Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 253: 253





Nhìn Vệ Giới đang rơi vào trầm tư, cánh tay bưng chén của Lưu Thương đột nhiên cứng đờ.

Ông trời ơi, hắn ta nhìn thấy gì đây?
Vị lưu manh vạn năm này thật sự tính hoàn lương sao?
Nghĩ đến đây, hắn ta càng thấy hiếu kỳ về lai lịch của vị Phượng vương phi này.
Đáng tiếc, ngay khi hắn ta đang chờ đợi người nào đó kể lại một cố sự tình yêu kinh thiên động địa, kịch bản lại đột nhiên thay đổi.
Đôi mắt lạnh lẽo như băng của Vệ Giới quét tới hắn, lộ ra vẻ nguy hiểm khiến hắn ta sợ hãi.
“Nguyên nhân gì khiến ngươi đột nhiên nhàn hạ thoải mái đến chỗ của ta nghe cố sự vậy, hửm?”
Khoé mắt Lưu Thương không khống chế được giật một cái.

Hắn há to miệng chuẩn bị nói gì đó lấp liếm cho qua rồi lại cảm giác khí tức của vị đối diện đột nhiên hạ xuống.

Báo động trong lòng vang lên, hắn ta chỉ có thể thành thành thật thật gục đầu xuống, thất bại nói.
“Thật xin lỗi, là lỗi của ta.

Không thể bảo vệ ở cứ điểm của nước Yến, bị tiểu tử Ngọc Ngân kia diệt sạch lại còn liên lụy Tố Quang bị trọng thương.

Bây giờ chỉ còn treo lại một hơi thở.

Độc kia, người của ta không giải được, lại không thể tùy tiện tìm người đến ứng phó, cho nên,”
“Cho nên, ngươi liền nghĩ đến vương phi của bản vương?”
Lưu Thương chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhiên xiết chặt, khí thế không tự chủ yếu đi ba phần: “Đúng vậy.

Nghe nói, nghe nói y thuật của nàng ta rất tốt, có thể, có thể mượn một chút được không?”
Thấy sắc mặt người đối diện trong nháy mắt trầm xuống, Lưu Thương gian nan nuốt một ngụm nước bọt, giơ tay thề: “Ngươi yên tâm, ta nhất định trả lại nàng ta nguyên vẹn, cam đoan sẽ không có bất kỳ sai lầm nào.”
Đôi môi mỏng của Vệ Giới phả ra một hơi thở lạnh khiến người ta ngạt thở: “Nữ nhân của bản vương có thể để các ngươi tùy ý đưa đi?”
Lưu Thương nghe xong, thầm kêu không tốt, ý hắn là không định ra tay giúp đỡ!
Nghĩ đến huynh đệ nằm bên kia còn không rõ sống chết, cái mũi của hắn ta chua chua, hốc mắt lập tức đỏ lên.
“Huynh đệ, ngươi cũng không thể bỏ mặc được.

Hắn mới mười lăm tuổi, còn có cuộc sống tốt đẹp sau này, sao có thể chết bởi thứ độc quỷ dị kia được?”
Vệ Giới lạnh lùng nhướng mày: “Trúng độc? Độc gì?”
Nói đến đây, Lưu Thương lập tức đổi sắc mặt, gân xanh trên trán cũng giật giật mấy lần, cắn răng nghiến lợi nói.
“Ngọc Ngân đáng chết này, ngay cả độc Thiên Nhai Hải Các cũng có thể làm ra được.

Vốn dĩ dựa vào công lực của Tố Quang vẫn có thể chống đỡ được, thế nhưng tiểu tử thối kia giở trò quỷ.

Lúc đầu không tra ra được, chờ họ ý thức được điểm không thích hợp thì đã muộn rồi.

Toàn bộ cứ điểm đều đã bị Ngọc Ngân chiếm lấy.

