Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 221: 221





Cửu U Thối Hàn kiếm, tuyệt thế bảo kiếm thượng phẩm do chí tôn luyện khí sư cuối cùng mất ba mươi năm tạo thành.
Cái gọi là cửu chủng thiên khí biến hóa, bất quá chỉ là chín loại chiêu thức kết hợp liên quan tới thời tiết.
Băng, tuyết, lôi, điện, phong, bạo, vũ, sa, sương cửu thức, căn cứ vào cấp bậc của đối thủ mà không ngừng khai triển, là kiếm tốt khó tìm trên thế gian.
Thế nhưng một trân phẩm hiếm thấy mà cả cao thủ tử, bạch, mặc giai đều mơ ước, sao bây giờ lại xuất hiện trong tay một nhân loại cùng lắm chỉ có cấp võ vương?
Dạ thiên lang không bình tĩnh được nữa, đôi mắt màu xanh nâu của nó nhìn chằm chằm vào trường kiếm trong tay Vệ Giới không chớp mắt, bên trong đầy sóng to gió lớn.
Càng khiến nó sợ hãi chính là, hắn vậy mà chịu được một kích mạnh mẽ hữu lực của vừa rồi của nó.

Không chỉ có thể, nó vậy mà còn bị hắn cứng rắn đẩy lùi ra xa ba bước.
Nam nhân này, rốt cuộc là loại gì?
Đáng tiếc, Vệ Giới không cho nó cơ hội sững sờ, một kích không thành, hai đòn theo nhau mà tới.
Lần này, dạ thiên lang không tiếp tục xem thường nam nhân này nữa.

Nếu như vừa rồi nó chỉ dùng năm thành sức mạnh, vậy bây giờ, nó tất phải dùng toàn bộ lực lượng trong người đón nhận khiêu chiến của nhân loại này!
Vệ Giới hiển nhiên hiểu rõ một kích vừa rồi của mình chưa thể đẩy lùi nó, vậy thì kích thứ hai này tất nhiên cũng không dễ dàng như lần đầu.
Thế nên khi thân hình của dạ thiên lang dần dần to lên, răng nanh càng lúc càng dài ra, cổ tay Vệ Giới bỗng dưng căng chặt, Cửu U Thối Hàn kiếm nhất trọng Băng Vũ trận nặng nề theo nội lực của hắn không ngừng khuếch trương ra ngoài, giống như một cái lưới dày ùn ùn ập về phía dạ thiên lang.
Dạ thiên lang liên tục lùi lại, bỗng dưng lao lên, thử thoát khỏi cái lưới dày xông thẳng tới chỗ Vệ Giới mà tấn công hắn.

Không ngờ, Vệ Giới liếc mắt đã nhìn thấu ý định của nó, trong mắt chợt chứa một tia lạnh lùng.

Vào lúc nó cho rằng mình sắp đột phá phòng tuyến, đột nhiên Băng Vũ trận phóng to mấy lần.

Dạ thiên lang không có thứ gì cản lại, bị cỗ lực lượng này cứng rắn hất ra xa.
Dạ thiên lang có thực lực thanh giai dù bị hất đi cũng nhanh chóng ổn định lại thân hình.

Nó không cho mình thời gian thở dốc đã mang theo vầng sáng màu xanh xông tới thẳng mặt Vệ Giới.

Trường kiếm trong tay Vệ Giới vẽ ra nửa vòng tròn trong không trung, nhị trọng Băng Sương trận ẩn chứa hơi thở lạnh buốt theo nhau mà tới.
Lại một tiếng “Ầm” vang lên, so với lần giao chiến chính diện đầu tiên, lần này sức mạnh của hai bên coi như đạt tới một điểm cân bằng, vững vàng đụng vào nhau.

Dạ thiên lang vững vàng phát huy sức mạnh thanh giai của mình, Vệ Giới không hề nhíu mày đón lấy.

Phượng Mị trốn ở một chỗ bí mật gần đó quan sát, thấy rõ sóng linh lực liên tục lan ra bốn phía.

Dạ thiên lang có thực lực gì, nó cực kỳ rõ, nhưng sức mạnh của chủ nhân lại khiến nó vô cùng kinh ngạc.
Từ trước tới nay sức mạnh của Vệ Giới luôn bị loạn lưu và phong ấn áp chế, đến nỗi chính hắn cũng không biết giới hạn thực lực của mình cuối cùng ở đâu.

Vốn dĩ nó còn lo dạ thiên lang có thực lực thanh giai sẽ khiến chủ nhân bị thương, thật không ngờ rằng, cuối cùng trận đấu lại ngang tài ngang sức.
Chẳng lẽ thực lực của chủ nhân đã đạt tới thanh giai?
Nghĩ đến khả năng này, Phượng Mị thoáng cái hưng phấn.

