Nghịch Thiên Tam Giới

Chương 191: 191




Ta thật sự rất nhớ muội Tuyết Băng muội có nhớ ta không ?
Tuyết Băng ửng đỏ cả khuôn mặt khi đối mặt trực tiếp với Thiên Vũ hơn thế nữa nàng ấy cũng đã có thể gặp lại được người đã trao cho mình ánh sáng được chàng ấy hết mực yêu thương cũng như có được sự che chở của Long Hoàng .
- Muội cũng rất nhớ huynh Thiên Vũ........
- Ở đây chỉ có riêng hai ta muội cứ gọi ta một tiếng phu quân được rồi !
Thiên Vũ tiến sát lại gần hơn nữa khiến cho Tuyết Băng có chút bối rối ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Thiên Vũ để nói ra hai từ đó .
- Vũ......!Vũ ca , chúng ta mới chỉ đính ước thôi huynh đừng làm muội khó xử như vậy chứ muội.....
Nhanh chóng Thiên Vũ bế Tuyết Băng lên rồi tiến tới chiếc giường đó đặt Tuyết Băng xuống rồi mỉm cười nói .
- Nếu nàng không nói vậy thì ta đành dùng cách này để xử lý muội thôi !
- Soạt !!!
- Huynh..........!làm gì vậy ??? Chúng.......!ta có.......!thể nói.......!nói chuyện được mà !!!
Tuyết Băng lúng túng che mặt lại không dám nhìn .
- Ta đâu có làm gì muội đâu mà muội sợ ta quá vậy ?
Khi nàng cố gắng chống lại bản thân mình rằng không được nhìn huynh ấy nhưng sau một hồi yên tĩnh thì nàng ấy dần dần mở mắt ra thì đã thấy Thiên Vũ nằm ngay bên cạnh mình từ lúc nào rồi không biết nữa .
- Huynh........
- Ta chỉ cảm thấy hơi mệt thôi nên muốn có thể được ở bên cạnh muội ngày hôm nay được không ?
- Huynh đi hay ở muội đều nghe theo ý của huynh hết cho nên huynh mệt cứ nói với muội một tiếng muội sẽ giúp huynh .

- Muội giúp ta thế nào ?
Thiên Vũ cười rồi hỏi .
- Ừm.........
Tuyết Băng suy nghĩ trầm ngâm một lúc lâu .
- Khó nói lắm đúng không hay để ta chỉ muội cách đơn giản nhất nhé !
- Cách gì vậy ạ ???
- Ở bên cạnh ta cũng chính là cách thức đơn giản nhất giúp ta quên hết sự mệt mỏi kia bởi muội là viên Linh Đan mà ta đã sốc hết sức lực của mình để có được muội ! Tuy không thể trực tiếp dẫn muội đi đây đi đó khắp nơi chỉ có riêng hai ta nhưng sau một thời gian không gặp nàng thu hút không ít nam nhân đâu ha !
- Muội đã nói rõ với bọn họ rồi nhưng bọn họ nhất quyết không nghe cũng không tin điều muội nói vì vậy bọn họ cũng không ít lần ngỏ ý với muội cũng may Chi Hạ giúp muội nên không bị bọn họ quấy rầy nữa .
- Ra là vậy xem như ta đỡ tốn công tốn sức hỏi han mấy tên đó rồi !
Thiên Vũ thở dài rồi nói .
- Đúng rồi , mà sao huynh biết muội nghỉ ngơi ở đây vậy ???
- Muội nghĩ ta là ai ??? Việc muội ở đâu ta cũng nắm được rất rõ hơn nữa ta cũng đã chuẩn bị vài thứ khá hay ho đấy muội có hứng thú muốn biết không ?
- Chuyện gì vậy Vũ ca !
Bên trong áo Thiên Vũ có thứ gì đó đang di chuyển rồi chui ra khỏi bên trong áo .
- Đây là.........!????
- Nó là Cổ Trùng ta vô tình gặp được nó ở núi Lưu Lạc nên may mắn có được nó nhưng hiện tại tiểu tử này khá là phàm ăn cũng như ham ngủ nhưng được cái tiểu tử này rất hữu ích trong việc truy đuổi mục tiêu dù cách xa tận chân trời xa xôi kia nó vẫn biết rõ vị trí chính xác của mục tiêu.

Giờ ta cũng không rảnh để chăm sóc tên tiểu tử phàm ăn này nên muốn nhờ muội chăm sóc nó giúp ta một thời gian đợi đến khi ta làm xong ta sẽ trở về tìm và gặp lại muội và đưa muội đi .
- Huynh.......!vẫn phải đi ư ???
Thoáng qua nét mặt của Tuyết Băng có chút tiếc nuối và đôi chút thất vọng .
- Bộp !
- Ta đi chuyến đi sắp tới vô cùng nguy hiểm ta thân là người dẫn dắt bọn họ không thể để muội vào nguy hiểm được muội hãy an tâm ở lại đây đi chờ ta khải hoàn trở về.