Nếu đám tiểu tử không có công lực chạy trốn, chỉ sợ không đợi không được ta đến đã bị giết chết rồi.”
Vệ Giới nhướng mày: “Cứ điểm bị chiếm, của chúng ta?”
“Ngươi yên tâm, không bị sót lại thứ gì có lợi cho chúng cả.”
Thấy nguy hiểm thật sự ở trước mắt, mấy tên tiểu tử kia đã lấy mạng của mình ra trả giá lớn, cùng nhau hủy đi tất cả dấu vết và chứng cứ ở cứ điểm.
“Tổn thất?” Vệ Giới hừ lạnh một tiếng, giọng nói lạnh buốt khiến Lưu Thương không hiểu nổi mà rùng mình.
“Tổn thất mười lăm người.

Phong thư, sổ sách đều bị đốt.

Các cứ điểm nhỏ liên quan đều sẵn sàng xuất phát, bất kỳ lúc nào đều có thể rút lui.”
“Thiên Nhai Hải Các?” Vệ giới nhẹ giọng thì thầm, một lát sau, môi mỏng nhếch lên nụ cười đầy thâm ý: “Xem ra bản vương cần phải gặp Ngọc Ngân này một lần.”
Lưu Thương hơi sững sờ, vui mừng bật dậy khỏi ghế: “Ngươi, ngươi đồng ý?”
Vệ Giới đứng dậy, nhàn nhạt nhìn qua hắn: “Suy nghĩ thật kỹ xem ngươi định dùng thứ gì để giải quyết lần tổn thất này!”
Dung nhan tuấn mỹ của Lưu Thương nhăn lại trong chốc lát, nhưng đối mặt với ánh mắt vừa sáng vừa sắc của Vệ Giới, hắn ta chỉ có thể rụt cổ lại lầm bầm: “Biết rồi!”

“Không có việc gì nữa thì ngươi đi trước đi, ta sẽ theo sau.”
Nỗi lo lắng luôn treo trong lòng Lưu Thương cuối cùng được buông xuống, hắn ta cảm thấy cả người nhẹ nhõm, vội vã đáp: “Được, vậy ta ở nước Yến chờ ngươi.”
Đêm đó, Linh Diên ở trong mộng đẹp bị người nào đó cưỡng ép bắt cóc lên trên xe, dưới tình huống thiếu ngủ nghiêm trọng, cả người như sư tử nhỏ xù lông rống lên một trận với Vệ Giới.
“Ta thật sự là mắc nợ ngươi mà, ngay cả ngủ ngươi cũng không cho ta ngủ an ổn.

Này đã hơn nửa đêm, ngươi đây là muốn mang lão nương đi đâu?”
Linh Diên bực bội nắm tóc, một tay đẩy ra tay người nào đó sắp đặt lên eo nàng muốn xông ra ngoài.
Vệ Giới giống như đã nhắm chuẩn, tay dài vươn ra, Linh Diên lảo đảo ngã xuống đất, lập tức té nhào vào lồng ngực cứng rắn lạnh lẽo.

Lực đạo mạnh khiến mũi của nàng đau đớn, nước mắt theo đó rơi xuống, đau khổ gào: “Đau, đau quá!”
“Biết đau thì đàng hoàng một chút cho bản vương!” Giọng nói lạnh buốt mang theo tức giận khó nén.
Linh Diên che mũi, ngồi thẳng người, nước mắt rưng rưng trừng hắn, “Ngươi cái đồ bạo quân, bạo quân!”
Đối mặt với sự tức giận và lên án của nàng, Vệ Giới lại chỉ nhàn nhạt lườm nàng một chút, trong giọng nói đã không còn tức giận lúc này, chỉ có giọng điệu bình thường: “Ngủ đi!”
Theo lý thuyết, Linh Diên lúc này có thể mượn đó xuống nước coi như kết thúc cuộc cãi vã này.
Nhưng nàng thật sự quá oan uổng, uất ức bùng phát tại chỗ: “Ngủ mẹ ngươi ấy.

Ta thật sự chịu đủ rồi.