Nếu như dạ thiên lang thanh giai có thể bị chủ nhân nhẹ nhàng giải quyết, nó thật sự không thể nào tưởng tượng được sức mạnh dưới phong ấn ẩn chứa lực lượng đáng sợ thế nào.
Bây giờ nghĩ lại, hình như bị hắn khế ước cũng không phải chuyện mất mặt thì phải?
Lúc này dạ thiên lang đã không thể dùng kinh ngạc để hình dung cảm xúc của mình.

Nếu như lần đầu giao chiến nó tự an ủi là đối phương gặp may, vậy sau khi quyết đấu mấy lần liền, nó chẳng những không thể chiếm thế thượng phong mà còn bị Cửu U Thối Hàn kiếm biến hóa thất thường của hắn ép phải bại lui liên tục hết lần này tới lần khác, buộc phải dùng toàn lực ứng phó, nó đã hiểu, chỉ sợ hôm nay mình lành ít dữ nhiều.
Sức mạnh của nam nhân này, rõ ràng không chỉ có cấp bậc võ vương.

Cuối cùng hắn đã dùng cái gì ẩn giấu lực lượng của mình?
Nó thật sự quá khinh địch rồi!
Lúc Cửu U Thối Hàn kiếm đệ tam trọng Bạc Băng hoàn xoáy quanh dạ thiên lang sắp đột phá vòng vây, cho dù có vầng sáng thanh giai hộ thân, dạ thiên lang cũng không thể chống lại sức ép của đệ tam trọng này.

Vài tiếng “Ầm ầm ầm” vang lên, sau khi nó liên tiếp đụng gãy mấy cây đại thụ, máu tươi phún ra ngoài, thân thể khổng lồ thoáng cái nhỏ đi, run rẩy trong chốc lát, mở to đôi mắt màu xanh nâu tròn tròn, chết không nhắm mắt tắt thở.
Nó vừa tắt thở, một đạo hàn quang bỗng gọt qua đỉnh đầu của nó.

Chỉ chốc lát, một viên tinh hạch màu xanh lá từng chút từng chút bay ra khỏi sọ của dạ thiên lang, vèo một cái, vững vàng rơi vào tay Vệ Giới.
Bàn tay của Vệ Giới vừa nắm lại, Thối Hàn kiếm trong tay đã bị hắn dùng sức cắm vào đống lá cây dày đặc dưới đất.

Phượng Mị vừa mới xuống đất, một ngụm máu màu đỏ sậm đã phun tới.
“Chủ nhân, ngài bị thương hả?”
Vừa rồi trên mặt Vệ Giới không có biểu cảm gì, nó còn tưởng rằng hắn rất nắm chắc.

Bây giờ xem ra, mọi chuyện đều là cố chịu đựng sao?

Vệ Giới nhẹ nhàng xua tay, giọng khàn khàn: “Đừng sốt ruột, ta không sao, chỉ là có chút khí huyết không thông, nghỉ ngơi một lát là được.”
Nói xong, hắn ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu điều tức.
Phượng Mị thấy thế cũng không nhiều lời, lẳng lặng đứng một bên hộ pháp cho hắn, đồng thời không quên mở linh thức, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Dạ thiên lang có thực lực thanh giai, bất quá chỉ chịu ba đại chiêu của chủ nhân đã thua trận.

Như vậy, có phải nó nên tìm lam giai có thực lực cao hơn thanh giai không?
Nghĩ tới đây, nó không nhịn được hít vào một hơi.

Lam giai đó, cuối cùng cơ thể chủ nhân nó cấu tạo thế nào vậy, chỉ là loạn lưu biến mất đã có lực bộc phát mạnh như thế, vậy nếu phong ấn kia được giải trừ thì sao?
Trời ạ, nó thực sự không dám nghĩ tiếp.
Nửa canh giờ sau, Vệ Giới mở mắt, sắc mặt tái nhợt sau đại chiến cũng dần dần khôi phục huyết sắc.

Đến khi ánh mắt hắn dần hiện ra vầng sáng nghiêm nghị quen thuộc, Phượng Mị mới mở miệng: “Chủ nhân, ngài thấy sao rồi?”
Vệ Giới nhẹ gật đầu với nó: “Vẫn ổn, đi thôi!”
Vậy nghĩa là tiếp tục tìm kiếm mục tiêu hả?
Phượng Mị hơi do dự: “Chủ nhân, cơ thể của ngài…”
“Lam giai, mục tiếp kế tiếp, lam giai!”
Lúc giọng nói không có độ ấm của Vệ Giới vang lên bên tai, Phượng Mị không nhịn được run run cơ thể.

