Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 280: Nô tỳ làm sai chỗ nào?



Có lẽ Trân phi cũng nghĩ đến Như Yên, trong đôi mắt xếch lập tức tràn đầy sát ý nồng đượm.

“Mộ Hàm, bổn cung tự nhận không xử bạc với ngươi, tại sao ngươi lại đối đãi với bổn cung như vậy?”

Mộ Hàm lẳng lặng nhìn Trân phi: “Lời của nương nương là có ý gì? Mộ Hàm có chỗ nào làm không đúng sao?”

“Là lúc nô tỳ ra tay ngăn móng tay của Tĩnh phi sắp cào mặt người…”

“Hay là lúc Tĩnh phi bóp cổ người bị nô tỳ hắt nước. Hay là, lúc nô tỳ sai người báo tin cho hoàng thượng?”

“Hay là, lúc nô tỳ giúp người xử lý rất nhiều chuyện dơ bẩn không nên xuất hiện trước mặt người?”

Trong lòng Trân phi chấn động, trên gương mặt được trang điểm đầy vẻ dữ tợn: “Ngươi dám uy hiếp bổn cung?”

Mộ Hàm cười tự giễu: “Nói vậy, nương nương muốn xử lý nô tỳ hả? Thế thì Mộ Hàm không một câu oán hận.”

“Chỉ là trước đó, kính xin nương nương thay quần áo trước cho thỏa đáng. Tuy rằng đang là giữa hè nhưng đêm qua người bị hoảng sợ, đừng để nhiễm phong hàn.”

Dứt lời, nàng ta không quay đầu lại bỏ ra ngoài.

Trân phi hung hăng siết chặt nắm đấm, còn chưa kịp cảm thấy căm hận vì tất cả hành động của Mộ Hàm đã đột ngột nhìn thấy cái người mặt mày vô cảm kia vậy mà dưới cái nắng cháy da cháy thịt, quỳ gối trước chánh điện, không hề động đậy.

Cung nữ bên cạnh Trân phi thấy vậy liền vội mở miệng nói: “Nương nương, cầu xin người tha cho Mộ cô cô đi. Từ trước đến nay tính tình của cô cô đều lạnh lùng như vậy, nhưng điểm xuất phát của nàng cũng là vì tốt cho người, mọi chuyện đều là nghĩ cho nương nương mà!”

“Đúng vậy đó nương nương, từ trước đến nay sáng nào Mộ cô cô cũng là người dậy sớm nhất. Bất kể nàng có trực hay không, chuyện đầu tiên làm chính là kiểm tra trên dưới Vĩnh Ninh cung chúng ta, sau khi hiểu rõ những chuyện nên hiểu mới đi hầu hạ người tắm rửa thay quần áo. Nàng quan tâm an nguy của người hơn bất kỳ ai mà!”

Giờ phút này Trân phi còn đang nổi nóng, chịu nhục nhã kinh khủng như thế, bên này nàng ta còn chưa lên tiếng, những kẻ này lại từng người từng người đều xin tha cho tiện nhân kia.

Trân phi lập tức giáng xuống mấy cái tát, mọi người chợt im bặt, trên đại điện lập tức vang lên một loạt tiếng quỳ xuống: “Nương nương bớt giận, nương nương bớt giận!”

Trân phi lạnh lùng nhìn người từ đầu tới cuối đều không thay đổi sắc mặt ngoài điện: “Nếu ngươi đã muốn quỳ, vậy ngươi cứ quỳ cho đủ. Nỗi nhục hôm nay của bổn cung, quyết không dễ dàng bỏ qua như vậy. Mộ Hàm, đừng tưởng rằng bổn cung không dám làm gì ngươi. Ngươi chỉ là một nô tỳ, không có bổn cung, ngươi có thể có hôm nay sao? Nhưng ngươi thì hay rồi, vậy mà không biết điều, mấy lần khiến bổn cung khó xử, làm bổn cung mất mặt. Hôm nay, bổn cung khó bỏ được mối hận trong lòng!”

Mộ Hàm nhìn bóng lưng Trân phi vẫy tay áo bỏ đi, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh như có như không.

