Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 186: 186





“Lũ người kiêu căng tự đại, thật sự cho rằng đại lục Tứ Phương là nơi tập trung kẻ yếu ư? Nếu các ngươi thật sự nghĩ vậy, thế thì ngay từ đầu các ngươi đã sai rồi.

Chẳng những sai, hơn nữa còn cực kỳ sai, cực kỳ sai!”
Ngay lúc những người này yên lặng đi dạo xung quanh Chỉ Túy Kim Mê, trong hậu viện của Minh Nguyệt sơn trang, một bóng người mảnh khảnh đang lười biếng nằm trên ghế treo, cái được cái không đung đưa.
Trên gương mặt trắng ngần vẫn đeo mặt nạ hình bướm, trong ngực ôm một đĩa trái cây được cắt gọn, cực kỳ thoải mái nằm đó ăn.
“Khởi bẩm thiếu thành chủ, đã là khắc đầu của giờ Tỵ (chín giờ sáng).”
Đột nhiên, một bóng người cao to che ánh mặt trời trước mặt, thiếu niên nằm trên ghế treo thờ ơ ngước mắt: “Bao nhiêu người?”
“Hiện tại chưa đến hai mươi người.

Nhóm của Vệ Giới đã vào hết.”
Thiếu niên thản nhiên ngước mắt: “Nếu hắn không vào được thì thật khiến người ta thất vọng.”
“Vậy thiếu thành chủ…” Chưởng phong nhìn như không có lực của thiếu niên nhẹ nhàng quét qua đĩa trái cây trên đùi.

Chớp mắt sau đó, đĩa đựng trái cây đã bay lên, vững vàng rơi lên tay một hộ vệ áo trắng đang đứng bên kia: “Tiếp tục, ít người như vậy làm sao chơi được? Chờ thêm lát nữa, tối hẵng báo với ta, ta ngủ một lát.”
“Vâng, thiếu thành chủ.”
Thiếu niên áo trắng bên này vừa đi vài bước, đột nhiên xoay người, hộ vệ áo trắng lập tức khom lưng: “Thiếu thành chủ còn có gì dặn dò ạ?”
“Người vào đầu tiên là ai?”
Phong hộ vệ nhìn về phía Hoa hộ vệ, Hoa hộ vệ thản nhiên trả lời: “Nghe nói, là một nữ hài nhi tên Ly Diên.”
“Ly Diên?” Đôi môi mỏng hồng nhạt của thiếu niên nỉ non hai chữ này, đột nhiên, nở một nụ cười ý tứ sâu xa.
Khu vực màu đỏ —— Tửu Trì Nhục Lâm (ao rượu rừng thịt).
Vừa thấy bốn chữ này, Ly Diên liền đoán được bên trong sẽ là cảnh tượng gì.


Lại nhìn tấm bảng pha lê đặt ở cửa, nụ cười trên mặt nàng càng tăng lên.
Hay thật, kỹ viện ở đây vậy mà không phân biệt nam nữ sao?
Chẳng lẽ bên trong là tiêu chuẩn nam nữ ăn sạch?
Mà tư cách tiến vào càng buồn cười hơn.

Không chỉ liệt kê rõ chiều cao, cân nặng, mà còn tính cả dung mạo.

Nói cách khác, loại thấp bé, mập mạp, xấu xí như nàng tuyệt đối không được phép vào.
Không chỉ như thế, vào trong còn phải đeo mặt nạ, bất kể bên trong xảy ra chuyện gì cũng không thể để lộ thân phận của mình.

Sau khi các điều kiện được xác nhận cũng phải trả lời câu hỏi mới được vào.

Mục đích, tất nhiên là để người ưu tú tiến vào.
Ly Diên thậm chí xấu xa nghĩ, liệu có còn cần phải tiến hành kiểm tra sức khỏe hay không? Làm như vậy chẳng phải mức độ sạch sẽ cao hơn ư?
Không ngờ rằng nhìn xuống dưới, ôi đệch, vậy mà thật sự có một mục như vậy.
Từ trên nhìn xuống tới đây, điều kiện cực kỳ hà khắc, kỳ thật không mấy người có thể đáp ứng được.

Xem ra quy cách ở nơi này cao hơn phía bên ngoài rất nhiều!
Nghĩ tới đây, nàng vô thức đẩy vai Tô Ngu: “Thoạt nhìn cũng không tệ, huynh có muốn thử một chút hay không?”
Tô Ngu giật nảy mình, đen mặt trừng người nào đó: “Muốn đi muội đi đi.”
“Đừng vậy mà, điều kiện trên này, thoạt nhìn huynh đều đáp ứng được.