Lam giai à, lam giai thật hả?
Dạ thiên lang vừa rồi có thực lực thanh giai ba sao, kém lam giai bảy sao.

Tuy rằng chỉ có bảy sao nhưng bảy sao này nếu là người bình thường cũng phải tu luyện mấy năm mới có thể đột phá.

Nhưng Vệ Giới lại không thèm chớp mắt đã trực tiếp kêu lam giai.
Phượng Mị bất giác trở nên lo lắng, nhưng đồng thời nó cũng vô cùng rõ ràng, không làm vậy, thực lực của hắn không thể đột phá được, mà dưới tình huống không thể đột phá, cho dù bị dồn vào chỗ chết cũng không cảm thấy tuyệt vọng, đến cuối cùng tất nhiên không thể lay chuyển sức mạnh bị phong ấn.
Nghĩ đến đây, nó cắn răng, thân hình biến đổi, bay lên chỗ cao hơn của núi Hắc Tác.
Sau khi Phượng Mị rời khỏi, Vệ Giới theo bản năng ôm ngực.


Hắn bị thương, tuy rằng không quá nghiêm trọng nhưng một kích liều chết cuối cùng của dạ thiên lang kia vẫn chấn lồng ngực hắn tới đau nhức.

Sức mạnh thanh giai ba sao quả nhiên không thể khinh thường.

Nhưng nếu không có Thối Hàn kiếm, nói không chừng hắn còn không chịu được một kích tùy ý của nó.
Vệ Giới mấp máy môi, ánh mắt sâu thẳm như hồ băng nhìn về phía núi Hắc Tác gần như đã đi vào trong mây, bàn tay nắm Thối Hàn kiếm bỗng chốc siết chặt.
Cơ hội cũng chỉ có một lần như vậy, hắn phải nắm lấy nó thật chặt!
Đáng tiếc là trên đường lên núi sau đó không gặp được những con thú có cấp bậc từ lam giai trở lên, ngược lại mấy con từ lam giai trở xuống như thanh giai, lục giai, hoàng giai lại rất phổ biến.
Nếu đã nhìn thấy, làm gì có đạo lý buông tha? Cho dù lấy ra luyện tập cũng không thể để mặc bọn nó chạy đi dưới mí mắt của hắn…
Kết quả là, lưng chừng núi Hắc Tác xuất hiện sự kiện kỳ lạ mà đã lâu không gặp phải.

Những nơi Vệ Giới đi qua động vật đều chạy tán loạn, bầy thần hỏa phi nha có thực lực xích giai thì ở trên trời phát ra tiếng than khóc thảm thiết…
Động tĩnh lưng chừng núi hiển nhiên kinh động đến nhóm người Ngọc Ngân còn ở bên dưới.

Nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết bên trên, sau khi bọn họ giải quyết xong huyết nha dã trư cấp bậc võ thần, cả đám đều ngây người tại chỗ, ánh mắt đồng loạt nhìn lên trên.
“Đó là âm thanh gì vậy, bên trên xảy ra chuyện gì?”
“Nghe như tiếng kêu của thú vật, không phải là loại thú gì cấp cao chứ?”
Sơn mạch Hắc Tác có một chuỗi thức ăn lớn, mà nằm trên đỉnh chuỗi thức ăn tất nhiên là đàn thú cấp cao từ tử, bạch, mặc trở lên.

Mỗi khi chúng nó sắp xuất hiện đi săn sẽ tạo ra náo động lớn như thế.
Nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng, tình huống hôm nay không phải tới từ thú vật mà là đến từ người.
Động thái dị thường trên núi hiển nhiên không gạt được ánh mắt của Công Tử Diễn.

Trên địa bàn của hắn xảy ra động tĩnh lớn như vậy, đừng nói là hắn, cả đám cao thủ trốn trên núi Hắc Tác tu luyện cũng không nhịn được ghé mắt, thử tìm kiếm nguồn gốc của sự hỗn loạn.
Bên này, Ly Diên thu cây châm cuối cùng, đang định thực hiện những bước khác, đột nhiên Công Tử Diễn lại ngồi dậy: “Hôm nay tạm thời đến đây thôi, ta muốn lên núi một chuyến.”
Ly Diên nhíu mày: “Lên núi? Không, không phải ngươi đang nói tới núi Hắc Tác chứ?”
Công Tử Diễn vừa mặc quần áo, vừa không ngẩng đầu lên nói: “Ừm, là núi Hắc Tác.