Hận? Ngươi hận ta?

Ha ha, vậy ngươi có biết, ta còn hận ngươi hơn bất kỳ ai không?

Cừu Trinh thật sự vô cùng hận Mộ Hàm không chừa cho nàng ta chút mặt mũi nào hôm nay, mặc dù nàng ta biết mình không thể không có Mộ Hàm, biết tiện nhân này là vì tốt cho nàng ta, nhưng nàng ta lại không nuốt trôi cục tức này. Cho nên, lúc Mộ Hàm chủ động quỳ trước điện, nàng ta cong môi cười lạnh một tiếng, không thèm quay đầu xoay người rời khỏi. Nếu Mộ Hàm muốn quỳ thì cứ quỳ cho đủ đi.

Nàng ta thật sự muốn xem thử, Mộ Hàm có thể bướng bỉnh bao nhiêu!

Lúc Trân phi cởi quần áo bị Tĩnh phi và đám tiện tỳ kia túm lộn xộn trên người, rút trâm cài đầy đầu xuống, nằm ngâm mình trong bể tắm, nhìn thấy dấu vết loang lổ trên người, hận tới sắp cắn nát răng ngà.

Tăng Nhu này, nàng ta sẽ không bỏ qua cho ả!

Nhớ lại tất cả những gì ả làm hôm nay, Cừu Trinh hận tới nghiến răng nghiến lợi. Thường ngày nàng ta không như vậy mà nhẫn nhịn rất giỏi. Nhưng, nhưng cố tình đêm qua nàng ta lại gặp ác mộng như vậy…

Không, đó không phải ác mộng mà là sự thật, sáng nay khi nhìn thấy vết máu còn lưu lại dưới sàn, nàng ta mới biết đêm qua mình bị người ta đùa cợt. Về phần là ai, nàng ta không biết. Cừu Trinh nhớ lại những lời tối qua mình nói, nàng ta không khỏi hoảng sợ một trận.

Cho tới khi Tĩnh phi ám chỉ là mình hại Đỗ Vân Ca, hủy toàn bộ Đỗ gia, nàng ta không nhịn được nữa, nhào về phía ả hung hăng phát tiết một trận.

Bây giờ hay rồi, cơn giận chẳng những không trút hết mà còn dính phải tanh hôi.

Bên phía Tĩnh phi nàng ta không sợ, hiện tại nàng ta sợ chính là người phía sau hãm hại nàng ta, cuối cùng là ai?

Có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào Vĩnh Ninh cung của nàng ta, có thể đánh ngất thị vệ, cung nữ, thái giám gác đêm, có thể biết ân oán tình thù giữa nàng ta và Đỗ gia. Người này, tuyệt đối không đơn giản.

Đáng tiếc đến giờ nàng ta cũng không nhớ nổi cuối cùng nữ nhân tối qua trông thế nào. Chỉ cần nàng ta vừa nhắm mắt, trước mắt lại hiện ra cảnh tượng Đỗ Vân Ca móc mắt mình, tháo cằm mình, bò về phía mình đẫm máu đáng sợ.

Hơn nữa, vừa nãy Tĩnh phi nói gì?

Hôm nay vào lúc trời còn chưa sáng, Văn Xương hầu phủ đã dính “Án mạng chữ Đỗ” diệt môn?

Chẳng lẽ, người tối qua lẻn vào Vĩnh Ninh cung của nàng ta có mối liên hệ đáng sợ với “Án mạng chữ Đỗ”.

Cừu Trinh càng nghĩ càng sợ, cho dù đang ngày hè nóng bức ngâm mình trong bể tắm ấm áp vẫn cảm thấy tay chân lạnh buốt, toàn thân không kìm được đổ mồ hôi lạnh.

“Tăng Nhu, con tiện nhân nhà ngươi, ngươi cho rằng bổn cung sẽ sợ hả? Nếu bổn cung đã dám làm thì dám chịu, ta không tin những kẻ kia còn có thể giết người trong hoàng cung!”

