Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 146: Nha đầu, cược với bổn vương không?



Trong thoáng chốc!

Đột nhiên một tia lửa sáng ngời bắn lên trong không gian đưa tay không thấy năm ngón.

Một tiếng "ầm" vang lên, hoa lửa nổ tung giữa đám dơi chen chúc. Ánh sáng chói mắt chợt hiện lên trong tầm mắt mọi người, hiển nhiên cũng chấn đám dơi điên cuồng kia bay tứ tán khắp nơi, chít chít kêu loạn.

Ngay sau đó, Ly Diên dùng biện pháp tương tự, lại ném mấy viên pháo hoa nhỏ vào bầy dơi.

Theo pháo hoa nổ tung, đại quân dơi vốn một mảnh đen kịt hoàn toàn rối loạn.

Lợi dụng dịp này, Ly Diên lập tức nói với thủ hạ của mình:

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau rút lui khỏi đây."

Lâm Nghiệp thấy Ly Diên không định đi, không khỏi lo lắng hỏi: "Nhị tiểu thư, người không đi sao?"

"Đám dơi này chỉ tạm thời bị tổn thương mắt, thời gian cấp bách, các ngươi đi mau, ta tự có biện pháp đối phó."

Dứt lời, Ly Diên không nói gì nữa đẩy Lâm Nghiệp ra, ý bảo bọn họ mau chóng rời khỏi.

Có lẽ là mấy lần trước liên tiếp gặp dữ hóa lành khiến cho bọn Viên Triết vô cùng tin tưởng vị nhị tiểu thư này. Vì vậy lúc Lâm Nghiệp còn muốn nói gì đó đã bị Viên Triết kéo ra.

"Chúng ta ở lại đây chẳng những không giúp được gì mà còn thêm phiền cho nhị tiểu thư. Mau, mau rời khỏi, nếu không sẽ phụ lòng nhị tiểu thư."

Lúc đội ngũ tinh anh của Linh gia trang vừa rút lui xong, bầy dơi độc bị bên kia đã dần dần khôi phục lại.

Thời gian gần như không khác so với kế hoạch lắm. Đương nhiên nước Tư U không có cơ hội rút lui.

Khóe môi Vệ Giới cong lên thành một nụ cười nghiền ngẫm: "Ngươi có thể an toàn rút lui, vì sao chọn ở lại?"

Ly Diên khoanh tay trước ngực, ung dung nhếch môi nhìn hắn.

Vệ Giới nhìn theo hướng nàng chỉ ——

Ánh mắt thoáng cái đóng băng ba thước!

Chỉ thấy bầy dơi độc choáng váng bay lung tung đã dần dần khôi phục thần chí.

Đôi mắt vốn đen láy lại chợt lóe lên hung quang màu đỏ, giống như phát điên tấn công bọn họ.

Dáng vẻ điên cuồng liều lĩnh, bừa bãi xông tới kia giày vò người của nước Tư U, buộc bọn họ phải dùng tất cả khả năng, liều chết chống đỡ. Hiển nhiên, chúng đã đổ trận chấn loạn vừa nãy lên đầu mấy người này. Tất cả phản ứng hiện tại đều là... trả thù?

Nghĩ đến khả năng này, Vệ Giới bất giác thu hồi ý cười bên môi, ánh mắt nhìn Ly Diên xen lẫn thâm ý không rõ.

"Hình như ngươi rất quen với tập tính của bọn nó."

Ly Diên lơ đễnh nhún vai: "Dơi độc, cũng là độc. Ta đây làm bạn với độc, tất nhiên cũng hiểu rõ."

Vệ Giới híp mắt, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu mới sâu xa nói: "Bổn vương rất tò mò, tiếp theo ngươi định xử lý mấy độc vật này thế nào?"

Ly Diên lạnh lùng nhìn hắn, gương mặt đen như mực không có biểu cảm gì, cũng không thấy có bất kỳ động tác nào.

Mắt thấy bên ngoài ngã xuống từng đợt, thất ca nhà mình còn đứng yên đó trò chuyện với người nào đó, Thanh Thần không bình tĩnh nổi.

"Ly cô nương, mấy độc vật này quá hung tàn, không biết ngươi có cách nào không?"