Sao vậy? Ngươi có hứng thú à?”
Ly Diên đang định lắc đầu, bỗng dưng Công Tử Diễn quay đầu sâu xa nhìn nàng: “Vệ Giới lên núi, mà vị trí của hắn bây giờ, vừa khéo nằm ở lưng chừng núi thường xuyên có động tĩnh dị thường, chẳng lẽ ngươi không tò mò ư?”
Ly Diên khẽ nhíu mày: “Ngươi nói là, thực lực của hắn?”
Công Tử Diễn tiện tay kéo nàng dậy: “Đi thôi, cùng đi xem với ta.”
Ly Diên vẫn do dự: “Nhưng, nhưng thực lực của ta sẽ liên lụy ngươi đấy.”
Công Tử Diễn lơ đễnh vỗ vai nàng: “Đừng nói là ngươi, ngay cả ta tiến vào chỗ đó cũng cần người bảo vệ.

Nhưng vậy thì sao? Bảo vệ một người là bảo vệ, bảo vệ hai người cũng là bảo vệ.


Yên tâm, bổn công tử sẽ không để ngươi gặp chuyện bất trắc.

Đi thôi!”
Bát đại hộ pháp Phong Hoa Tuyết Nguyệt, Túy Sinh Mộng Tử canh giữ ở một chỗ bí mật gần đó nghe thấy lời nói không chút để ý của công tử nhà mình, trong lòng không khỏi âm thầm thắp một ngọn nến cho mình.
Công tử, ngài không thể như vậy, ít nhiều gì cũng phải cân nhắc tới bọn thuộc hạ chứ!
Nói tới thì, bọn thuộc hạ có thể giơ tay phát biểu ý kiến không?
Đáng tiếc, Công Tử Diễn không hỏi bọn họ câu nào, cứng rắn kéo Ly Diên lên sơn mạch Hắc Tác.
Nói tới thì cũng đã rất nhiều ngày Ly Diên không gặp Vệ Giới rồi, không ngờ rằng hắn không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng đã khiến mọi người kinh ngạc, cả khu vực cấp cao ít người hỏi han của núi Hắc Tác mà hắn cũng dám lên.
Nhìn điệu bộ của Công Tử Diễn, hình như hắn đã gây ra chuyện gì rồi đúng không?
Gây chuyện ở khu vực cấp cao, chuyện này sao nghe lại khó tin như vậy?
Khu vực cấp cao đó, đó là khái niệm gì?
Khu vực cấp cao là nơi các loại thú cấp bậc thấp nhất như xích giai gần như không có, hắn chỉ có cấp bậc võ vương, có thể cọ ra tia lửa gì?
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng không khỏi căng thẳng, không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Tò mò tương tự còn có nhóm người của Ngọc Ngân, so với Công Tử Diễn có người bảo vệ hộ tống, bọn họ không có can đảm tiến vào khu vực cấp cao.
Vì vậy, lúc Ly Diên và Công Tử Diễn tốn sức của chín trâu hai hổ leo tới phạm vi khu vực cấp cao của núi Hắc Tác, hiện ra trước mặt bọn họ là một vùng cháy đen vì bị lửa thiêu đốt.
Mà trong đống hoang tàn này, Công Tử Diễn bất chợt nhìn thấy bích nhãn hỏa sư có thực lực thanh giai chín sao và thiết bối tích dịch thanh giai sáu sao đang hấp hối.

Trừ bọn nó ra, dưới đất còn có thi thể của huyết đường lang chanh giai chín sao và thị huyết nhân diện chu hoàng giai chín sao.
Thế nhưng ngoại trừ những linh thú này lại không thấy nửa bóng người.

Ai không biết còn tưởng rằng là mấy con thú này tự giết hại lẫn nhau, nhưng bọn họ hiểu rõ chân tướng lại biết, lúc trước ở đây chưa từng có người ra vào.
Sau khi Ly Diên biết thực lực của mấy con thú này thì không khỏi lạnh sống lưng, cả giọng nói cũng run rẩy: “Cấp bậc cao như vậy, thế mà, thế mà rơi vào kết cục thế này?”
Công Tử Diễn híp mắt, giọng nói trầm thấp: “Không chỉ có thế, tinh hạch của bọn chúng đã bị lấy ra một cách hoàn mỹ.

Hình như đối phương nắm chặt thời gian, trước khi chúng ta đến đã hoàn mỹ rút lui.

Ly Diên, người này, không đơn giản!”
Ly Diên thấy hắn mặc dù đang cười, nhưng trong mắt lại là một mảnh lạnh buốt, không khỏi theo bản năng hỏi: “Người, người này thật sự là Vệ Giới ư?”
Đôi mắt mở to của Công Tử Diễn cực kỳ lạnh lùng, bên trong tràn đầy hứng thú.

Nghe thấy Ly Diên hỏi vậy, hắn không khỏi cười bảo: “Theo người của ta báo cáo, hiện tại chỉ có một mình hắn đi vào khu vực này.

Ngươi nói xem, không phải hắn thì còn có thể là ai đây?”