Lúc này nữ nhân đang bị Cừu Trinh nguyền rủa cũng đang ngâm mình trong bể nước, khác cái là, bên cạnh nàng ta lại vây đầy cung nữ và ma ma. Thấy vết thương trên người nàng ta, bọn họ không cầm được nước mắt.

“Sao Trân phi nương nương có thể độc ác như vậy? Trời ạ, chảy máu rồi. Nương nương, phải làm sao mới ổn đây? Như vậy không thể nào thị tẩm được, nếu bị hoàng thượng biết, chẳng phải chúng ta sẽ…?”

Tăng Nhu cười lạnh một tiếng: “Nàng ta còn không sợ, bổn cung sợ cái gì? Nàng ta có gan làm mà không có gan thừa nhận hậu quả sao? Dù sao thì cũng là Cừu Trinh nàng ta ra tay trước, chỉ dựa vào điểm này, bổn cung có thể khiến nàng ta có miệng mà không thể nói gì!”

“Ý nương nương là, chuyện xảy ra hôm nay, Cừu Trinh sẽ không chủ động cáo trạng?”

“Trừ phi đầu nàng ta bị úng nước mới chủ động cáo trạng!”

“Nhưng chẳng phải vừa rồi người của Vĩnh Ninh cung nói, thái hậu nương nương…”

“Ngu xuẩn, thái hậu không hỏi thế sự nhiều năm, huống chi các ngươi quên nữ quan được sủng ái nhất bên cạnh thái hậu là ai hả? Đó là Như Yên, Như Yên, một trong tứ đại nữ quan bên cạnh hoàng hậu nương nương Như Yên!”

Nói đến đây, khóe miệng Tăng Nhu nhếch lên nụ cười trông có chút hả hê.

“Chuyện Như Yên chán ghét Vĩnh Ninh cung mà không thèm che giấu chẳng phải mới ngày một ngày hai, các ngươi cho rằng, người của Cừu Trinh thật sự có thể mời thái hậu nương nương tới hả? Nằm mơ đi!”

“Vậy vừa rồi nương nương…?” Tăng Nhu nghe đến đó bất giác tát nước trong thùng về phía nữ quan bên cạnh: “Đồ ngu, nếu như ngươi được một nửa bản lĩnh của Mộ Hàm, bổn cung đã không phải lo lắng quá nhiều như vậy. Bình thường rất nhanh trí, sao một khi dính tới chuyện Vĩnh Ninh cung ngươi lại cẩn thận từng li từng tí tới mức này?”

Trân Châu ấm ức nhìn Tăng Nhu: “Nương nương quên rồi ạ? Muội muội của Trân Châu đã chết trong tay Cừu Trinh. Mấy năm qua, có bao giờ nô tỳ không muốn báo thù đâu? Nhưng, nhưng nô tỳ cũng biết bản lĩnh của mình thế nào, vì vậy làm việc có chút cẩn thận, xin nương nương thứ lỗi!”

Tăng Nhu khẽ giật mình, hiển nhiên nàng ta cũng nhớ tới San Hô năm đó vì bị hoàng thượng nhìn nhiều hơn một chút đã bất hạnh bỏ mình ngoài ý muốn. Mà San Hô chính là muội muội ruột của Trân Châu, nếu không phải năm đó Tăng Nhu phái nàng ấy đi làm việc, nàng ấy đã không vô tình gặp phải hoàng thượng. Mà cũng chính vì nàng ấy bị hoàng thượng nhìn một chút đã bị Cừu Trinh…

Tăng Nhu cũng không phải người lòng dạ độc ác, nàng ta là khuê nữ nhà quan đàng hoàng, từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục chính thống. Mặc dù trước khi tiến cung nàng ta đã chứng kiến trong đại viện hậu trạch cực kỳ dơ bẩn, nhưng so với hậu cung đi bước nào thấp thỏm bước đó vẫn là núi này cao có núi khác cao hơn.

Ngươi không giết người khác, người khác sẽ giẫm đầu ngươi trèo lên. Trong hậu cung này, cho dù là một nữ nhân đơn thuần hơn nữa cũng sẽ trở nên đáng sợ.