Ta từ cái đầu tiên đã không phù hợp rồi, huynh cho rằng ta không muốn…”

Không ngờ, nàng còn chưa dứt lời, bên kia đã truyền tới một giọng nói lạnh như hầm băng: “Ngươi muốn thế nào? Hả?”
Cơ thể Ly Diên cứng đờ, không tự chủ được run rẩy.

Nàng cứng ngắc xoay người, xấu hổ nhìn về phía chủ nhân giọng nói: “Ặc, ngươi ngươi nghe lầm rồi, ha ha, không, không có gì, không có gì.”
Nhưng người nào đó lại không định buông tha nàng như vậy: “Hắn đáp ứng điều kiện? Làm sao ngươi biết?”
Ly Diên hít sâu một hơi, đang định trả lời, Tô Ngu đã giành nói trước: “Ặc, ngươi hiểu lầm rồi.

Nàng vừa mới nói, thoạt nhìn, thoạt nhìn đáp ứng…”
Ly Diên bĩu môi: “Đúng vậy, rõ ràng là thoạt nhìn mà.

Cái gì gọi là làm sao mà ta biết, chẳng lẽ ta lại có một đôi mắt nhìn trộm hay sao?”
Vệ Giới nhìn nàng chằm chằm, không nói một lời.
Ly Diên bị ánh mắt của hắn nhìn tới cả người sợ hãi, đang chuẩn bị lảng tránh, không ngờ tay lại đột nhiên bị đối phương nắm lấy, dùng sức kéo về phía trước.

“Bộp” một tiếng, nàng va vào ngực hắn, cau mày che mũi ngẩng đầu: “Này, ngươi bị bệnh hả, đau lắm đó!”
“Đừng quên thân phận của ngươi!”
Lúc câu nói như cảnh cáo của hắn vang lên trên đầu Ly Diên, sắc mặt nàng thoáng cái trở nên khó coi.

Nàng bỗng ngước mắt nhìn thẳng vào hắn, hơi hất cằm, trong mắt có kiêu ngạo bất khả xâm phạm.
“Ngươi có ý gì?” Chậc, đây là lần thứ mấy nàng dùng giọng điệu như vậy chất vấn hắn trong hôm nay rồi?
Vệ Giới lại lẳng lặng nhìn nàng chốc lát, ngay sau đó bàn tay nắm chặt cổ áo của nàng từ từ buông ra.


Kế tiếp, hắn lại dùng sức đẩy nàng, lần nữa bỏ mặc nàng trong tình trạng bàng hoàng.
Ly Diên nhìn bóng lưng của hắn, hít một hơi thật sâu, cảm thấy cổ họng vô cùng khô khốc: “Tên này, thật sự càng ngày càng khó hiểu.”
Tô Ngu nhìn vẻ mặt nàng nửa hiểu nửa không, muốn nhắc nhở nàng vài câu, nhưng tình huống hiện tại lại không cho phép hắn tiếp xúc với nàng nhiều.

Hơn nữa chẳng phải tình huống vừa nãy đã từng xảy ra một lần rồi ư?
Hắn cũng đã giải thích rõ, nhưng phản ứng của nha đầu kia, thật sự là…
Cuối cùng, Tô Ngu chỉ có thể thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu.
Mà thôi, chuyện của đôi oan gia này, hãy để bọn họ tự giải quyết đi.
Kỳ thật, nghĩ kỹ lại cũng đúng, bắt một tiểu nha đầu mười tuổi như nàng đi tìm hiểu thế giới tình cảm của người lớn, quả thật nghe không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù có đôi khi Ly Diên thể hiện rất người lớn, rất trưởng thành, nhưng suy cho cùng tuổi của nàng vẫn còn đó, có một số khía cạnh, ví dụ như tình cảm, có lẽ nàng căn bản không nghĩ tới những mặt đó.
Hơn nữa, cho dù hắn có đau lòng thế nào đi nữa cũng vô dụng, vẻ ngoài của Diên muội muội nhà hắn bày ra đó, muốn kêu hắn tin biểu hiện năm lần bảy lượt này của Vệ Giới là thể hiện quan tâm nàng, đúng thật là có hơi… không đáng tin.
Có lẽ, thật sự là do hắn nghĩ nhiều chăng?
Trái lại Ly Diên giờ phút này hình như đã dần dần rẽ sang đường khác, nhưng sự thật lại khiến nàng quá mức khiếp sợ.

