Đúng thế, thật đáng tiếc. Đáng tiếc trên đời này không có nếu như. Cho nên, dù góc nghiêng của hắn có ưa nhìn có đẹp trai hơn đi chăng nữa thì đã sao? Không phải vẫn chỉ là một tên xấu xí thôi ư?
“Đúng vậy, truyền tin tức.”
Ly Diên không biết rốt cuộc nam nhân này có ý gì. Đã muộn thế này rồi, trừ chỗ Linh Vận ra, nàng thật không tiện nói đến những nơi khác. Ly Diên chỉ có thể âm thầm xin lỗi Linh Vận, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng sang với sắc mặt trông có vẻ rất bình tĩnh.
Không ngờ nàng lại đối diện với một đôi mắt lạnh băng như lưỡi dao, khiến tim nàng bất giác đập nhanh hơn, vô cùng hoảng loạn. Nhưng nàng không dám trốn tránh. Một khi khiến hắn phát giác ra điều gì đó, nàng tin rằng nam nhân này thực sự sẽ lấy mạng của nàng bất cứ lúc nào.
Tuy hắn chỉ đứng đó yên lặng như vậy thôi, nhưng khí chất “người sống chớ lại gần” tỏa ra khắp người đó lại khiến kẻ khác bất giác lạnh lẽo toàn thân, trong lòng sinh ra nỗi sợ hãi. Đó là một loại uy nghi tuyệt đối mà chỉ có những người bề trên mới có thể có được.
Nàng mở to mắt nhìn nam nhân nhẹ búng tay làm một động tác. Dù không thấy người khác, nhưng rõ ràng cảm nhận được có người đã rời đi theo chỉ lệnh của hắn. Còn về phần đi đâu thì không cần nói, tự nhiên cũng hiểu.
Tuy Ly Diên vẫn có chút hoảng loạn trong lòng, nhưng xuất phát từ lòng tin đối với Linh Vận, nàng dần dần bình tĩnh trở lại.
Vô cùng may mắn, lần này nàng tới bên cạnh Linh Vận đã thay đổi khuôn mặt này rồi. Nếu khôn với trí nhớ của nam nhân này, tuyệt đối có thể nhớ ra gương mặt khiến người khác chỉ nhìn một lần là đã không quên được đó của nàng.
“Nhìn ngươi có vẻ hơi quen.”
Ôi má, thế mà cũng nhìn ra được à?
Ly Diên suýt chút nữa ngã ngửa. Ánh mắt có cần phải độc đến thế không?
Chúng ta có thể đặt ánh mắt ra xa một chút không?
Lão già nhà ngài nhạy bén như vậy, sẽ khiến người ta rất khó xử đó!
“Ha ha, vương gia đúng là thích nói đùa. Nô tì xấu xí như vậy, sao có thể khiến vương gia thấy quen mặt được? Ha ha.”
Hiện giờ, trừ cười gượng ra, nàng cũng chỉ còn có thể cười gượng thôi.
Nhưng khi nàng thấy nam nhân đối diện đột nhiên đi về phía mình thì ngay cả cười gượng cũng không nổi nữa rồi. Cổ họng Ly Diên khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nàng trơ mắt nhìn người kia đi từng bước từng bước tới phía nàng.
Theo hắn càng lúc càng tới gần, nàng cắn chặt răng, cố làm ra vẻ trấn tĩnh.
Dưới ánh trăng, bóng của người kia bị kéo ra thật dài, cả gương mặt cũng ẩn vào bóng đêm. Duy chỉ có đôi mắt lạnh băng sâu thẳm âm u đó đang nhìn nàng chằm chằm mà không chớp lấy một cái.
Theo khoảng cách hai người càng lúc càng ngắn, hô hấp của nàng cũng bất giác trở nên nặng nề.
Ngay khi nàng sắp đâm cả móng tay vào thịt mình thì hắn đã đứng trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng, nói: “Ngẩng đầu lên.”
Trái tim Ly Diên run lên, da thịt khắp người đều căng chặt, bất chấp ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt, nàng liền cảm nhận được một tia sáng sắc bén quét về phía nàng.
Nụ cười của nàng cứng đơ, cung kích cúi khom người: “Phượng vương điện hạ, nô tỳ thật sự chỉ là giúp tiểu thư nhà nô tỳ truyền tin thôi.”
Một lúc lâu, phía đối diện cũng không có âm thanh gì vang lên. Ly Diên căng cứng người, nhất thời cũng không biết có nên đứng thẳng lên không.
Nghĩ như vậy, nàng vừa cử động nhẹ một chút thì một giọng nói lạnh lẽo như sương đã chụp xuống từ trên đầu: “Bổn vương cho ngươi cử động chưa?”
Ly Diên nghe câu này, đâu dám động đậy nửa phần nữa. Tuy trên mặt đầy vẻ cung kính, nhưng trong lòng đã sớm mắng chửi hắn từ trên xuống dưới một lượt rồi.
