Vẫn là câu hỏi đó, chỉ có điều giọng nói cứng rắn lại trở nên mềm mại hơn một chút.
Mộ Hàm cười khinh trong bụng, trên mặt lại dần hiện ra chút thay đổi. Nàng ta nhìn Cừu Trinh, hơi do dự, giống như bắt buộc bản thân mà nhẹ gật đầu.
“Sau này nô tỳ sẽ chú ý nhiều hơn.”
Cừu Trinh cũng không trông chờ nàng ta cúi cầu trước mình, Mộ Hàm có thể nói được như vậy, nàng ta cũng đã thỏa mãn rồi. Nàng ta nhìn Mộ Hàm, đột nhiên tâm trạng phức tạp nói:
“Ngươi có biết, sau vụ án Văn Xương hầu phủ diệt môn sáng nay, hoàng thượng đã đi đâu không?”
Trong lòng Mộ Hàm rùng mình, kinh ngạc ngước mắt, nhưng rồi như nghĩ tới đều gì, vội vàng buông mi: “Chuyện của hoàng thượng, nô tỳ không dám tùy tiện phỏng đoán.”
Có vẻ Cừu Trinh cũng không mong chờ nàng ta nói được điều gì. Trên thực tế, Cừu Trinh tìm Mộ Hàm chỉ là vì nàng ta tín nhiệm Mộ Hàm, bởi vì trong cả Vĩnh Ninh cung, Mộ Hàm là người duy nhất nàng ta tín nhiệm.
Mà Mộ Hàm cũng là người biết nhiều chuyện của nàng ta nhất. Mặc dù nàng ta không kể chuyện năm đó cho Mộ Hàm biết, nhưng mấy năm qua Mộ Hàm tiến lên từng li từng tí, theo sự thông minh của nàng ta, chỉ sợ đã sớm đoán được chuyện năm đó, vì vậy Cừu Trinh mới tín nhiệm nàng ta như vậy.
“Hoàng thượng đến Khôn Ninh cung, Khôn Ninh cung đã bỏ hoang mười hai năm, Khôn Ninh cung đã sớm tồi tàn không chịu nổi, cỏ dại mọc rậm rạp. Mộ Hàm, ngươi biết điều này có nghĩa là gì không? Ngươi biết hoàng thượng muốn làm gì không? Sau án mạng ở Văn Xương hầu phủ, hoàng thượng lại ngây người ở đó hơn nửa ngày. Mộ Hàm, bổn cung không dám nghĩ tiếp. Ngươi nói xem, cuối cùng ngài ấy có ý gì đây?”
Lúc này Cừu Trinh như bị rút hết sức lực, mềm nhũn dựa vào ghế mỹ nhân.
Hoàn toàn trái ngược với hung hăng vênh váo trước kia, ánh mắt nhìn về phía Mộ Hàm cũng không còn ngông nghênh hống hách mà là tràn ngập chờ mong.
Tuy rằng Mộ Hàm không thích người trước mắt, nhưng lại cảm thấy nàng ta rất đáng buồn. Điều này cũng ứng với câu châm ngôn kia: Người đáng thương tất có chỗ đáng hận.
Nhìn chung sự biến đổi thất thường của hậu cung mấy năm nay, tuy rằng Cừu Trinh nhận được sự sủng ái của đế vương, tuy rằng cao cao tại thượng, tuy rằng có trai có gái, nhưng cuối cùng nàng ta cũng không phải hoàng hậu, không có nhà mẹ đẻ ủng hộ. Dựa vào một chút sủng ái kia của Vệ Du Sâm, kỳ thật bản thân Cừu Trinh cũng sống vô cùng vất vả.
Mặc dù vụ án Đỗ phủ diệt môn không thoát khỏi liên quan với Cừu Trinh, nhưng nữ nhân này sao không phải là nạn nhân chứ?
Vệ Du Sâm lợi dụng sự si mê của nàng ta dành cho mình, sau khi Đỗ phủ diệt vong không lập tức giết nàng ta, ngược lại cho nàng ta nhiều vinh hạnh đặc biệt như vậy, thật sự là một kỳ tích.