Mới có mấy ngày chứ? Cái vương phủ này của ngươi đã nhảy ra một đống chuyện, hại ta đến bây giờ không ngủ được một giấc an ổn.

Nếu như sớm biết như thế này, lúc đầu ta không nên đồng ý với ngươi!”
Biểu tình lạnh lùng của hắn không có thay đổi nào, âm thanh cũng không dao động như trước, nhưng Linh Diên vẫn nghe được sự không vui trong giọng nói của hắn.
“Hiện tại hối hận? Muộn rồi!”
“Ta muốn ly hôn với ngươi! Ly hôn, ly hôn!”
Linh Diên có sợ cũng không sợ hắn, đập tay xuống đất về phía người nào đó.
Âm thanh cực lớn, khiến bốn người Thanh Thần ở bên ngoài nhịn không được chảy mồ hôi vì nàng.

Tiểu vương phi uy vũ lại dám khiêu chiến với gia nhà họ? Ngay cả ly hôn cũng dám nói ra, nàng còn có cái gì không dám chứ?
Quả nhiên, người có bản lĩnh chính là thích ỷ thế hiếp người.

Uy hiếp gia nhà họ như thế, hậu quả… chậc chậc, chỉ sợ không tốt!
Một giây sau, một cỗ khí tức lạnh lẽo trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ xe, trong lúc ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Linh Diên rõ ràng thấy được sát ý ở đáy mắt hắn lóe lên rồi biến mất.
Nàng bất thình lình cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Nàng nhìn thấy vẻ mặt không biểu lộ gì của hắn, lập tức mất đi ý định tuôn một tràng định nói ra.
Linh Diên đề phòng nhìn hắn chằm chằm, thần kinh căng thẳng.

Trong chớp mắt, không khí xung quanh bởi vì sự yên lặng giống như muốn ngưng kết.
Đột nhiên, từ trên đầu nàng vang lên một tiếng thở dài.
Linh Diên ngạc nhiên ngước mắt, nghênh đón là chiếc cằm trơn bóng trắng nõn của hắn.
“Ngươi đi đi!”
Ba chữ trầm thấp khàn khàn, nhẹ nhàng như không có trọng lượng gì, lại khiến Linh Diên và cả bốn người ngoài xe bốn người nghe rõ.
Linh Diên nghi ngờ nhìn hắn: “Ngươi có ý gì?”
“Ngươi có thể đi.” Vẫn như âm thanh bình bình đạm đạm, không có bất kỳ chập trùng gì như cũ.
Linh Diên không nghĩ tới hắn sẽ nhẹ nhàng bỏ qua cho mình như vậy, lúc này hơi sững sờ, không tự chủ được hỏi lại: “Ngươi có lòng tốt như vậy á?”
Nhưng Vệ Giới lại không nhìn nàng mà trực tiếp nhắm mắt lại.

Linh Diên nhìn thẳng, trong lòng ấm ức.

Giày vò hơn nửa ngày, cảm giác buồn bực trong người nàng còn không phát tiết đủ đâu, người này lại đột nhiên ném một quả pháo lạnh ra khiến nàng không hiểu kiểu gì.
Theo lý thuyết, lúc này nàng nên nhảy ra khỏi xe, không quay đầu lại.

Thế nhưng không biết vì cái lông gì, nhìn thấy dáng vẻ hờ hững, lạnh lẽo muốn đi thì đi của hắn, nàng đột nhiên cảm thấy phạm tội, không thể cứ đi như thế.
Nếu quả như thật sự đi thẳng một mạch, còn không biết tên này sau này lấy chuyện gì ra làm khó nàng nữa.


Nghĩ tới đây, nàng không tự chủ được hít sâu một hơi, cằm nhấc lên, khó chịu nhìn hắn: “Hiện tại định đi đâu?”
Bốn người vẫn một mực nghe động tĩnh ở trong xe, họ vốn tưởng cảnh tiếp theo sẽ là tiểu vương phi đẩy cửa xe, nhảy ra khỏi xe rời đi.