Cứ như vậy mà căng chặt thân mình, vô cùng lúng túng mà đứng ở chỗ đó, mặc cho cái thắt lưng và đầu gối già yếu của nàng chịu khổ.
“Chứng cứ.”
Nam nhân nói tóm gọn hai chữ đơn giản rõ ràng, khiến Ly Diên sửng sốt. Đây là đang hỏi nàng đòi chứng cứ ư?
Chứng cứ chứng minh những điều nàng vừa nói là sự thật?
Ly Diên nhíu mày. Nam nhân này đúng thật là nham hiểm. Đây rõ ràng là một âm mưu mà!
Nếu nàng nói ra một chứng cứ, hắn ắt sẽ đòi kiểm tra. Nếu nàng không nói, vậy thì chứng minh trong lòng nàng có điều khuất tất.
Cũng như vậy, nếu nàng thật sự nói ra điều gì đó, nhỡ đâu Vận Nhi tới đây, hai bên đối diện, dù hai người bọn họ trước nay vẫn vô cùng hiểu ý nhau nhưng cũng khó bảo đảm sẽ không có lúc nào nói lộ ra.
Tóm lại, dù nam nhân này chỉ ném ra hai chữ nhưng lại có thể khiến nàng vạn kiếp bất phục bất cứ lúc nào!
Làm sao đây? Làm sao đây?
Hay là nàng chạy trốn luôn?
Không, không được. Chưa nói tới võ công của nam nhân này sâu không lường được, mà nàng đã báo thân phận rồi. Nếu đi, trốn được hay không là một chuyện, một khi làm không tốt sẽ còn liên lụy đến cả Linh gia trang. Nàng không thể làm chuyện ngu ngốc vào lúc này được.
Nhưng kêu nàng phải nói thế nào bây giờ?
Một khi mở miệng thì không có cách nào toàn vẹn được!
Gã nam nhân đáng chết này. Sớm biết phiền phức như vậy thì lúc đầu không nên cứu hắn năm lần bảy lượt rồi. Nhưng điều khiến nàng buồn bực hơn chính là, nàng đã năm lần bảy lượt cứu hắn mà lại chẳng nhận được một phần đại lễ nào cả.
Mẹ nó, thế này cũng đi ngược lại vấn đề mang tính nguyên tắc của nàng quá rồi. Không được, đến khi nào nàng qua được đợt này, nhất định phải đòi lại cả gốc lẫn lãi.
Muốn lợi dụng Quỷ Y nàng ư? Không có cửa đâu!
Ngay khi Ly Diên đang luống cuống như kiến bò trên chảo nóng, tiến thoái lưỡng nan thì đột nhiên từ sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Phượng vương điện hạ, thật trùng hợp.”
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Ly Diên lập tức vui mừng. Nàng lập tức mặc kệ khi nãy nam nhân này vừa hạ khẩu lệnh gì, quay người lại quỳ “bộp” một cái xuống đất: “Đại thiếu gia!”
Thì ra người tới chẳng phải ai khác, vừa khéo chính là Linh Dực. Thấy Ly Diên, gương mặt đẹp trai của hắn hơi sửng sốt: “Viên Viên? Sao ngươi lại ở đây?”
Thôi được rồi, hình như, dường như, đại khái là nàng từng nghe Linh Vận nhắc tới cái tên ở đây của nàng một lần rồi.
Thật đúng là, không thể lấy một cái tên gì đó khác sao? Cứ phải lấy tên hồi nhỏ của nàng ra, chê vẻ ngoài của nàng còn chưa đủ tròn hay sao?
(*) Viên nghĩa là tròn.
Không sai, cái tên Viên Viên này chính là do Linh Vận đặt cho nàng lúc nhặt được nàng. Vì nàng không thích ứng được với hoàn cảnh mới, đã từng có cả một tháng không nói chuyện.
Ai kêu nàng có vẻ ngoài tròn xoe như vậy chứ? Cái tên này đúng là vẫn chuẩn xác y như ngày xưa!
“Hồi bẩm thiếu gia, nô tì ra đây truyền tin tức, không ngờ lại gặp phải Phượng vương điện hạ...”
Những lời sau đó thì không cần phải nói nhiều nữa, Linh Dực đã hiểu rồi. Thì ra là nửa đêm nha đầu này chuồn ra ngoài, bị Phượng vương điện hạ người ta bắt được.
Không còn lí do gì để nói nữa ư mà lại nói là truyền tin tức gì đó?
“Cái này, không biết Phượng vương điện hạ có thể tạo điều kiện cho không? Nha đầu này đúng thực là người hầu bên cạnh muội muội của ta.”
Linh Dực hung hăng trừng mắt với Ly Diên một cái trước, sau đó mới nhìn về phía Vệ Giới với vẻ mặt áy náy.