Người ngoài chỉ thấy được một mặt xinh đẹp ngăn nắp của nàng ta, nhưng ai nào biết vô hình trung nữ nhân này đã trở thành kẻ thù chung của tất cả nữ nhân hậu cung?
Nàng ta không có hậu trường mạnh mẽ, dựa vào chút sủng ái ít ỏi này của Vệ Du Sâm, sống cực kỳ gian khổ trong hậu cung.
Đặc biệt, bất kể thái hậu hay những lão nhân tiền triều đều vô cùng chán ghét hồng nhan họa thủy như nàng ta. Cho dù nàng ta hạ sinh hoàng tử, nhưng cuối cùng không có tư cách tấn chức quý phi, mãi mãi cũng chỉ có thể là một phi.
Cũng may Vệ Du Sâm vẫn rất biết cách làm người, nhiều năm như vậy vẫn chưa ai có thể chèn ép nàng ta, ngay cả Hi phi hạ sinh hoàng trưởng tử cũng không có tư cách này, huống hồ gì là những người khác?
Về những nữ nhân khác, phàm là có chút thân thế bối cảnh, có lẽ đều bị người nhà cảnh cáo đừng làm chuyện gì hồ đồ, cũng đừng tranh giành danh tiếng của Cừu Trinh.
Một Đỗ gia đã đủ khiến tất cả mọi người thấy rõ tính tình đa nghi của vị hoàng đế này, không ai dám mạo hiểm, trở thành Đỗ gia thứ hai. Cho dù có vinh hạnh đặc biệt lớn hơn nữa, bọn họ cũng không dám tranh giành, cướp đoạt.
Vào cung đã là có chút bất đắc dĩ. Tranh giành tình cảm bất quá chỉ là muốn giữ được mạng. Kỳ vọng của bọn họ căn bản không lớn, chỉ là muốn giữ được mạng mà thôi.
Về phần hậu vị, hoàng quý phi và quý phi quyến rũ kia, lại không phải kỳ vọng của những người này. Cũng vì vậy mà giữa hoàng đế và thân tử đã tạo thành sự ăn ý tốt đẹp. Bọn họ không nhắc tới, hắn ta càng không chủ động nhắc tới.
Sao thái hậu có thể không nhìn ra tâm tư của đám người tiền triều cơ chứ?
Suy cho cùng vẫn là cách làm của hoàng đế khiến các thần tử lạnh lòng.
Nước Tư U đã trì trệ không phát triển nhiều năm, cho dù là ai cũng không muốn tranh giành nổi bật. Quốc gia lớn mạnh hiển nhiên là tốt, nhưng mạng của mình vẫn quan trọng hơn.
Không còn mạng, nhiều vinh hoa phú quý hơn nữa thì được gì?
Có lẽ Cừu Trinh bị sự thật kích thích, cả người ỉu xìu, không có sức lực dựa vào đệm.
Mộ Hàm lạnh nhạt nhìn nàng ta, cho dù không muốn nói chuyện nhưng lại không thể.
“Bây giờ toàn bộ kinh thành Tư U đều bị lời nguyền ‘Án mạng chữ Đỗ’ bao trùm, nếu đối phương đã dám đối đầu với triều đình, chắc hẳn đã chuẩn bị nhiều năm. Nếu không thì tại sao trong mười hai năm này không có bất cứ động tĩnh gì, mười hai năm sau lại trắng trợn trả thù, ra tay tàn nhẫn? Điều này đủ nói rõ, bọn họ đã chuẩn bị xong. Đêm qua nương nương bị uy hiếp tất nhiên cũng là bút tích của những người này. Bản thân hoàng thượng đã có chút kiêng kỵ Đỗ gia, lúc này cho dù ngài ấy không muốn nghĩ cũng sẽ có người ép ngài ấy phải nghĩ. Khôn Ninh cung là cấm địa hậu cung, đã mười hai năm không có ai ui tới, hoàng thượng phá lệ như vậy cũng chưa chắc là vì hổ thẹn với tiên hoàng hậu!”
Những lời Mộ Hàm nói thực tế là trái với lương tâm, kỳ thật nàng ta đã nhìn ra, quả thật Vệ Du Sâm đã hối hận, hơn nữa còn vô cùng hối hận.