Ly Diên thản nhiên liếc hắn một cái, không có hành động gì, ngược lại cười như không cười nhìn Vệ Giới. Ý tứ trong đó không thể rõ ràng hơn.

Đôi mắt Vệ Giới tối như đêm đen, hắn nhìn cảnh tượng đẫm máu xung quanh mình, trong mắt là một mảnh lạnh buốt.

"Ngươi muốn thế nào?"

Không bao lâu, một giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên bên tai.

Ly Diên tán thưởng nhìn hắn một cái, lập tức chạy lên trước giống như chân chó, cười nịnh nọt nói: "Muốn ta giúp, cũng được. Nhưng ngươi phải hứa với ta một chuyện."

Nam nhân có một đôi mắt phượng cực kỳ đẹp, chỉ một bên mặt cũng khiến cảm xúc của nàng sôi sục, không thể nào tưởng tượng nếu bỏ vết sẹo trên mặt, nam nhân này sẽ đẹp trai tới mức nhân thần cộng phẫn thế nào.

Nàng không thể hiểu, dựa vào bản lĩnh của Vệ Giới, kiểu gì cũng không nên để vết sẹo dữ tợn như vậy tồn tại.

Dù sao đi nữa cũng có cách khiến vết sẹo này nhạt đi mà nhỉ?

Thế nhưng không, vết sẹo này căn bản không hề có dấu vết xử lý.

Chẳng lẽ hắn cố ý?

Chậc chậc, đúng là tiếc cho một đôi mắt phượng xinh đẹp quyến rũ như vậy.

Đôi mắt có sức hút vô tận như thế, đáng lẽ nên mọc trên người không đứng đắn như Ngọc Ngân hay Hoa Mậu mới đúng. Vậy mà cố tình lại gắn trên người một nam nhân lúc nào cũng tỏa hơi lạnh, ăn nói nghiêm túc lạnh lùng. Thật là phung phí của trời mà!

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng, trên gương mặt lãnh khốc đọng một lớp sương lạnh dữ tợn: "Nói."

Giọng nói áp suất thấp như vậy, nếu đổi lại là người khác đã sớm sợ tới mức không ngừng run rẩy như lá rụng trong gió rồi.

Cố tình Ly Diên này lại là một kẻ to gan, càng bày sắc mặt cho nàng xem, nàng lại càng không sợ.

Không phải ư, đôi mắt trắng đen rõ ràng đang nhìn người nào đó không chớp mắt.

"Ngươi cũng biết, ta muốn tự do. Nếu bên phía Ly Hồng Đào không làm được, vậy chỗ ngươi không thành vấn đề chứ?"

Tuy rằng đoán được mục đích của nàng, nhưng lúc nàng cứ đường hoàng như vậy nói ra, chẳng hiểu sao Phượng vương điện hạ từ trước đến nay được nâng lên cao lại cảm thấy khó chịu trong lòng.

"Nha đầu, ngươi không biết tự lượng sức."

Cho rằng chỉ một bầy dơi là có thể ngăn cản bước tiến của bọn họ sao?

Cho rằng đường đường Phượng vương điện hạ lại vì mấy người như vậy mà hy sinh thể diện của mình sao?

Hơn nữa, việc hôn sự này, bây giờ thoạt nhìn, hình như, cũng không cảm thấy có gì không tốt.

Ít nhất nha đầu này tuy rằng thoạt nhìn hơi chướng mắt, những mặt khác, ừm, ngược lại cũng miễn cưỡng chấp nhận được.

Nếu cứ đá đi như vậy, tương lai không chừng "hảo ca ca" kia lại sắp đặt "cực phẩm" gì tới.

Thay vì vậy, chi bằng cứ chấp nhận.

Đương nhiên, Ly Diên không biết suy nghĩ của người nào đó.

Không phải ư, nghe xong câu trả lời của hắn, nàng nhếch miệng nhún vai, bất đắc dĩ nói:

"Được rồi, nếu Phượng vương điện hạ đã muốn tự mình giải quyết, coi như bổn cô nương chưa nói gì."

Dứt lời, nàng liền muốn đi.

Không ngờ, giọng nói không lạnh không nóng của nam nhân phía sau lại vang lên ngay sau lưng: "Từ bỏ nhanh như vậy?"