Thế nhưng gặp quỷ, người vừa mới rồi còn đang hùng hổ khiến gia nhà họ cũng bất lực, sao lại trong chớp mắt đã thỏa hiệp rồi?
Bọn họ đột nhiên cảm thấy, có đôi khi, im lặng là phương án tốt nhất để đáp lại.

Nếu như hai người cứ tranh cãi tiếp, nhất định sẽ lại ầm ĩ, có đánh nhau cũng không kỳ lạ gì.

Nhưng nếu như có một bên tiêu tan ý định, bên khác sẽ đột nhiên cảm thấy lực bất tòng tâm.
Chậc chậc, cũng giống như hiện tại, gia nhà họ chẳng hề làm gì, chỉ cần nhắm mắt lại, để người kia tự lựa chọn.

Kết quả là xảy ra thay đổi long trời lở đất, thật sự khiến bọn họ nhìn mà than thở.
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là “đao cao một thước, ma cao một trượng?”
“Mẹ chứ, ta hỏi ngươi đấy, ngươi câm à?”
Linh Diên bất lực đẩy người nào đó một cái, lại thấy hắn hờ hững với nàng.

Lúc này nàng bỗng nhiên xoay người, dùng sức đá sàn xe, lên tiếng: “Không để ý thì không để ý tới.

Lúc muốn cứu người đừng nói chuyện với ta!”
Nói rồi nằm xuống, cùng người nào đó sóng vai nằm trên giường mềm mại trong xe ngựa.
Lần nằm trước đó không cảm thấy gì.

Nhưng giờ vừa nằm xuống, không hiểu sao nàng cảm giác được khí tức lạnh lẽo thuộc về hắn lại tràn ngập khứu giác.

Nàng hơi nghiêng đầu, khuôn mặt người kia hoàn mỹ như đao gọt nằm bên cạnh khiến nàng thất thần trong nháy mắt, hô hấp không tự giác nặng nhọc.
Đây không phải lần đầu tiên nàng nhìn hắn như vậy, nhưng lại là lần đầu tiên quang minh chính đại nằm bên cạnh hắn, ở khoảng cách gần như vậy quan sát hắn.

Cho đến giờ, nàng cũng có chút giật mình.

Mình cứ thế gả cho hắn? Từ nay về sau, nam nhân cực phẩm trong cực phẩm này là phu quân của Linh Diên nàng?
Linh Diên chớp mắt mấy cái, theo bản năng giơ tay lên.

Đối chiếu với hình dáng của Vệ Giới, nhẹ nhàng bắt đầu vẽ ở giữa không trung, cảm giác sai lệch khiến nàng đột nhiên ngây ra…
Trơ mắt nhìn tay nhỏ mũm mĩm của mình cứ thế bao trùm lên gương mặt sạch sẽ, ấm áp của người nào đó.

Khi cảm xúc tinh tế kia càn quét thần kinh của nàng, tầm mắt nàng dần dần rõ ràng hơn.

Đợi khi nhìn rõ, con ngươi của nàng bỗng nhiên phóng lớn, tay co rúm lại, theo bản năng muốn rút ra—
Đôi mắt của người nào đó vốn đang nhắm chặt lại mở ra ngay lúc này, đúng lúc Linh Diên trợn tròn hai mắt, bàn tay người nào đó dùng sức hệt như một con báo đang chờ tấn công, mạnh mẽ chế ngự bàn tay sắp rời đi của nàng.

Theo sát đó là một bóng đen tập kích về phía nàng.
Linh Diên chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, người nào đó cứ như vậy đường hoàng đè lên nàng.

Cảm giác áp bách mãnh liệt khiến gò má nàng vô tức đỏ lên.