Trân Châu là nha hoàn hồi môn của Tăng Nhu, từ nhỏ đã lớn lên bên nàng ta, tuy rằng không tính là cực kỳ thông minh, nhưng quý ở chỗ trung thành, hơn nữa có thể không màng tính mạng bản thân vì Tăng Nhu. San Hô là muội muội ruột của nàng ấy, vào cung liền nương nhờ người tỷ tỷ này, đến Trường Tín cung của nàng ta chỉ mới mười ngày đã bị…

Nghĩ tới đây, nàng ta âm thầm thở dài, trong lời nói mang theo xót xa.

“Thật xin lỗi Châu Nhi, là lỗi của bổn cung, quên mất San Hô. Nhưng ngươi yên tâm, người xấu không có kết cục tốt đâu. Dựa vào căn cơ hiện tại của chúng ta, quả thật không thích hợp cứng đối cứng với Trân phi. Quậy mấy trận nho nhỏ thì được, nhưng lỡ như chọc giận nàng ta, không biết nàng ta sẽ làm ra những chuyện gì. Mặc dù bổn cung không ngại nàng ta, nhưng Mộ Hàm bên cạnh nàng ta, quả thực là một nhân vật tài giỏi.”

Trân Châu nghe thấy thế, nước mắt rơi như mưa.

“Nô tỳ tạ ơn nương nương quan tâm, đều tại nô tỳ vô dụng, không thể phân ưu cho nương nương, còn phải để nương nương an ủi ngược lại nô tỳ, nô tỳ tội đáng muôn chết!”

“Được rồi, bổn cung biết rõ lòng trung thành của ngươi, đừng thể hiện nữa. Bây giờ ngươi đã hiểu tại sao bổn cung phải lợi dụng điều kiện có lợi để hành động chưa?”

Trân Châu rưng rưng nhẹ gật đầu: “Nô tỳ hiểu, hôm nay Trân phi đột nhiên ra tay đã khiến nương nương bất ngờ, vốn là chúng ta chiếm lý. Dù sao là Trân phi ra tay trước, cho dù tới chỗ hoàng thượng và thái hậu, chúng ta cũng có thể giải thích. Huống chi trong hậu cung còn có nhiều phi tần có thể làm chứng như vậy, phải biết dừng lại đúng lúc.”

Tăng Nhu thỏa mãn gật đầu: “Cái đầu nhỏ này của ngươi mặc dù không tốt bằng Mộ Hàm nhưng bổn cung thích. Mộ Hàm kia, trông cứ u ám, cũng không thấy tôn kính Cừu Trinh bao nhiêu. Sơ sẩy một cái, tương lai còn có thể bị cắn ngược. Thay vì vậy còn chẳng bằng đần một chút như ngươi.”

“Nương nương, nô tỳ, hình như không có đần như người nói mà?”

Trân Châu đỏ mặt xấu hổ gãi đầu một cái, Tăng Nhu cười ha ha, giận dỗi nhìn nàng ấy.

“Được được được, ngươi không đần như vậy, nhưng bổn cung thật sự rất đau. Lát nữa kêu y nữ tới đây đi, dù sao chuyện này cũng không gạt được hai vị trong cung kia, tuy rằng chúng ta tổn thất nặng nhưng nữ nhân kia cũng không chiếm được lợi lộc gì. Tuy rằng không rõ tại sao hoàng thượng lại tốt với Cừu Trinh như vậy, nhưng tâm trạng của hoàng thượng hôm nay, ha ha, hình như không tốt lắm đâu!”

Tâm trạng của Vệ Du Sâm quả thực rất tệ. Một lúc sau, khi hắn ta từ trong Khôn Ninh cung bước ra, Lưu Thạch lập tức kể rõ ràng chuyện vừa xảy ra ở Vĩnh Ninh cung cho hắn ta biết.

“Còn ra thể thống gì nữa!” Mặt mày Vệ Du Sâm tối đen, trong mắt chứa phẫn nộ.

“Cừu Trinh, lại là nàng ta? Nàng ta thật sự cho rằng trong hậu cung không ai trị được nàng ta thì có thể thoải mái mà bắt nạt người khác hả? Thật sự coi trẫm bị mù hay sao?”