Ly Diên nhíu mày, cạn lời xoay người: "Điện hạ có ý gì? Chẳng lẽ chúng ta còn có chỗ thương lượng hả?"

Vệ Giới thờ ơ bước lên hai bước rồi dừng lại.

Hắn buông mắt từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt như chế giễu lại như châm biếm: "Bổn vương phải xem biểu hiện của ngươi rồi mới quyết định."

Ly Diên chớp mắt mấy cái, trong đôi mắt trong trẻo viết đầy không cam lòng.

Tốt lắm, thằng nhãi này muốn nàng làm cu li miễn phí, thể hiện tốt, người ta vui, có lẽ sẽ cân nhắc việc giải trừ hôn ước. Nếu thể hiện không đủ hài lòng, chuyến này coi như phí công.

Nghe giống như có hai kết quả, nhưng Ly Diên nàng không phải đồ ngu, sao lại không nhìn ra cạm bẫy bên trong?

Tốt và không tốt không phải do nàng quyết định, mà là người ta nói mới tính.

Theo danh tiếng của tên nhãi nhãi từ trước đến nay, khó đảm bảo đến lúc đó hắn sẽ không quỵt nợ. Ly Diên nàng không ngu như vậy. Đặc biệt là, thánh chỉ đã hạ, cho dù mạnh như Vệ Giới cũng chưa chắc có thể hủy bỏ hôn sự này.

Nàng thật sự suy nghĩ quá hão huyền rồi, vọng tưởng ra tay từ người trong cuộc, ngu xuẩn!

Nghĩ tới đây, Ly Diên nhếch miệng cười ác liệt với hắn: "Ha ha, cảm ơn, nhưng bổn cô nương không ngu như vậy, cho ngươi lợi dụng. Hừ, không phải các ngươi tài giỏi lắm hả? Vậy thì tự giải quyết đi!"

Dứt lời, nàng lưu loát phủi bụi trên người, tiêu sái phất tay bỏ đi.

Trong lúc đó có dơi độc bay về phía nàng. Giống như để chứng minh thực lực của mình, Ly Diên chỉ tiện tay phẩy chút thuộc bột, con dơi lao tới chỗ nàng đã thoáng cái rơi xuống, cuối cùng bất động.

Cảnh này rơi vào mắt đám người Thanh Thần, khóe miệng không kìm chế được giật giật.

Nha đầu này, vậy mà đường hoàng thách thức quyền uy của vương gia nhà bọn họ như vậy.

Lá gan không nhỏ!

"Ngươi xác định cứ đi như vậy?"

Vốn tưởng rằng chuyện đến đây đã kết thúc.

Trong sự ngạc nhiên của mọi người, sau khi Ly Diên rời khỏi vòng vây của dơi độc, Vệ Giới sâu xa quăng ra một câu nói như vậy.

Võ công của Ly Diên không thấp, tất nhiên nghe rõ ràng. Theo bản năng, bước chân giẫm xuống của nàng ngừng lại.

"Không biết Phượng vương điện hạ còn muốn làm gì?"

Thế nào, tính toán thất bại nên nghĩ cách khác hả?

"Nha đầu, cược với bổn vương không?"

Gọng nó của hắn không có lạnh băng và khinh thường vừa rồi, thay vào đó là trêu ghẹo cực kỳ đặc biệt.

Là ảo giác của nàng ư?

Còn nữa, từ bao giờ xưng hô của hắn dành cho nàng đã từ "nữ nhân" biến thành "nha đầu" rồi?

Nàng không cảm thấy xưng hô "nha đầu" là gọi yêu, rất có thể là người này phát hiện nàng còn nhỏ, không xứng với hai chữ "nữ nhân".

Thế nhưng, chẳng lẽ hắn không cảm thấy hai chữ "nha đầu" này nghe cực kỳ mờ ám sao?

So với xưng hô này, nàng thích xưng hô trước hơn.

Cái sau khiến da gà của nàng rơi đầy đất.

Thử hỏi, người từ trước đến nay lãnh khốc vô tình như Vệ Giới lại bộc lộ cảm xúc thứ hai cho người khác sao?

Đáp án tất nhiên là không.

Như vậy, nếu như cảm giác của nàng không sai, cảm giác hiện tại chính là ảo giác ư?