Tên tiểu tử này lấy đâu ra sự kiêu ngạo ngông cuồng đó vậy ???
- Bớt phí lời đó đi dốc toàn lực đánh tên tiểu tử đó cho ta !
- Tuân lệnh công chúa !
Chỉ một lời nói cả đám cao thủ đi theo bảo vệ cô ta lập tức xông đến tấn công Thiên Vũ dồn dập và ép buộc Thiên Vũ vào đường cùng .
- Đánh thì đánh mạnh và nhanh dứt khoát xem nào cái đám các ngươi tu vi cao mà sao yếu kém quá vậy có cần ta chỉ điểm để tu luyện lại không ?
Thiên Vũ cười mỉa mai làm cho đám người đó đột nhiên nổi giận điên cuồng đánh .
- Chát chát chát chát chát chát !
- Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm.......!
- Vút !
- Ầy , nói khich có một câu thôi mà các ngươi đã mất hết bình tĩnh rồi thử hỏi nếu như cô ta xảy ra bất chắc gì chắc các ngươi cũng túng quẫn làm liều nhỉ ?
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi Thiên Vũ đã áp sát cô công chúa của bọn chúng từ lúc nào không hay .
- Tên tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi , mau thả công chúa ra bọn ta đảm bảo ngươi chết được toàn vẹn .
- Động không vào người ta còn dám nói được toàn vẹn ? Các ngươi nghĩ ta rảnh rỗi đến mức đi tin lời nói gió thổi đó hả ?
- Nếu dám ra tay với công chúa ả nha đầu này cũng sẽ phải chết !
Một tên trong số đó đã bắt được Lam Diệu và ép buộc Thiên Vũ phải thả công chúa ra .
- Sư phụ đệ tử không thể làm gì được cho người xin sư phụ thứ tội !
- Lam Diệu , là đệ tử của ta ngươi có tin ta không ?
- Ngươi nói mớ cái gì thế hả ??? Còn không mau thả ta ra nếu muốn nha đầu đó được toàn vẹn !???
Ánh mắt đầy sát khí tỏa ra thanh kiếm trên tay Lam Diệu đột nhiên rút ra khỏi vỏ kiếm chém đứt một cánh tay của tên kia .
- Lạch cạch Lạch cạch.......!
- Vút !
- Xoẹt !
- Aaaaaaaaaaa........ tay....... tay của ta !!!
- Vút !
- Xoẹt !
Nhanh như một cơn gió Thiên Vũ thẳng tay giết chết một trong số cao thủ đi theo cô ta cái chết của tên đó làm cho công chúa sợ xanh mặt mày và ngã gục xuống vì sợ hãi .
- Vút !
- Ta cảnh cáo ngươi một điều , làm gì suy nghĩ cho kĩ hậu quả đi năm xưa ngươi vứt bỏ Lam Diệu chỉ vì một lời nói một phía ngươi không cho nha hoàn mình được nói đẩy nha hoàn mà mình từng rất tâm đắc đến Kiếm Vương phủ làm việc thử hỏi rằng ngươi có từng nghĩ đến một ngày nha hoàn đó sẽ tự tay giết ngươi không ?
Thiên Vũ nói nhỏ vào bên tai cô ta xong rồi quay người rời đi còn cô ta như chết lặng tại chỗ vì quá sợ hãi .
- Sư phụ , người....... điều tra tiểu nữ sao ?
- Ngươi nhẫn nhịn được nhưng thân là sư phụ của ngươi ta tuyệt đối không để bất cứ một ai phải chịu sự ủy khuất cho dù là nhỏ nhất ta cũng phải đích thân đòi lại cho ngươi ta phải khiến cho cô ta có cầu mà cũng chẳng thể được .
Sự kiên định sự quyết đoán của Thiên Vũ đã làm cho Lam Diệu càng thêm phần ngưỡng mộ người sư phụ của mình hơn ta yên tâm tu luyện . Tại Kiếm Vương phủ ,
- Muội nói mẫu thân của Thiên Vũ chính là người đã xây dựng nên Ngọc Phong Các sao ?
- Ừm ! Tỷ có còn nhớ ngày mà muội cũng Thiên Vũ ca ca rời đi không ?
- Ta nhớ !
- Sau đó một ngày muội được người đưa đi đi đến Ngọc Phong Các chữa trị cứ ngỡ rằng người nói vậy là để xoa dịu nỗi đau không thể nhìn thấy được gì của muội nhưng sau một lúc đôi mắt của muội đột nhiên có ánh sáng trở lại ngay sau đó !
- Không thể ngờ được bà ấy xuất thân nơi thôn quê cũng chỉ là cái cớ để thử lòng người nhưng xem ra muội cũng thật có phúc đấy Tuyết Băng ! Muội phải hứa với ta nhất định phải thật hạnh phúc nhé !
