Nghịch Thiên Tam Giới

Chương 231: Cô Độc



Vù.........!

- Tiểu tử....... độc mà lão phu hứng chịu....... không một ai có thể giải được ........... ngươi có thể sao ?

- Tiểu bối nhận được yêu cầu của cháu gái tiền bối cứu người đương lúc khốn khó cô ấy chấp nhận làm 1 việc bất kỳ để trả ơn tiểu bối .

- Cái gì ???

- Người không cần phải lo lắng làm gì cả tiểu bối đã có thê tử tuyệt không làm điều trái với lương tâm của mình vì thế sau lần này tiểu bối muốn đi đến Kiếm Vân Sơn để học .

- Được được ! Ta sẽ nhận ngươi trực tiếp vào đó học không cần phải tham gia thi đấu để được xác nhận vào học đâu !

- Ầm !!!

- Khụ........!

Ông lão ho một tiếng khiến cho độc tố trong người lập tức bị đẩy ra ngoài nhưng độc tính của nó quá mạnh đã hóa thành âm độc lao thẳng về phía Thiên Vũ .

- Vút !

- GRÀO !

Cổ Trùng từ trong áo Thiên Vũ lao ra ăn Âm độc khiến Thiên Vũ ngơ ngác .

- Ngươi........ không bị gì sao ???

- Chút độc cỏn con này không có tác dụng gì đối với tiểu bối cả .

- Ầm !

Chỉ một kích cuối cùng này toàn bộ dư độc còn sót lại trong người đã được giải hoàn toàn và bên kia Tiêu Thanh đã mang nước đến cho Thiên Vũ .

- Ta đã làm theo ý của ngươi rồi đã mang nước đến rồi đây !

- Ừm , để ngoài đó đi .

- Cạch !

- Xèo xèo.........!

Thiên Vũ thả những cái kim châm lúc nãy đã châm cho lão rồi thả vào nước tiếng xèo xèo kia làm cho nước trong chậu bốc hơi toàn bộ và để lại một lượng lớn độc tố đọng lại .

- Nước bị bốc hơi nhanh vậy ??? Mấy cái kim châm này là sao vậy ???

- Đó là Hóa Diệm Châm một loại kim châm ta tạo ra được làm từ Hỏa Ma Thạch .

- Hỏa Ma Thạch ???? Theo ta nhớ nó chỉ có tác dụng hỏa dẫn sao có thể dùng làm châm cứu hút được độc ???

- Có nhiều thứ cô phải tự mình thoát ra khỏi sự bảo vệ của người thân tự mình khám phá thế giới ngoài kia để mở rộng kiến thức .

- Ngươi nói dễ nghe quá ! Ta đường đường là đại tiểu thư của Kiếm Vân Sơn ngươi nghĩ ta có thể thoát được sự kiểm soát cũng như khống chế của cha ta sao ???

- Có nhiều cách là đằng khác chỉ là cô luôn dùng mấy cái trò ngốc nghếch đó cho nên mới dễ bị nắm thóp mà thôi suy cho cùng cứ làm theo những gì mà cô muốn như là đánh cuộc với cha cô ấy và nhớ mọi thứ phải nằm trong dự tính của mình bằng không cha cô sẽ làm điều mà trước tới nay luôn làm đấy .

- Cha ta vốn dĩ nghiêm khắc với ta ngay từ nhỏ kể từ khi mẫu thân ta bỏ mặc hai cha con ta đến sau cùng có lẽ chấp niệm của ông ấy bây giờ chỉ muốn gặp lại bà ấy muốn có một câu trả lời thỏa đáng mà thôi nhưng nhiều năm trôi qua nhiều người đã đi chu du khắp nơi tìm tung tích bà ấy nhưng đều bật vô âm tín cứ ngỡ rằng bà ấy đã chết trong lòng cha ta trở nên nghiêm khắc khó đoán và cực kì khó gần .



- Ta tin mẫu thân của cô sẽ trở về sớm thôi có một số chuyện không thể giải quyết nhanh được cho nên cần một khoảng thời gian nhất định để hoàn thành con người ai mà chằng có nỗi khổ tâm riêng chỉ là không muốn nói ra mà thôi !

- Haiz ! Ta chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này để có thể giúp cha tìm được mẫu thân ông ấy luôn bận rộn với việc trong học viện thân là người kế nhiệm nhưng cha ta lại chỉ muốn ta an phận làm một người bình thường trong khi bản thân ta lại chẳng muốn dù sao ta vẫn kiên định với lý tưởng của ta .

- Mong sao cha của cô sẽ nghe rồi sẽ hiểu tâm tư của cô !

- Cha cô chịu sự cô độc nhiều năm ta nghĩ cô nên làm điều gì đó để thay đổi lối suy nghĩ của ông ấy đi suy cho cùng thì ta thấy ông ta lo lắng cho con gái mình quá mức rồi đấy nếu là ta thì ta thà đối nghịch ông ta còn hơn nghe theo sự sắp xếp của ông ta rồi !

