên gương mặt nàng ấy ta rất lo lắng cho sự an toàn của nàng ấy !

- Được rồi , huynh bình tĩnh lại chút đi đã mấy tên Thịnh gia đó đệ sẽ nghĩ cách đối phó với bọn chúng giúp huynh còn huynh thì nghỉ ngơi chút đi thương tích khá nặng đấy !

Trong khi đó ở phía bên kia , phòng của Bình Dương ,

- Đưa cô ta vào trong đi thiếu chủ đang đợi .

- Bộp !

- Vào đi !

Cứ như thế Anh Nguyệt bị đám thuộc hạ của tên đó đẩy vào phòng của hắn ta .

- Nàng đã từng trốn thoát khỏi tay ta một lần rồi đấy nàng có biết kết cục ra sao rồi phải không Tiểu Nguyệt ???

- Ta cầu xin huynh tha cho huynh ấy ta sẽ làm bất cứ điều gì mà huynh muốn .

- Bất cứ điều gì sao ???

- Đúng vậy !

- Vậy nếu ta muốn đêm nay thì ý nàng thế nào ???

Mặc dù tâm can đã thuộc về Chu Phúc nhưng đối diện với chuyện này Anh Nguyệt không thể nào mà tránh né được chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng cởi bỏ y phục trên người xuống tên Bình Dương kia cười nhạt một cái rồi nói .

- Không tồi đâu !

Vừa mới nói dứt lời xong hắn ta dùng sức mạnh Long Khí kéo Anh Nguyệt tới gần chỗ hắn ta ngồi thì bất giác có ai đó đang lao đến phòng của hắn .

- Hử ???

- Rầm !!!

- Bộp !!!

- Chát !!!

- Rầm !!!

- Xạt.....!!!

- Thiếu chủ !

- Bộp Bộp !

- Đã tha cho ngươi một mạng rồi còn dám dẫn xác đến đây nộp mạng vậy thì đừng có mà trách ta đấy .

- Vụt !

- Tới đây !

- Cốp !!!

- Chát Chát Chát Chát Chát........ !!!

- Chu Phúc ! Huynh điên rồi sao mà lại đi đấu với hắn ta chứ huynh sẽ chết đấy !

- Ta thà trở thành một lão già cô độc một mình còn hơn dâng muội cho kẻ khác !

- Bốp !!!

- Ya...... !!!

- Vù....!!!

- Pặc !

- Rầm !!!

- Khụ !!!

- Bốp Bốp Bốp Chát Chát Chát....... !!!

Càng lúc càng cảm thấy bản thân sắp không thể chịu nổi được nữa thì Chu Phúc bạo phát Long Khí để đánh tên kia thì bất giác bị hắn đánh cho nội thương nghiêm trọng , vết thương trước đó vẫn chưa lành lại đã lãnh trọn thêm một vết thương chí mạng lần nữa vào người .



- Hự...... Khụ !!!

- Dừng tay lại đi ! Chu Phúc , ngươi mau cút đi hãy cút khỏi tầm mắt của ta ta hận ngươi ta hận ngày đó đã gặp ngươi !

- Ồ , chịu nói ra hết rồi à ?

- Anh........Nguyệt........ muội..........????

- Rất tốt đây chính là lựa chọn đứng đắn sáng suốt của nàng đấy vừa hay ta cũng muốn cho tên này thấy cảnh chúng ta ân ái với nhau để hắn ta thực sự từ bỏ muội .

- Khốn kiếp !!! Hự......... !!!!

Chu Phúc gắng gượng đứng dậy dùng chút sức lực cuối cùng hỏi Anh Nguyệt .

- Nếu thật sự hận ta vậy tại sao lại gieo hi vọng cho chính mình ??? Tại sao lại chấp nhận liều lĩnh hi sinh cả đời vì ta hả ??? Tại sao nàng nói chờ đợi thì đã quay lưng đi khi chưa đầy 2 ngày ???

- Ta và ngươi không là gì của nhau cả ta gieo cho ai là quyền của ta vậy thôi !

Anh Nguyệt rưng rưng nước mắt nghẹn ngào nhưng vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình lại rồi nói .

- Ha ha ! Vậy chuyện năm xưa ta cũng lờ mờ cũng đoán ra được là hắn ta ra tay rồi .

- Sao cơ ???

Tên kia giật mình trước câu nói đó của Chu Phúc liền ra tay hạ sát Chu Phúc .

- Vụt !

- Ngươi nói hơi nhiều đấy .

- Xoẹt !!!

- Chu Phúc !

- Đường đường Thịnh gia đứng nhất nhì Ngũ Tông Kiếm phái lại rơi vào tay của một tên phế vật như ngươi .

Một giọng nói quen thuộc vang lên .

- Ngươi là ai ???

- Dương gia Dương Thiên Vũ .

- To gan ! Dám mạo danh Dương gia cao quý tội đáng chết !

Một tên thuốc hạ của Bình Dương lao tới tấn công Thiên Vũ .

- Hừ !

- Vù.......!!!

- Chết đi !

- Pặc !

- Hả ???

- Vù...... !!!

- Chát !

- Rầm !!!

- Hự !!!

- Đó là.......... sức mạnh của Ác Long ???? Trạch Chiếu Văn ???

- Danh xưng năm xưa của lão phu xem ra vẫn còn vài hậu bối nhớ tới cơ đấy có điều động tới Dương gia tất sẽ thành kẻ thù của ta chỉ là ta cảm thấy có chút gì đó thiếu thiếu thì phải .

Thiên Vũ cười mỉm rồi nói .

- Để ta nói cho ngươi biết một bí mật nhỏ này nhé Bình Dương , đại ca của ta chính là Thánh Công thất lạc của Hoàng Thánh tộc đấy ! Người đã đả thương đại ca ta chỉ làm huynh ấy thương nhẹ thôi cũng đủ khiến cho cả Thịnh gia các ngươi đã phải hứng chịu cơn tức giận của Hoàng Thánh tộc rồi . Hiện tại có lẽ bọn họ chắc cũng sắp đến nơi này rồi !

- Cái gì ??? Người của Hoàng Thánh tộc ???

- Đó là tộc nhân đã từng ghi danh lên Vinh Quang bảng mà !

- Nguy rồi , chúng ta lỡ gây chuyện với người của Hoàng Thánh tộc rồi !

- Còn ngẩn ra đó chạy mau !

- Xoẹt !

- Thật ngây thơ a !!! Ưm........ mĩ vị thật đẹp làm sao !!! Long tử ta muốn chơi đùa với bọn chúng trước khi Hoàng Thánh tộc đến được không ???

- Miễn sao chừa cái mạng của những kẻ đã gây ra trực tiếp chuyện này còn lại tùy thúc xử lý .

- Hahahahahaha........... Hay cho câu nói này của Long tử ta phải hưởng thụ thật tốt nới được !

- Chờ đã tiền bối ! Thịnh gia ta dù gì cũng là một trong Ngũ Tông Kiếm phái mà tiền bối tha cho ta một mạng ta đảm bảo sẽ không xuất hiện trước mặt người nữa !

- He , ngươi nghĩ đơn giản đấy chỉ là thân phận của Long tử là bí mật ngươi thì đã biết bí mật này cho nên chết là cách tốt nhất giữ được bí mật này thôi !