Nàng hít một ngụm khí lạnh, vô thức ngừng thở, thần kinh cũng căng cứng theo.
“Ngươi, ngươi muốn, làm, làm gì?”
Bởi vì khẩn trương thái quá, giọng của Linh Diên có hơi run run.
Vệ Giới cúi đầu, hơi thở ấm áp vô tình như cố ý phả lên mặt nàng, đôi tay trắng nõn thon dài kia nghịch sợi tóc xõa hai bên thái dương nàng.

Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của nàng, con ngươi tĩnh mịch của hắn lóe lên ánh sáng khó lường: “Ngươi đang khẩn trương gì chứ?”
Âm thanh khàn khàn trầm thấp mang theo từ tính khiến tim Linh Diên không hiểu sao xiết chặt, khóe mắt không khống chế được hơi giật: “Không, không khẩn trương.


Ai, ai nói ta khẩn trương chứ?”
Khi Linh Diên nghe được giọng nói run run của mình, nàng đỏ bừng mặt vì hành động bịt tai trộm chuông của mình.

Nàng mắt nhắm lại, đột nhiên vươn tay về phía ngực Vệ Giới, dùng sức đẩy ra phía ngoài,
“Câu nệ chút, đừng có ở đây dụ dỗ trẻ vị thành niên!”
Khi tay của nàng chuẩn xác không sai bóp điểm nào đó trước ngực hắn, trong chớp mắt Vệ Giới cứng ngắc.

Đáng thương cho người nào đó hoàn toàn không chú ý tới hô hấp của hắn đã thay đổi, còn đang lung tung cào chỗ ấy.
“Đừng tưởng dáng dấp mình đẹp trai rồi đi dụ dỗ ta.

Hừ, bản cô nương khó chơi lắm nhá, ngươi bớt dùng mỹ nam kế của ngươi, hát khúc khải hoàn đi!”
Cảm giác nóng rực đột nhiên đánh tới khiến tế bào cả người Vệ Giới đều bắt đầu cháy rừng rực.

Đáng sợ nhất chính là, tứ chi tiếp xúc như vậy lại khiến hắn cảm giác được thân nhiệt của mình đều tập trung về chỗ nào đó.

Khi nó không hề báo trước mà đứng lên, Vệ Giới lập tức luống cuống.
Hắn bật nhảy khỏi người Linh Diên.

Hai người gần như đồng thời trốn đến nơi cách xa đối phương nhất.
Trong bóng tối, hai người trốn trong góc không nhìn thấy biểu tình của nhau, nhưng tiếng hít thở rõ ràng dồn dập hơn lúc đầu.

Rõ ràng còn chưa vào hè, nhiệt độ trong xe lại lên cao rất nhiều, khiến người ta mất kiên nhẫn muốn cởi đồ của mình, giải phóng áp lực.
Có lẽ đều quá mức xấu hổ, thời gian kế tiếp, hai người đều không nói lời nào nữa.
Khi tứ đại hộ pháp cho là bọn họ đã ngủ thì lại không biết hai người đang trốn trong góc.

Vì hành động thân mật bất thình lình mà mở mắt đến hừng đông.
Trong buồng xe, đọng lại lúc này là khí tức lúc lạnh lúc nóng của hai người.
Cứ thế kéo dài, Linh Diên không chỉ quên mất phải hỏi Vệ Giới đích đến, thậm chí ngay cả chuyện ly hôn cũng vứt ra sau đầu.
Về phần Vệ Giới thì cảm thấy hành động vừa rồi của mình có thể nói hoang đường đến cực điểm.

Vốn còn muốn đùa giỡn, thăm dò và đe dọa người nào đó một phen, kết quả thì sao? Ha ha, đúng là có dọa sợ người ta, cũng có phản ứng lúng túng mà hắn muốn xem.

Nhưng chính hắn cũng bị kéo vào trong cái hố mình mới đào xong.
Càng quỷ dị hơn, Linh Diên béo nhỏ cho dù là tướng mạo, dáng người hay thậm chí tuổi tác tác đều khác với nữ nhân bình thường.