- Ngươi cũng là người của gia tộc lớn nào ư ???

- Không . Ta tự do tự tại mặc dù thân phận của ta sẽ làm không ít kẻ phải run sợ nhưng vì lời hứa với mẫu thân ta không được phép tiết lộ trừ phi thực lực đạt đến đỉnh phong đó là điều kiện của mẫu thân .

Từ hai người xa lạ gặp nhau hữu duyên nói chuyện cũng rất hợp ý nhau ông lão từ bên trong phòng lên tiếng .

- Thanh nhi !

- Gia gia ???

Tiêu Thanh nhanh chóng mở cửa đi vào bên trong đến bên cạnh gia gia của mình .

- Người đã đỡ hơn chưa ạ ???

- Cũng may ta nhặt lại được cái mạng nhỏ này và cũng cảm ơn ngươi đã giúp ta lần này còn về phần việc ngươi muốn đến Kiếm Vân Sơn học ta sẽ phái người thu xếp ổn thỏa cho ngươi ngươi yên tâm đi .

- Đa tạ !

- Còn về phần nha đầu này của ta ngươi và nó có vẻ nói chuyện khá là hợp nhau đấy !

- Người chú tâm vào việc nghỉ ngơi đi ạ việc đó để cháu tự mình giải quyết !

- Được được được ! Ta chỉ mong sống đủ lâu đủ dài có cơ hội được bế chắt ! Hahahahaha !!!

- Gia gia !

Tiêu Thanh ngượng ngùng đỏ mặt nói .

- Rầm !

- Lão đầu Võ gia , ta đến tìm lão có chút việc đây !

Một đám người nào đó phá cửa xông vào bên trong đại sảnh chính Võ gia Tiêu Thanh chạy ra xem là ai thì mới biết đó là con trai của Nam gia .

- Nam Thành Văn , ngươi đến tìm cha ta thì đến đó mà tìm ông ấy đi đến đây làm gì ???

- Ồ ! Tiểu Thanh à , muội cũng nhanh đấy không có ta bên cạnh liền dẫn một nam nhân không rõ lai lịch về đây mà không thèm nói cho ta muội quên hôn ước hai nhà chúng ta rồi sao ???

- Hơn ước đó là của ông ấy sắp xếp ta chẳng liên quan đến chuyện đó muốn nói chuyện đó thì tốt nhất ngươi đi mà tìm ông ấy tìm tới đây làm gì !??

- Khẩu khí lớn đấy !

- Ầm !

- Hồn Kiếm Tam Tinh ???

- Nếu không dạy dỗ lại muội cho tốt thì sau này làm sao ta có thể yên tâm được !

- Vút !



- Keeng !

Thiên Vũ từ bên trong lao nhanh ra đỡ cho Tiêu Thanh một kiếm .

- Xoẹt !

- Xạt......!

- Ngươi hình như bị điếc thì phải ? Cô ấy nói ngươi đi đến đó tìm ông ta nói chuyện mà ngươi lại dám ra tay với nữ nhi ngươi có phải là nam nhân không vậy tên vô lại kia ???

- Vô lại ???

Tiêu Thanh khẽ che miệng rồi cười còn Thiên Vũ được đà lấn tới rồi nói .

- Được rồi được rồi tên vô lại nhà ngươi mau đi đi ta không muốn ném các ngươi ra ngoài đâu !

- Vút !

- Dựa vào cái thá gì mà ngươi dám bảo ta đi ?

Hắn ta nhanh chóng áp sát Thiên Vũ nhưng nào có biết thân thủ của Thiên Vũ rất nhạy bén liền lách nhẹ qua một bên rồi tung một cước cực mạnh vào người hắn văng vào đám thuộc hạ cứ thế mà bay ra ngoài .

- Viu.........!

- Rầm !

- Không tiễn được các ngươi đâu đi đường cẩn thận a !

- Soạt !

- Ya.........!

- Hử ??? Suýt chút nữa thì quên .

- Vút !

- Bụp !

-.......... !!!!

- Cái quyền này ta thay lão ta đánh cho ngươi tỉnh vì không biết tôn trọng trưởng bối là gì .

- Ngươi..........???

- Chát !

- Lắm lời quá !

- Không ngờ ngươi lại thẳng tay đánh bọn chúng không chút nương tay đấy !

- Đám vô dụng đấy dùng tay chân nói lý là hợp lý nhất rồi còn hơn là nói bằng lời .

Nhìn thấy nét mặt của Tiêu Thanh có chút thay đổi Thiên Vũ liền nói .

- Ta cũng chẳng biết hai bên gia tộc của cô có chuyện gì nhưng ta nghĩ vẫn nên triệt để giải quyết đi thì hơn tránh sau này khó xử .