“Hoàng thượng bớt giận, cuối cùng vì sao Trân phi nương nương ra tay tạm thời còn chưa biết, chi bằng…?”

“Hừ, Lưu Thạch, bình thường ngươi chưa bao giờ tôn kính nàng ta như hôm nay. Sao vậy, hóng hớt à?”

Lưu Thạch rùng mình một cái, phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Nô tài không dám.”

“Ngươi không dám? Trẫm thấy ngươi dám vô cùng thì có. Không phải ngươi muốn trẫm đi xem nàng ta sao? Trẫm theo ý ngươi, xem xem cuối cùng Vĩnh Ninh cung này cất giấu chuyện dơ bẩn gì!”

Cái gọi là chuyện dơ bẩn ý chỉ chuyện xảy ra trong Vĩnh Ninh cung tối qua. Chuyện này nếu bọn họ còn biết, tất nhiên hoàng thượng cũng biết, hơn nữa sáng nay Tĩnh phi dẫn người tới Vĩnh Ninh cung, sau đó đột nhiên Cừu Trinh ra tay khiến Lưu Thạch rất hiếu kỳ, quả thực cũng muốn để hoàng thượng đi xem.

Nhưng, nhưng ông ta không ngờ Vệ Du Sâm vậy mà lại chỉ rõ trước mặt mọi người, lập tức cúi đầu thấp hơn: “Lão nô không dám, lão nô thật sự lo lắng cho an nguy của Trân phi nương nương.”

“Bãi giá Vĩnh Ninh cung!” Vệ Du Sâm từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống ông ta, phất tay áo bỏ đi.

Khâu Thành quay đầu trừng ông ta một cái: “Lắm miệng!”

Lưu Thạch từ dưới đất bò dậy, âm thầm thở dài với bóng lưng của Vệ Du Sâm: “Trân phi đã một tay che trời ở hậu cung nhiều năm như vậy, tới giờ vẫn chưa thấy nàng ta chịu thiệt thòi lớn thế. Tĩnh phi là ai? Thường ngày sao Tĩnh phi dám trêu chọc nàng ta? Hôm nay bị cái gì kích thích mới khiến Trân phi liều lĩnh ra tay chứ? Ông không hiếu kỳ sao?”

Khâu Thành lạnh lùng nhìn ông ta: “Cho dù hiếu kỳ thì sao? Đó là nữ nhân của hoàng thượng, ông đừng quên thân phận của mình. Hôm nay hoàng thượng có thể tha cho ông, sau đó thì sao? Nhớ kỹ bổn phận của mình!”

Khâu Thành quẳng xuống những lời này rồi bỏ đi mà không thèm quay đầu lại.

Mà Lưu Thạch nhìn bóng lưng của bọn họ, không biết là nói hay là lẩm bẩm: “Người duy nhất Trân phi sợ, chỉ có tiên hoàng hậu mà thôi!”

Thử hỏi, ai có thể châm ngòi lửa giận của Trân phi đây?

Đáp án chỉ có một, đó chính là —— tiên hoàng hậu Đỗ Vân Ca.

Hiển nhiên điều này hoàng thượng chưa ý thức được, Khâu Thành cũng không.

Hôm nay hoàng thượng ở Khôn Ninh cung nửa buổi sáng, đối tượng nhìn vật nhớ người hiển nhiên là tiên hoàng hậu, mà chỗ Trân phi… Bây giờ hoàng thượng qua đó, không biết có thể phát hiện điểm này hay không?

Lưu Thạch nghĩ tới tiên hoàng hậu, nữ tử dịu dàng lương thiện, đẹp như hoa lan trong khe núi kia, mắt ông ta hơi ẩm ướt, cuối cùng rơi giọt nước mắt tiếc nuối.

Nương nương, ân cứu mạng của người, kiếp này nô tài không thể báo đáp. Kiếp sao, dù có làm trâu làm ngựa nô tài cũng muốn báo đáp người!

Cái gọi là ân cứu mạng chính là năm đó hoàng thượng bị tấn công, Lưu Thạch dùng cơ thể mình chắn được mũi tên trí mạng. Cả triều đình không ai có thể cứu ông ta, là nàng ta, không màng thân phận cao quý, thay ông ta rút mũi tên ra, cứu được cái mạng già của ông ta.