Thế mà, thế mà gợi được lên xúc động mà nhiều năm qua hắn chưa từng có.
Không thể không nói, trong một nháy mắt, đại não Vệ Giới có thể nói là ở trạng thái trống rỗng, cảm thấy đùa cợt, thậm chí là xem thường phản ứng của mình.
Đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa từng từng có cảm giác như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì ăn chay quá lâu, đến mức bụng đói ăn quàng?
Vệ Giới cảm thấy sỉ nhục trước vì phản ứng của mình.

Thậm chí, cũng cảm thấy không hiểu nổi cái cảm xúc muốn đùa giỡn nàng lúc nãy.
Đó là phản ứng của hắn? Là chuyện hắn nên làm?

Phản ứng của Vệ Giới, người nào đó không biết.

Đáng thương cho nữ nhân nào đó vì một nháy mắt lâm vào trầm luân, lúc này đang vì hành vi của mình mà ảo não!
Mặt của Vệ Giới như vậy còn khiến nàng có thể động tâm đến mức độ này, vậy nếu khôi phục lại dung nhan, hay là gặp phải nam nhân khác đẹp trai hơn, có phải nàng cũng sẽ hoa si mà vồ tới tới như vậy?
Linh Diên không tự chủ được vuốt mặt, lắc đầu nguầy nguậy, ý đồ đè ép khát vọng mãnh liệt kia xuống.
Ông trời ơi, nàng hiện tại là nha đầu mới mười một tuổi thôi, lại có phản ứng nhiệt liệt mà nữ nhân bình thường nên có.

Loại cảm giác này thật sự quá mất mặt!
May mà hiện tại là ban đêm, bọn họ đều không nhìn thấy phản ứng chân thật nhất của nhau.

Nếu không, nàng hận không thể đào một hố để chôn mình
Đều nói sắc đẹp hại người, đều mẹ nó đánh rắm ấy!
Rõ ràng là nam sắc càng câu người hơn mà?
Nhất là nam nhân có vóc người, khuôn mặt đẹp giống như Vệ Giới.

Loại này chính là cực phẩm trong cực phẩm đấy!
Khốn khiếp, không thể nghĩ nữa.

Nghĩ tiếp, nước bọt của nàng sợ sẽ chảy mất.


Nếu ban đêm lại nằm mơ thấy giấc mơ không nên, bổ nhào lên ăn người ta, vậy sẽ chỉ là mất mặt thôi.
Quả thực không cứu nổi nữa.
Hai người mang theo tâm trạng phức tạp, đến tận hừng đông mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Lần nữa tỉnh lại, Vệ Giới bị ánh nắng chói mắt làm cho đầu óc choáng váng.

Khi hắn nhắm mắt lại định ngồi dậy thì đột nhiên phát hiện trên người mình nặng nề.

Mày nhíu lại, không cần mở mắt, hắn cũng đoán được chuyện gì xảy ra.
Chờ thích ứng ánh sáng trước mắt, Vệ Giới mới mở hai mắt ra.

Cảnh tượng trước mắt khiến hắn dở khóc dở, cười run rẩy.
Rõ ràng ngủ riêng, rõ ràng một tên đầu xe một người cuối xe, nhưng ngủ thì ngủ, thế mà tiểu mập mạp này lại giống như một con gấu nhỏ ngã chổng vó, một chân thô to của nàng khoác lên bụng của hắn.

Càng thêm khó chịu đựng chính là Vệ Giới thấy được khóe miệng nàng lưu lại chất lỏng trong suốt không rõ.
Mà tấm thảm vốn dĩ trải ở bên dưới cũng bị nàng chà đạp không còn ra hình dáng.
Vệ Giới định đẩy chân nhỏ thô của người nào đó, nhưng mà, việc này lại khiến nàng thay đổi tư thế, xoay người một cái, ai đó cứng đờ hoàn toàn.
Vốn đang nằm chổng vó, lần này lại đổi thành ôm chân của hắn.

Một chân nàng khoác lên người hắn, một chân khác chân ôm lấy thân thể hắn.