- Tỷ cũng vậy ! Muội tin tỷ sẽ tìm được thôi !
- Bộp !
- Nha đầu ngốc này , có phu quân khí thế ngút trời dám nói năng với tỷ tỷ của mình như vậy được à ?
Cả hai vui đùa với nhau vui vẻ ở hoa viên đúng lúc đó có một ai đó xuất hiện ở một góc nào đó đã nhìn thấy hết tất cả .
- Nàng là của ta không thể là của kẻ khác .
Đúng lúc đó Thiên Vũ vừa hay trở về thì đi thẳng đến chỗ của Tuyết Băng nhìn thấy hai tỷ muội bọn họ vui đùa với nhau giống hệt năm xưa chỉ cầu mong sao cho được nhìn thấy nụ cười đó của muội mãi không mất đi .
- Đó là........???
Lam Diệu lên tiếng phá vỡ sự bình yên bình dị đó của Thiên Vũ .
- Sư nương của ngươi đấy !
- Sư nương ???? Nhưng mà có tận hai người lận mà sư phụ là người nào vậy ???
Thiên Vũ chỉ tay về phía nữ nhân của lòng mình rồi nói .
- Chính là nàng ấy !
- Cô gái tóc trắng đó ạ ?
- Ừm !
Thiên Vũ khẽ cười đáp rồi nhanh chóng ra hiệu cho Lam Diệu đi ra mắt Tuyết Băng .
- Sư nương , không hay rồi !!!
Lam Diệu chạy vội vội vàng vàng vào bên trong rồi la lớn tiếng .
- Ủa , Lam Diệu , sao ngươi đến đây vậy ? Chẳng phải đang đi ra ngoài với Thiên Vũ mua đồ hay sao mà lại trở về nhanh vậy ?
- Thật sự sư phụ của đệ tử xảy ra chuyện lớn rồi ạ !
- Sao ??? ( đồng thanh )
- Người bị một đám Cường Kiếm gia vây đánh bị trọng thương người mau qua đó xem đi ạ !
Vẻ mặt hốt hoảng đó của Lam Diệu đã thành công vượt qua mặt của Tuyết Băng rồi Tuyết Băng nhanh chóng chạy đi đến phòng của Thiên Vũ xem sao .
- Bịch bịch bịch bịch......!
- Ngươi và cả Thiên Vũ cố ý phải không ?
- Sao cô ấy lại không có phản ứng gì hết vậy chẳng phải người cũng rất quan tâm sư phụ hay sao sao lại đi nói câu đó với mình vậy ??? Lẽ nào bị phát hiện ra rồi ?
- Mà thôi dù sao hai người bọn họ cũng đã thành phu thê rồi chuyện làm chuyện đó cũng là điều dĩ nhiên .
Phía bên kia tại phòng của Thiên Vũ ,
- Cạch !
- Vũ ca , huỳnh sao rồi ???
Tuyết Băng đi đến bên cạnh giường ngồi xuống bên cạnh hỏi han chưa được hai câu thì đã bị Thiên Vũ nắm lấy tay của mình rồi kèo xuống giường .
- Soạt !
- Bịch !
- A !???
Tuyết Băng khẽ kêu lên một tiếng Thiên Vũ cũng nhanh trí đóng cửa lại và phong tỏa ngăn cách âm thanh truyền ra bên ngoài .
- Tiểu Băng Băng à , nàng càng lúc càng xinh đẹp một cách khó đoán thật đấy lòng ta tự hỏi nếu như ta thật sự muốn cướp lấy tất cả mọi thứ của nàng thì nàng sẽ đồng ý chứ ?
Thiên Vũ nhẹ nhàng nâng cằm Tuyết Băng lên đôi má dần trở nên đỏ hết cả lên nàng liền ấp úng trả lời .
- Muội...... muội là...... là thê...... thê tử của..... của huynh mà ! Trên người muội đâu..... đâu có gì đáng giá đâu ???
- Có đấy !
Nói đến đây Tuyết Băng xấu hổ không biết phải làm thế nào nữa chỉ đành phó mặc cho Thiên Vũ làm gì thì làm .
- Nàng chủ động với ta sao ?
- Huynh.........???
- Chụt !
Thiên Vũ nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đáng yêu kia của Tuyết Băng càng làm cho nàng ấy thêm phần đáng yêu . Cứ thế thời gian lặng lẽ trôi qua cho đến buổi tối cánh cửa phòng mở ra .
- Nàng ấy quả nhiên là báu vật vô giá mà năm xưa Lý gia đã đem đến cho ta một vẻ đẹp đơn thuần giản dị khó có một nữ nhân nào có thể sánh bằng nàng được .
- Ưm.....!
- Soạt !
- Vù........!!!
- Tu vi đã có cải thiện nhiều hơn rồi nhưng phần hồn ta cần phải đẩy nhanh tiến độ mới kịp thời đi đến đó .