Đáng tiếc, ông ta chỉ là một nô tài, với vụ án Đỗ phủ diệt môn, ông ta hữu tâm vô lực.

Đơn giản là chủ tử của ông ta là Vệ Du Sâm, cho dù Đỗ Vân Ca từng cứu mạng ông ta, nhưng so với giang sơn xã tắc của hoàng đế, ông ta không dám, cũng không thể phản bội. Vì vậy, ông ta chỉ có thể làm kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa.

Lưu Thạch bi thương nhìn về phía Khôn Ninh cung vô cùng tiêu điều, dùng sức lau nước mắt trên khóe mắt, ảm đạm xoay người theo sát Vệ Du Sâm.

Lúc này Cừu Trinh đã tắm rửa thay quần áo xong, mặc một bộ cung phục sạch sẽ hoa lệ, ngồi ở một chỗ thoáng mát ở cửa đại điện vừa uống trà, vừa để cung nữ búi tóc cho mình.

Có thể do vừa tắm nên còn chưa kịp trang điểm, dù vậy cũng khó giấu nổi dung nhan xinh đẹp chói lọi kia. Đây là một trong những bí mật để Cừu Trinh có thể được sủng ái nhất lục cung.

Gương mặt này chưa trang điểm đã vậy, sau khi trang điểm càng xinh đẹp động lòng người, giết người trong nháy mắt.

Tuy rằng hậu cung chưa bao giờ thiếu mỹ nhân, hoàng đế cũng chưa chắc chỉ coi trọng sắc đẹp, nhưng không có sắc đẹp thì tuyệt đối không được. Cừu Trinh có thể bầu bạn với đế vương gần hai mươi năm, tuyệt đối không chỉ dựa vào gương mặt này.

Cừu Trinh nhìn Mộ Hàm đang quỳ gối trước cửa điện, đáy mắt lóe ra ý cười độc ác lạnh lùng vô cùng: “Sao vậy? Còn chưa chịu nhận lỗi hả?”

Mộ Hàm mặt mày vô cảm ngước mắt: “Nô tỳ làm sai chỗ nào?”

“Đúng là cứng đầu!” Động tác uống trà của Cừu Trinh hơi khựng lại, nhíu chặt mày nhìn nàng ta, bất mãn phát ra trong mắt càng dày đặc.

“Bổn cung biết tính ngươi bướng bỉnh, nhưng bây giờ không phải lúc để ngươi cậy mạnh. Ngươi thật sự không nhận lỗi ư?”

Mộ Hàm quỳ gối dưới ánh mặt trời chói chang, Cừu Trinh ngồi ở chỗ thoáng mát không chú ý tới ý cười đùa cợt lóe lên một cái rồi biến mất trong mắt nàng ta.

Đối mặt với sự bất mãn rõ ràng của Cừu Trinh, Mộ Hàm quật cường thẳng lưng, sắc mặt lạnh nhạt nhìn nàng ta, lạnh lùng nói:

“Nô tỳ không thẹn với lương tâm, nhiều năm như vậy đều đi tới như thế. Nếu nương nương cố ý cho rằng nô tỳ sai, sao không trực tiếp xử lý nô tỳ đi?”

Đây là muốn uy hiếp nàng ta hả?

Giỏi lắm, thật sự tưởng Cừu Trinh sợ nàng ta hay sao?

Cừu Trinh dùng sức đập chén trà trong tay xuống bàn trà bên cạnh, ung dung nghiêng người dựa vào ghế mềm, trên gương mặt chững chạc mà quyến rũ hiện lên chút tàn nhẫn.

“Mộ Hàm ơi Mộ Hàm, uổng công ngươi qua lại trong hậu cung nhiều năm, vậy mà cả điểm này cũng không thấy rõ? Uy hiếp? Ngươi cho rằng bổn cung không dám sao?”

“Nương nương, muốn chém giết muốn róc thịt tự nhiên muốn làm gì cũng được, cần gì phải ở đây nói nhiều!”