Cả người như là một con gấu koala, quấn trên người hắn.
Vệ Giới xoa mi tâm, chịu đựng xúc động đá nàng ra, thở dài.
Đây không phải nữ nhân khác, đây là vương bài trong tay hắn, không thể đối xử tùy ý.

Nếu làm nàng tức giận, tổn thất sau này sẽ càng nhiều.
Nhẫn, ta nhẫn!
Không nghĩ tới một cái nhẫn, lại nhẫn đến buổi trưa.
Khi Linh Diên tỉnh lại, nhìn thấy cái chân bị mình ôm chặt trong ngực, còn suýt chút nữa thè lưỡi liếm chân ai đó.

Khuôn mặt vốn mập mạp lần này càng run lên.

Nhất là khi ánh mắt mạnh mẽ, nhẹ nhàng kia xẹt qua càng khiến nàng hận không thể đào một cái hố thật rộng rồi chôn mình xuống.
“Ha ha, chào, chào buổi sáng!”
Người nào đó ngượng ngùng chào xong, vô cùng thức thời nhích sang bên cạnh.

Ánh nắng mùa xuân, buổi trưa ấm áp rọi lên trên người, có hơi chói mắt, Linh Diên chỉ có thể híp mắt nhìn sang hắn.
“Không còn sáng nữa, buổi trưa rồi.”
Vệ Giới không thay đổi cong chân, nói với người ở bên ngoài: “Chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi.”
Nửa canh giờ trước, bọn họ đã đến trấn nhỏ này, chỉ có điều khi đó nàng còn chưa tỉnh, Vệ Giới liền để bốn người kia xuống ngựa hoạt động gân cốt, thuận tiện thăm dò một chút.
“Đã tỉnh thì xuống xe.”
Linh Diên nhìn Vệ Giới xuống xe, kéo màn xe ra nhìn xung quanh, phát hiện nơi này là dãy núi vờn quanh trấn nhỏ.

Giờ là vào lúc giữa trưa, biển người nhốn nháo càng náo nhiệt.
Nghĩ đến việc khởi hành từ tối qua đến giờ, giờ đã rời xa kinh thành rồi chăng?
Linh Diên duỗi lưng một cái, tùy ý sửa sang lại quần áo, nhảy ra khỏi xe ngựa.

Nhìn thấy Vệ Giới đi phía trước thì lập tức đi theo.
“Oa, nơi này thật náo nhiệt!” Mới rẽ một cái, Linh Diên giống như phát hiện đại lục mới, đi nhanh mấy bước, trong mắt đen nhánh tràn đầy hưng phấn: “Cái này, cái này chẳng lẽ chính là thịnh hội trong truyền thuyết?”
Thanh Thần ngạc nhiên nhìn nàng một chút, “Phu nhân thế mà biết chuyện này?”
Phu nhân?
Linh Diên sửng sốt một chút.

Sau khi xác định đối phương đang gọi nàng thì trề miệng: “Xưng hô này miễn đi, gọi tên ta là được rồi.”
Để nàng, gọi một tiểu mập mạp mười một tuổi là phu nhân của họ, không phải sẽ khiến người nào đó mất mặt à?
Nói rồi không quên nghiêng mắt nhìn hắn.
Phát hiện nàng đang dò xét, Vệ Giới lãnh đạm đâm nàng: “Hắn gọi thế nào thì ngươi là thế ấy!”
Đây là gián tiếp bác bỏ đề nghị của nàng?
Linh Diên im lặng nhếch miệng, nhanh chóng dời mắt đến một quán nhỏ trong phiên chợ: “Oa, nơi này thật nhiều đồ ăn vặt.

Các ngươi sắp xếp xong xuôi rồi chứ? Hay là, chúng ta ăn ở chỗ này đi? Ở đây có không ít đồ đâu!”
Nói rồi không quên xoa xoa bàn tay, dáng vẻ chờ mong.
Thanh Thần sững sờ, theo bản năng nhìn sang thất ca nhà mình…