Nói không chừng hắn ta đã bị hàng loạt hành động này làm cho chấn động và hơi sợ hãi, cho dù những điều đó hắn ta chưa từng thể hiện ra, nhưng Mộ Hàm là ai?
Tính ra thì thời gian nàng ta biết Vệ Du Sâm còn lâu hơn Cừu Trinh. Nam nhân này ngoài mặt thì tức giận, thà chết vì sĩ diện cũng phải bảo vệ chút thể diện ít ỏi của mình. Nhưng hắn ta đã quên, càng như vậy càng cho thấy hắn ta chột dạ.
Có điều Mộ Hàm không thể nói thẳng cho Cừu Trinh biết Vệ Du Sâm đã hối hận, dù sao Cừu Trinh nàng ta xem như một trong số những người hiểu Vệ Du Sâm nhất.
Nàng ta còn chưa nói gì, Mộ Hàm dựa vào đâu ở đây kêu gào chứ?
Vì vậy đáp án Mộ Hàm đưa ra cũng đầy không gian để tưởng tượng, đồng thời khiến cho trái tim vốn dĩ chưa quyết của Cừu Trinh càng dao động.
“Nơi mười hai năm chưa hề đặt chân tới, đột nhiên lại bước vào, chẳng lẽ như vậy còn không phải nhớ về tiện nhân kia sao?”
Tiện nhân?
Mộ Hàm nguy hiểm híp mắt: “Xin nương nương cẩn trọng lời nói, cho dù nơi này là Vĩnh Ninh cung của chúng ta, nhưng đạo lý tai vách mạch rừng, chắc không cần nô tỳ nhắc lại nhỉ? Lỡ như truyền vào tai kẻ có tâm, chỉ dựa vào chuyện vô lễ với tiên hoàng hậu cũng đủ khiến nương nương từ thiên đường ngã xuống địa ngục rồi!”
Động tác vuốt ve móng tay của Cừu Trinh hơi khựng lại, đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt sắt bén bắn về phía Mộ Hàm.
“Ngươi cho rằng đến lúc này bổn cung còn sợ một người đã chết hả?”
Mộ Hàm cười lạnh một tiếng: “Cho dù là một người chết, đó cũng là Hiếu Nhân hoàng hậu do hoàng thượng thân phong, đồng thời là thê tử duy nhất của hoàng thượng, không phải người mà người có thể láo xược!”
Giọng nói của Mộ Hàm tuy rằng bình tĩnh, nhưng lời nói lại khiến trong lòng Cừu Trinh rùng mình. Nàng ta bất chợt ngẩng đầu, đập lên cái bàn bên cạnh một cái.
“Mộ Hàm to gan, cuối cùng là ai đang láo xược? Ngươi thật sự cho rằng bổn cung miễn hình phạt của ngươi là đang kiêng kỵ ngươi? Là không thể rời khỏi ngươi sao? Thế nên khiến ngươi quên mất thân phận của mình là gì, có thể tùy ý chửi bới bổn cung? Ngươi cho rằng mình là cái thá gì?”
Mộ Hàm vô cùng cứng cỏi, giống như hàn mai trong mùa đông, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Cừu Trinh.
“Nương nương, mọi lời nô tỳ nói đều là vì tốt cho người, nhất là trong thời kỳ nhạy cảm hiện tại. Bán án của Đỗ phủ đã kết thúc mười hai năm, bây giờ lại bị nhắc lại, thái độ của hoàng thượng lại mơ hồ không rõ. Lời người nói không xuôi tai, tương lai nếu thật sự lật lại bản án cũng chưa chắc không thể. Nếu để người khác biết được, thông báo người sỉ nhục tiên hoàng hậu, cho dù là hoàng thượng, chỉ sợ cũng không bảo vệ được người. Huống chi…”
Nói đến đây, Mộ Hàm đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt đông lạnh của Cừu Trinh cuối cùng hiện lên chút do dự.
Trên thực tế, sở dĩ nàng ta đứng ngồi không yên cũng bởi vì nghĩ thông điểm này.