Một lúc sau, nàng mới đột ngột phản ứng lại.
Không phải chứ, tên Vệ Giới kia, thật sự bắt đầu quan tâm nàng?
Lúc này đầu óc nàng trống rỗng, nhớ lại những tình huống xảy ra trên đường hai người đến đây, sau khi nàng xác nhận nhiều lần thì lại phủ nhận.
“Không, không thể nào, sao có thể như vậy được? Theo dáng vẻ này của mình, Vệ Giới hắn cũng nhìn lọt mắt hả? Nhất định là vì mình có tác dụng, cộng thêm hắn có chủ nghĩa đại nam tử, không cho phép người khác đụng vào vật sở hữu của mình.

Bây giờ dù sao mình cũng là tài sản riêng của hắn, hắn không thích mình tiếp xúc với nam nhân khác cũng hợp lý.”
Hiểu rõ điểm này, vẻ mặt Ly Diên bình thường trở lại.

Nàng liên tục gật đầu, đúng, nhất định là vậy, nhất định là vậy.
Cũng không phải nàng không muốn nghĩ đến mặt đó, mà là độ tuổi hiện tại của nàng không cho phép nàng nghĩ đến những chuyện lộn xộn kia.
Hơn nữa, hiện tại nàng cũng không có thời gian điều trị những cảm xúc không giải thích được đó.
Kiếp trước nàng là không có thời gian yêu đương, kiếp này, nàng vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh bận rộn.


Đặc biệt là dung mạo kiếp này càng khiến nàng không có tư cách yêu đương.

Cho dù trên đầu nàng đã bị dán nhãn vật sở hữu của người khác, nhưng dưới cái nhìn của nàng, cái nhãn này sẽ không lâu dài.

Nàng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ gả cho Chiến vương Vệ Giới tiếng tăm lừng lẫy ở đại lục Tứ Phương.
Kiếp trước vì dung mạo của nàng không tính là xinh đẹp, thậm chí có thể nói là xấu xí nên dù năng lực của nàng xuất sắc đến đâu, không phải vẫn bị khinh bỉ và giễu cợt từ mọi phía hay sao?
Sự giễu cợt đó không chỉ đến từ đồng nghiệp, bạn bè và người thân, thậm chí còn có rất nhiều người bệnh lấy việc đó ra để công kích cá nhân nàng.
Dưới áp lực nặng nề, trạng thái bận rộn, từ trước đến nay nàng chưa từng cân nhắc đến tình huống cơ thể của mình.

Bây giờ nghĩ lại, đúng là quá không đáng.
Tuy rằng xấu xí không phải lỗi của nàng, nhưng lúc nàng chịu những ánh mắt khinh thường xung quanh, trong lòng nàng vẫn đau khổ.

Không ngờ rằng kiếp này còn kinh khủng hơn kiếp trước, áp lực phải chịu người ngoài càng không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù nàng đã tìm cách thay đổi tâm lý của mình, di dời sự chú ý, nhưng cơ thể như vậy, làm sao có thể chữa khỏi trong ngày một ngày hai?
Chỉ cần dung mạo và dáng người của nàng còn ở trạng thái này một ngày thì nàng không xứng có được nam nhân xuất sắc trên đại lục này.
Ly Diên gần như có thể đoán được, trong tương lai nàng sẽ bị người đời công kích thế nào.
Nàng không bao giờ muốn để mình rơi vào hoàn cảnh như vậy nữa.
Không bao giờ muốn nữa…
Cho dù điều kiện của nam nhân này với nàng xem như rất tốt.
Nhưng, với người khác, có lẽ họ có thể ngẫm lại, song đối với nàng, cả tư cách suy nghĩ cũng không có.
Lúc trong lòng Ly Diên bị giày vò, tâm trạng của Vệ Giới cũng rất phức tạp.
Sở dĩ hắn đột ngột bỏ đi cũng là vì phát hiện trong lòng mình chợt bắt đầu dần dần chú ý đến nàng mà có chút bối rối.
Mặc dù hắn ba lần bốn lượt nói lấy nữ nhân như vậy về sẽ mang tới lợi ích to lớn cho mình, nhưng khi hắn thật sự nhận ra lòng mình, hắn lại hoảng sợ.
Hắn không biết, không biết đối mặt với tình huống này thế nào, đặc biệt là tuổi của nha đầu kia hiện tại không nằm trong tầm kiểm soát của hắn.