Hự !
- Được rồi Chu Phúc huynh đánh cũng đã đánh rồi nói cũng nói rồi huynh tha cho đệ ấy đi !
Hoàng Khương ra tay ngăn Chu Phúc lại có gắng giải thích .
- Đệ buông ta ra ta phải cho cái tên này một trận ta mới hả giận !
- Hai người một kẻ yên bề gia thất có con rồi một kẻ thì cũng sắp rồi còn đánh lộn nữa còn ra thể thống gì nữa không hả ???
Hàn Đức nhíu mày chất vấn hỏi .
- Có cần giam hai người bọn họ lại không ?
Mẫn Tuệ cười rồi hỏi .
- Thôi bỏ đi đám huynh đệ hai người bọn họ vốn dĩ đã thế rồi con cứ kệ .
- Vâng , sư phụ !
- À đúng rồi , mải lo chính sự trước mặt con quên không giới thiệu bọn họ cho người được.
Hai vị này là người đứng đầu Hải Xuyên tông Hải Võ Xuyên và thê tử ông ấy và Dạ Đông Hoàng người đứng đầu Dạ Hoàng tông hiện tại cũng là hai người có thực lực rất lớn ở Kiếm Vân Sơn cũng là nơi ta đang tu luyện ở đó .
- Kiếm Vân Sơn ??? Đó là nơi nào vậy ???
Hoàng Khương thắc mắc hỏi .
- Chờ sau khi chuyện này kết thúc ta sẽ đưa mọi người qua đó một chuyến .
- Viu...........!
- Bùm !
- Cái gì vậy ???
Một tiếng nổ lớn vang trời đã phát động Thiên Vũ cũng rất nhanh phát tín hiệu của mình cho ba đệ tử ở trong thành .
- Soạt !
- Viu.........!
- Bùm !
Bên trong Đại kinh thành ,
- Thấy rồi ! Chúng ta bắt đầu hành động .
- Được sư tỷ !
- Vút !
- Bịch bịch bịch bịch.......!
- Hấp !
Nhìn lên bầu trời kia Lam Diệu cũng đã nhìn thấy được tín hiệu của sư phụ đồng thời cũng có thể dùng toàn lực để đánh hắn ta rồi .
- Keeng !
- Xem ra ngươi cũng nhận được tín hiệu của cái đám đó rồi thì phải .
- Soạt !
- Phải hay không thì hôm nay cũng là ngày chết của ngươi sư phụ đã ra hiệu cho bọn ta rồi ngươi nên tranh thủ viết di chúc đi .
- Di chúc ???
- Uỳnh !
- Nực cười ! Trịnh Phá Vân ta xưa nay chưa thấy tên nào kiêu ngạo ngông cuồng như ngươi muốn ta viết di chúc ??? Vậy thì ta sẽ khiến cho ngươi phải hối hận vì điều vừa nói .
- Vút !
- Sư phụ ta ra sao đệ tự cũng như vậy .
- Soạt !
- Tiêu Du Kiếm - Thạch Sơn Cố Thạch Trấn !
Trên trời xuất hiện hàng vạn thanh kiếm khí vây kín bầu trời kia rồi bay đến chỗ của Lam Diệu rồi tự mình hòa theo điệu nhảy múa kiếm đó của Lam Diệu , Trịnh Phá Vân kinh ngạc đến mức khó tin vào mắt mình nhưng lão ta vẫn cố gắng giãy giụa tung ra chiêu mạnh nhất của mình ra để chống đỡ .
- Thiên Lôi Oanh Lạc Tiễn !
- Đùng !
- Trấn .
- RUỲNH !!!!
Một vụ nổ lớn kinh thiên động địa nổ ra làm cho cả kinh thành rộng lớn nay lại bị chính hai chiêu thức đó va chạm vào nhau làm cho hơn một nửa diện tích kinh thành bị phá hủy dường như chỉ còn là một bãi đất trống .
- Sức mạnh này........!là của tỷ ấy ???
Trong thoáng chốc cả Quân Dân và Nam Hạ đều đã cảm thấy được sự mạnh cực kì to lớn mà Lam Diệu đang sở hữu quả thực quá bá đạo .
- Đừng lơ là , chuyện của sư phụ phân phó cho cả ta và đệ không chỉ sơ tán dân thôi đâu tiếp theo đây Bát Lôi Thiên Kích sắp giáng xuống chỗ này rồi cần phải chạy nhanh hơn nữa đến vị trí trung tâm của kinh thành khai mở ra trận pháp đó .
- Hấp hấp hấp !
- Bịch !
- Soạt !
- Quân Dân làm theo ta .
- Vâng , sư tỷ !
Cứ thế Quân Dân và Nam Hạ liền mở ra một trận pháp với kích thước cực kì to lớn bao quanh lấy cả kinh thành một Long Vương từ trong trận pháp bay ra hiện thân ngay chính giữa trận pháp .