Bây giờ bị Mộ Hàm nói ra, không khỏi khiến lòng Cừu Trinh xoắn hết cả lại: “Huống chi cái gì?”
“Chẳng lẽ nương nương muốn người khác xác nhận những lời Tĩnh phi xúc phạm người là thật hay sao?”
Lời nói của Tĩnh phi hôm nay không thể rõ ràng hơn được nữa, thân phận của Cừu Trinh lại là chỗ nhạy cảm nhất, đó cũng là lý do tại sao nàng ta phải không ngừng giấu giếm trước mặt hoàng thượng. Tuy rằng hoàng thượng biết việc nhưng không có nghĩa hắn ta sẽ che chở nàng ta.
Ngay cả tỷ tỷ mà hắn ta cũng có thể tùy tiện xử lý, nàng ta là cái thá gì?
Trân phi không ngu ngốc, vô cùng rõ ràng sở dĩ bản thân có được ngày hôm nay chính là vì trong lòng hoàng thượng còn sót lại một chút áy náy.
Nếu năm đó không phải hắn ta cố ý lợi dụng nàng ta, mà nàng ta lại thích hắn ta, hắn ta căn bản không lấy được con dấu của phụ thân nàng ta, lại càng không thể trộm văn kiện mật quan trọng trong phủ tướng quân. Mà những chứng cớ này đã trở thành “chứng cứ phạm tội” cho cái chết của Đỗ phủ. Nếu hắn ta thật sự muốn giết nàng ta thì thật sự có quá nhiều lý do.
Nghĩ tới đây, Trân phi ớn lạnh, đột nhiên phát hiện bây giờ mình đang ngồi chung một thuyền với hoàng thượng. Nhưng nếu có một ngày nam nhân này thật sự gặp phải nguy cơ thì sao?
Nàng ta tin, chắc chắn mình sẽ bị hắn ta đẩy ra làm bia ngắm ngăn tên!
Cả thê tử và nhi tử của mình mà hắn ta cũng có thể vứt bỏ không thèm để ý, còn có gì hắn ta không làm được nữa?
Cừu Trinh nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Mộ Hàm cũng không còn tức giận và không cam lòng lúc trước, thay vào đó chính là cảm giác thất bại vì bị nhìn thấu.
“Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, là bổn cung hồ đồ rồi. Mộ Hàm, cảm ơn ngươi, còn có thể nói thật với bổn cung vào lúc này.”
“Nương nương quá khen, Mộ Hàm luôn luôn tuân lệnh, nhưng lời thật thì khó nghe, lời tuy không dễ nghe nhưng đều là sự thật. Nương nương có thể nghe lọt, đó là phúc lợi của nương nương. Nếu nương nương nghe không lọt, cứ giết Mộ Hàm là được. Dù sao, mạng của bọn nô tỳ, từ nhỏ đã không đáng giá.”
Qua nhiều năm như vậy, người duy nhất quý trọng bọn họ chỉ có một mình Đỗ Vân Ca. Vì vậy người duy nhất bọn họ quý trọng kiếp này cũng chỉ có một mình nàng ta.
Cho dù Cừu Trinh tốt với Mộ Hàm thế nào cũng không làm nên chuyện gì. Bởi vì những chuyện nàng ta làm với chủ tử bọn họ lúc trước đã đủ khiến nàng ta chết hơn vạn lần.
“Vậy… kế tiếp bổn cung phải làm thế nào? Nhắm mắt bịt tai sao? Bổn cung không làm được, rõ ràng bổn cung nhìn thấy, nghe thấy, còn phải giả bộ không hay biết? Như vậy quá khó chịu! Mộ Hàm, ngươi không biết nữ nhân kia có ý nghĩa thế nào trong mắt ta đâu. Nàng ta chính là ác mộng của ta, là cơn ác mộng ám ảnh ta mười hai năm! Mọi chuyện xảy ra tối qua, cho dù bây giờ nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được nàng ta ở ngay bên cạnh ta.