Nếu muội vẫn không tin lời mà ta nói thì hôm nay cũng vừa hay là lễ hội Ước Nguyện Linh Lung ta có thể đưa muội đến đó và cũng như cho muội ước nguyện của ta !
Cứ như thế thời gian cứ thế chậm chạp trôi qua tại Nữ Thần Các ,
- Chủ Nữ Thần , hẹn ước 3 năm đã đến rồi ạ .
- Ta biết rồi ngươi lui ra đi 3 ngày sau ta sẽ chấm dứt chuyện này.

- Vâng !

- Đã 3 năm trôi qua rồi không biết muội ấy sống có tốt hay không huynh có bảo vệ được tốt cho muội muội của ta hay không ??? Thế gian rộng lớn mấy ai thật lòng muốn yêu muốn chăm sóc một kẻ mù chứ nhưng muội ấy là muội muội mà ta rất yêu quý cho dù là vậy nếu làm muội ấy tổn thương ta nhất quyết không tha cho ngươi đâu Dương Thiên Vũ .
- Này Trạch Ương ngươi có biết đại ca đang ở đâu không ??? Chúng ta cũng đã tìm mấy canh giờ rồi đều không tìm thấy cứ như thể huynh ấy giống như một cơn gió vậy lướt đi như một cơn gió chẳng ai hay biết cả .
- Ngươi tốt hơn hết nên lo cho chính ngươi đi .
- Ý ngươi là sao đây hả ??? Coi thường ta à ???
- Đúng .
- Ngươi !!!
Cãi nhau một hồi bọn họ mới nhận ra căn phòng phía trước chính là phòng của Tuyết Băng và Thiên Vũ đang ở bên trong phòng đó nữa .
- À đúng rồi , hôm nay có lễ hội Ước Nguyện Linh Lung đấy chúng ta thử hỏi xem huynh ấy có đi với chúng ta tới đó cùng không xem sao ?
- Cạch !
- Hử ???
- HẢ ????? Sao đại ca lại đi ra từ căn phòng đó vậy lại còn ở bên cạnh Tuyết Băng Long Nữ nữa cơ chứ không thể tin nổi mà !
- Chỉ có ngươi là không biết thôi đồ ngốc .
- Ngươi nói ai ngốc hả ???
Cãi nhau một lúc thì Thiên Vũ phát hiện ra hai người bọn họ đang đi tìm mình thì nắm lấy tay nàng ấy đi đến chỗ của hai người rồi nói .
- Hai người đang tìm ta sao ???
- Không hẳn đâu chỉ là tên này lắm lời kéo ta đi tìm Thiên Vũ huynh đệ thôi cơ mà sao huynh lại ở bên cạnh Tuyết Băng Long Nữ vậy lẽ nào hai người thật sự...........
- Nàng ấy là thê tử của ta .
- Không thể tin nổi Long Nữ trong lòng biết bao nhiêu huynh đệ lại là thê tử của huynh cơ chứ thật khó tin .
- Haiz , ta chỉ đến gặp nàng ấy rồi đưa nàng ấy đi đến lễ hội Ước Nguyện Linh Lung một chuyến thì gặp 2 người rồi .
- Đại ca , vậy đệ phải gọi cô ấy là........
- Cứ gọi là tẩu tẩu đi !

- Tẩu tẩu !!!
Tuyết Băng khẽ cười rồi lên tiếng .
- Thiên Vũ huynh đệ , tối nay có lễ hội lớn đấy chi bằng chúng ta đi đến đó tham gia một chuyến đi thế nào ?
- Ương huynh ngỏ ý như vậy Thiên Vũ ta nào có thể từ chối được cơ chứ !
- Vậy thì hẹn nhau tối nay tại Linh Lung thành !
- Được ta sẽ đến gặp huynh ! Không gặp không về !
Hẹn nhau gặp ở Linh Lung thành xong hai người Thành Hải với Trạch Ương nhanh chóng rời đi ngay sau đó .
- Haiz , muội bây giờ sắp thành chủ mẫu của cả nơi này rồi đấy nàng biết không ?
- Muội ??? Chủ mẫu ???
- Thật ra Ngoc Phong Các vốn dĩ mẫu thân đã gây dựng nó lên cho ta sau này sẽ do ta tiếp quản thế nhưng ta lại thích tự do tự tại hơn là ở yên một chỗ an phận nơi này .
- Tính của huynh muội có thể hiểu thích chu du khắp nơi chẳng chịu ở yên một chỗ cả !
Tuyết Băng đáp lại .
- Không hẳn đâu vì vẫn có nơi mà ta rất muốn được trở về nàng có biết nơi đó là nơi nào không Tuyết Băng ?
- Nơi nào ?
- Nhà của chúng ta !