Vốn tưởng nói như vậy là đã đủ hiểu rồi, không ngờ người ta căn bản không phục, thậm chí còn nhướng mày đầy vẻ khó hiểu.
“Không biết Linh gia trang có chuyện gì cấp bách mà lại phải ra ngoài truyền tin tức lúc nửa đêm thế này?”
Ly Diên hơi nhíu mày. Người này không khỏi quá tích cực rồi đấy.
Bọn họ truyền tin gì, lẽ nào còn phải thông báo cho hắn hay sao?
Trong thời gian thịnh hội bốn nước này, vốn dĩ quan hệ các nước đã vô cùng căng thẳng rồi.
Hiện giờ, hắn đường đường là vương gia nước Tư U mà lại đi lo chuyện bao đồng của Linh gia trang. Điều này khiến Linh Dực thật sự không biết nên cảm thấy may mắn hay bi ai nữa.
Thân là thiếu trang chủ Linh gia trang, tất nhiên sẽ không bị trường hợp này dọa cho sợ. Hắn lập tức nhướng mày, giọng nói dần trở nên lạnh lẽo mấy phần: “Phượng vương điện hạ có ý gì đây? Không phải là lo lắng Linh gia trang ta rắp tâm làm chuyện xấu đấy chứ?”
Vệ Giới ngẩng đầu, đầy vẻ không để tâm: “Theo những gì bản vương biết, Linh gia trang các người có một phương thức truyền đạt tin tức riêng.”
Lời này vừa thốt ra, Ly Diên và Linh Dực đã ngẩng đầu nhìn cùng lúc, sự kinh ngạc trong đáy mắt vô cùng rõ ràng.
Có thể người ngoài không biết điều này có ý gì, nhưng người trong Linh gia trang bọn họ thì lại hiểu rất rõ.
Đặc biệt là những người đứng đầu Linh gia trang, sau khi nghe câu nói như vậy, chấn kinh qua rồi thì sẽ vô cùng kiêng kị.
Linh gia trang tôn quý là thiên hạ đệ nhất trang, truyền thừa đã mấy trăm năm. Không chỉ có gốc rễ văn hóa nồng hậu, mà có rất nhiều quy củ lễ nghi cũng không ngừng được phát triển theo thời gian.
Những kiểu mạng lưới quan hệ ở bên ngoài không ít, nhưng thật sự có thể biết được tin tức nội bộ của bọn họ lại không nhiều.
Cũng chính vì bọn họ vẫn luôn mang theo một tầng hơi thở thần bí nên mới có thể đứng vững giữa bốn nước nhiều năm không đổ.
Trước nay bọn họ chưa từng tự đại mà cho rằng không còn ai giỏi hơn mình nữa. Thân là một thế gia đại tộc truyền thừa trăm năm, tất nhiên sẽ gây chú ý về nhiều phương diện.
Chỉ là Vệ Giới mới nói một câu đã chỉ rõ vào điểm quan trọng nhất, điều này thật sự hiếm thấy. Đặc biệt là thứ đề cập tới trong đó còn là phương thức truyền bá tin tức của bọn họ. Rất rõ ràng, từ trước khi Ly Diên mở miệng nói nàng ra đây để đi truyền tin thì Vệ Giới đã nghi ngờ nàng rồi.
Nguyên nhân rất đơn giản, phương thức truyền tin tức của Linh gia trang mà hắn biết không hề giống như Ly Diên đang làm. Điều này không phù hợp với kết quả điều tra, lại đang trong thời kỳ nhạy cảm, tất nhiên hắn không muốn bỏ qua cho nàng như vậy.
Đương nhiên, Vệ Giới nói ra lời này cũng không phải không có mục đích.
Sau khi thấy phản ứng của chủ tớ hai người, dường như hắn đã xác định được điều gì đó, liền nhìn về phía Linh Dực.
“Nha đầu này ra ngoài truyền tin, vậy thiếu trang chủ thì sao? Ngươi ra đây làm gì?”
Còn gặp phải một cách trùng hợp như thế nữa?
Lúc này, Ly Diên không chỉ giật giật khóe miệng khóe mắt mà ngay cả gân xanh trên trán cũng nảy lên rồi.
Ôi má, có phải Phượng vương điện hạ này bị mấy con rắn kia dọa cho sợ đến ngu đi rồi không?
Không phân ngày đêm mà đi tuần ở đây cũng thôi đi, lẽ nào thấy một người là phải thẩm vấn một phen như vậy sao?
Có cần tận chức trách đến thế không?
Vệ Du Sâm cấp cho hắn bao nhiêu tiền vậy?
Đại khái Linh Dực cũng không ngờ mũi giáo lại đột nhiên chuyển hướng về phía mình, lập tức nhếch khóe miệng, ánh mắt trở nên ngưng đọng.