Mộ Hàm, ta rất sợ hãi, Văn Xương hầu phủ nói diệt là diệt, tướng phủ, thượng thư phủ cũng giống như thế. Ngươi nói xem, trong kinh thành này còn dấy lên gió tanh mưa máu thế nào nữa? Cuối cùng là ai? Cuối cùng là ai ở phía sau điều khiển tất cả? Chẳng lẽ, nàng ta chưa chết?”
“Nương nương nói gì vậy? Tiên hoàng hậu đã chết, thậm chí còn được hạ táng vào đế lăng, sao có thể còn sống được?”
Lời nhắc nhở của Mộ Hàm lập tức kéo Cừu Trinh về hiện thực, nhớ tới thi thể bị đốt trụi thành màu đen, hoàn toàn biến dạng năm đó, Cừu Trinh cảm thấy dạ dày quay cuồng một trận.
Đúng vậy, nữ nhân kia đã chết, chết rồi. Hoàng thượng và nàng ta còn đích thân đi nhìn thi thể, sao nàng ta có thể còn sống được chứ?
Nhưng nếu Đỗ Vân Ca đã chết, từ trên xuống dưới họ Đỗ cũng không còn ai sống, vậy kẻ phía sau là ai đây?
Thấy Cừu Trinh sợ hãi không giống giả vờ, trong đôi mắt buông xuống của Mộ Hàm là một mảnh lạnh lùng.
Sợ? Bây giờ mới bắt đầu ư? Không cảm thấy trễ rồi hả?
Vệ Du Sâm, Cừu Trinh, vở kịch tiếp theo còn rất nhiều!
Năm đó các ngươi đối đãi với Đỗ thị thế nào, tương lai, người Đỗ thị sẽ đánh lại các ngươi thế đó. Kinh thành, chỉ là điểm khởi đầu của nước Tư U mà thôi!
Đúng như Mộ Hàm dự đoán, trưa hôm đó thời điểm mặt trời chói chang nhất, cũng là lúc con người dễ mệt mỏi rã rời nhất, mấy phong mật hàm đồng thời đưa đến Cần Chính điện.
Đáng tiếc lúc đó Vệ Du Sâm vì Đỗ Vân Ca mà tâm thần có chút mất tập trung, đến khi hắn ta hoàn hồn lại mở tấu chương ra, đầu tiên toàn thân run rẩy kịch liệt, sau đó mắt đỏ như muốn nứt ra nhìn chữ trên tấu chương, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Không, không thể có chuyện đó được, điều này sao có thể? Làm sao có thể?”
Đến khi hắn ta hai tay run run mở ra phong mật hàm thứ hai, rồi thứ ba, sắc mặt trở nên xám trắng, sau khi ánh mắt rơi xuống chữ cuối cùng, không kìm nén được phẫn nộ đầy ngập, một ngụm máu to từ trong miệng phun ra, nhuộm đỏ cả sổ con trước mặt, lập tức hôn mê bất tử.
Đây là lần thứ tư hắn ta thổ huyết ngất xỉu từ khi Vệ Giới thành thân tới nay, thân thể vốn đã nguyên khí đại thương, lần này càng đạt tới cực hạn. Hơi thở trước giờ vẫn luôn cố gồng lên cũng vì chuyện này mà hoàn toàn sụp đổ.
Vệ Du Sâm chỉ mới bốn mươi, lại trong một đêm nháy mắt đã già thêm mười tuổi. Cho dù đang hôn mê, trong miệng hắn ta vẫn lẩm bẩm tên “Đỗ Vân Ca”. Nhớ mãi không quên như thế, hiển nhiên là chịu kích thích cực lớn.
Dưới tình huống như vậy, Lưu Thạch không cho phép những người khác tiến đến quấy rầy.
Đêm đó, trong Cần Chính điện rối nùi, chờ Cừu Trinh nhận được tin chạy tới đã bị Lưu Thạch chặn lại bên ngoài. Về tình hình bên trong thì một chữ cũng không chịu nói.
Cừu Trinh thất vọng mà về, đêm đó trắng đêm khó ngủ.
Tối đó, Tình các của Thượng Quan phủ tiếp một vị khách không mời mà đến.
Gần như hắn vừa đáp xuống, ngân châm của Thượng Quan Tình Hi đã bắn tới.