Hiển nhiên, Mộ Hàm cũng lười nói nhảm với nàng ta.

“Ngươi!”

Cho dù Cừu Trinh biết rõ đây chính là tính tình của Mộ Hàm nhưng vẫn bị lời nói của nàng ta làm cho tức giận ngã ngửa. Nếu hôm nay nàng ta không cho Mộ Hàm biết thế nào là lễ độ, nàng ta thật sự xem mình là một nhân vật hả?

“Được, hôm nay ta muốn xem xem, xương của ngươi cứng đến đâu!”

Cừu Trinh đứng bật dậy, trên gương mặt quyến rũ mà xinh đẹp xẹt qua chút tàn nhẫn: “Người đâu!”

“Có thuộc hạ!”

“Đưa xuống, đánh cho bổn cung, đánh tới khi nàng ta cầu xin tha thứ mới thôi!”

Nói cách khác, nếu Mộ Hàm không mở miệng sẽ trực tiếp bị đánh chết!

“Vâng, nương nương.”

Đối mặt với lửa giận của Cừu Trinh, Mộ Hàm cười lạnh, hiển nhiên không có hành động gì. Lúc những thị vệ kia muốn đi tới chỗ nàng ta, nàng ta quật cường thắng lưng, đứng dậy.

“Không cần các ngươi ra tay, ta tự đi được!”

Ở Vĩnh Ninh cung, trừ Cừu Trinh ra, cho dù là ai cũng không thể xem nhẹ cảm giác tồn tại của Mộ Hàm. Mặc dù bây giờ thoạt nhìn nàng ta phải chịu phạt, nhưng Cừu Trinh nói gần nói xa đều thể hiện ý muốn Mộ cô cô chịu thua.

Chỉ cần nàng ta nhận lỗi, sau này dù là ai cũng không thể khinh thường Mộ cô cô.

Vì vậy những thị vệ này không ai dám làm gì nàng ta, chẳng những không dám mà sau khi xoay người còn nhỏ giọng khuyên nhủ Mộ Hàm.

“Mộ cô cô, nương nương vẫn còn nổi nóng, người nhận lỗi một cái, nói không chừng nàng sẽ tha cho người. Mạng chỉ có một, chết rồi thì thật sự không còn gì nữa!”

“Đúng vậy đó Mộ cô cô, nương nương ở đây quan sát, bọn ta không dám nương tay, người nhận lỗi một cái là có thể tránh khỏi nỗi đau da thịt, ai cũng có lợi mà!”

Sắc mặt Mộ Hàm lạnh nhạt, không nhìn ra suy nghĩ, nhưng tư thế tiến lên lại không hề dừng lại. Hai thị vế thấy thế yên lặng trao đổi một ánh mắt.

Xem ra, là bọn họ đánh giá thấp sự quật cường của Mộ cô cô này rồi, nỗi khổ hôm nay, sợ là… chạy trời không khỏi nắng.

Đối với ý tốt của hai thị vệ, hiển nhiên Mộ Hàm nghe thấy, nhưng hôm nay nàng ta không định cúi đầu trước Cừu Trinh. Chẳng những không nghĩ tới mà còn muốn làm lớn chuyện. Nếu như có thể bị đánh chết cũng là một chuyện tốt…

Nghĩ vậy, bước chân càng nhẹ nhàng, nàng ta như thế lọt vào mắt Cừu Trinh vô cùng chướng mắt.cNhất là lúc này cung nữ và ma ma bên cạnh nàng ta vậy mà đồng loạt quỳ xuống xin tha cho Mộ Hàm.

Sao Cừu Trinh lại không muốn bán cho bọn họ một nhân tình, nhưng nữ nhân này lại kiên quyết bất ngờ, chẳng lẽ cúi đầu trước nàng ta khó như vậy hay sao?

“Câm miệng, ai dám nói thêm một chữ, bổn cung cắt lưỡi kẻ đó!”

Lời vừa nói ra, cả sảnh đường yên tĩnh, cho dù là ai cũng không dám nói thêm nửa câu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Hàm nằm úp sấp lên ghế, chờ Cừu Trinh ra lệnh hành hình.