- Ngân Nguyệt Long Đao Kiếm - Nghênh Hạ Diệt Thanh Quang ! ( đồng thanh )
- GRÀOOOOOOO........!!!!
- Vù...........!
Nghe theo hiệu lệnh của cả hai Long Vương đó bay thẳng lên bầu trời kia.
Sức mạnh quá lớn đã xé tan cả bầu trời một vết nứt thời không mở ra rồi dần dần đóng lại .
- Chấn động lớn vừa rồi là sao vậy ???
- Xem ra cả ba đã phát huy được tối đa sức mạnh của Khí binh vô chủ rồi nhưng lần đầu sử dụng mà đã gây ra động tĩnh lớn như vậy thì có cho là chủ nhân trước đây thì cũng chưa chắc đã làm được ra cái chuyện kinh thiên này .
Thiên Vũ cười thầm rồi nói .
- Nhanh chóng kéo một nhánh quân trở về chi viện cho bên đó mau đi phía bên này có chúng ta lo liệu rồi !
- Thuộc hạ tình nguyện đi chuyến này ạ !
- Mã Bình vệ tướng , ngươi có chắc là muốn đi đến đó chứ mặc dù rất nguy hiểm ???
- Tính mạng muôn dân mới là điều cần được ưu tiên hàng đầu ta tình nguyện dùng tính mạng mình để đảm bảo an toàn cho dân.
Khẩn cầu công tử thành toàn !
- Được rồi , ngươi đi mau đi ! Nhớ kĩ lấy hạn chế giao đấu với mấy kẻ không nên đấu làm gì để tốn công vô ích .
Hàn Đức lên tiếng .
- Đa tạ Hàn Đức lão sư .
- Soạt !
- Tất cả nghe cho rõ đây , sau khi ta rời đi toàn bộ quyền lực ở đây sẽ do Hàn Đức lão sư và nhóm Ngạo Đế sẽ quản lý thay ta.
Các ngươi , theo ta trở về Đại kinh thành tiếp ứng quân trong thành !
- Tuân lệnh !
- Rầm rập rầm rập rầm rập..........!
Sao khi Mã Bình đã đi đủ xa Thiên Vũ cũng nhanh chóng để Cổ Trùng dẫn một đám tiểu Yêu qua đó một chuyến để giúp một tay .
- Hãy nhớ giúp đỡ họ trong bóng tối .
- Gật đầu !
- Tốt ! Đi mau đi !
Sau cùng cũng đã đến lúc đại quân tinh nhuệ nhất ra trận rồi .
- Toàn bộ nghe lệnh lập tức theo ta chiến một trận thật hoành tráng nào !
Cứ như thế trận đại chiến nổ ra ở hai nơi khác nhau sự khủng khiếp đến đáng sợ của trận chiến này đã khiến cho Đại kinh thành phồn thịnh suốt bao năm qua nay sụp đổ hoàn toàn chỉ vì tranh quyền đoạt vị.
Ở một nơi khác một nơi nào đó ,
- Hộc hộc hộc hộc........!
- Bịch !
- A !
- Để ta xem xem ngươi chạy được bao xa nữa ?
- Vút !
- Cứu........!cứu mạng ! Làm ơn ai đó cứu mạng với !
- Keeng !
- Này này này , Lâm Khoa , ngươi bớt lo chuyện dư thừa đi .
- Muội ấy dù sao cũng là muội muội của ta thân là ca ca ta làm sao mà bỏ mặc được ?
- Keeng !
- Hừ .
- Vút !
- Chát !
- Hê !
- Ca , cẩn thận phía sau !!!
- !!!!????
- Chết đi !
Vào khoảnh khắc định mệnh đó Lâm Khoa đã đỡ cho muội muội của mình một nhát kiếm chí mạng vào người.
nhưng vẫn còn ý thức được liền bạo phát Long Khí của mình dồn vào một kiềm duy nhất đánh bay mấy tên kia rồi nhanh chóng đưa muội muội của mình rời đi.
Trở lại với nhóm của Thiên Vũ vừa chạy đến nơi đó thì liền giật mình bất ngờ trước cảnh đó .
- Là.......!Vương Tôn ????
- Ông ấy thẳng tay gi ết chết chính đệ đệ mình luôn rồi sao ???
- Xoẹt !
- Chấp niệm cố chấp không buông ta đã cố gắng khuyên đệ ấy rồi ta thật sự không muốn xuống tay đâu nhưng là đệ ấy chọn cách này để giải thoát thì ta cũng không biết phải làm thế nào nói sao với ông ấy đây ?
Giọng nói Vương Tôn khẽ trầm xuống đưa thi thể của đệ đệ mình rời đi rồi nói .
- Ta sẽ an táng đệ ấy hi vọng có kiếp sau nhất định phải làm một người tốt đừng quá cố chấp mãi không buông .
- Viu........!
- Bùm !
- Phía bên kinh thành xem ra cũng đã xong rồi tất cả chúng ta nhanh chóng ổn định quân lực chuẩn bị trở về thôi .
- Tuân lệnh !