Không ngờ rằng người tới lại hành động gần như cùng lúc với nàng ta, cũng đã dự liệu đương phương hướng quỹ tích của nàng ta, thân hình khẽ nhúc nhích, mấy chục cây ngân châm đều bị hắn ngăn lại.
Theo tiếng “keng keng keng” của ngân châm rơi xuống đất, giọng nói trầm thấp khàn khàn của người nọ cũng vang lên theo.
“Không ngờ rằng thân thủ của người giỏi như vậy, lúc trước thật sự coi thường người rồi.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thượng Quan Tình Hi vốn đang nghiêm túc đứng đấy đột nhiên cơ thể cứng đờ, lập tức thoắt cái vén chăn lên, bước nhanh tới chỗ người nọ.
Cho đến khi thấy rõ hình dáng quen thuộc của hắn, Thượng Quan Tình Hi mới run rẩy giọng, có vẻ hơi kích động nhìn hắn.
“Ngươi, sao ngươi lại tới đây?”
Hắc y nhân lãnh đạm nhìn nàng ta một cái: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, tất nhiên phải đến xác nhận tình huống.”
Thượng Quan Tình Hi thoáng sửng sốt, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra hắn đang nói tới điều gì, lập tức cười lạnh một cái.
“Mới đó đã không chịu nổi rồi hả? Đúng là vô dụng! Đây chỉ mới là điểm tâm nhắm rượu mà thôi, món ngon chân chính còn chưa bày lên đâu!”
Hắc y nhân nhìn vẻ mặt khinh thường của nàng ta, đôi mắt yên lặng mà đồng tình nhìn về hướng hoàng cung.
“Tướng quân trấn giữ bốn hướng Đông Nam Tây Bắc biên cảnh đồng thời chết bất đắc kỳ tử bỏ mình, người, cuối cùng làm sao làm được?”
“Không phải Vệ Du Sâm mắc bệnh đa nghi nặng hả? Vậy ta sẽ nâng hắn ta lên, hắn ta càng thích ai, ta sẽ giết người đó, xem xem đến lúc đó, hắn ta không còn người để dùng sẽ tìm ai khóc!”
Đối mặt giới giọng điệu thản nhiên nhưng tràn đầy sát ý của Thượng Quan Tình Hi, người kia hơi nhíu mày.
“Chẳng qua làm vậy chỉ sợ sẽ khổ dân chúng và ta!”
“Không trả giá một chút, Vệ Du Sâm thật sự sẽ coi bản thân đã đến mức một tay che trời. Thật không ngờ, mấy năm qua không phải hắn ta có thể thật sự ngồi vững giang sơn, mà là còn chưa đến lúc. Bây giờ chúng ta nghỉ ngơi đủ rồi, đã đến lúc lấy mạng hắn ta!”
Mặc dù Thượng Quan Tình Hi đang cười, nhưng cặp mắt kia lại lạnh như hàn băng nghìn năm nhìn chằm chằm lên bầu trời đêm, khóe môi cong lên thành nụ cười lạnh lùng đầy sát ý. Nhưng khi nhận ra câu nói có chút tiếc nuối của người nào đó, những lạnh lùng đó lập tức biến mất trong phút chốc.
“Ngươi nói xem, hắn ta có phái ngươi đi không? Mấy ngày nay, hình như hắn ta đã quên mất sự hiện hữu của ngươi, giống như cố ý đặt ngươi sang một bên, lúc này lại phái ngươi tới sao?”
Hắc y như từ trong chỗ tối bước ra, để lộ gương mặt hoang dã lạnh lùng của Vệ Giới.
“Càng như vậy, tất nhiên càng cần dùng tới ta.”
Thượng Quan Tình Hi khẽ nhíu mày, hiển nhiên nàng ta không nghĩ tới điểm này. Dù sao, lúc lên kế hoạch hắn và nàng ta còn ở trong tình trạng xa lạ.
Biến cố đột nhiên xuất hiện như thế cũng khiến nàng ta trầm mặc trong giây lát.
Ngược lại là Vệ Giới, vẻ mặt thờ ơ: “Lúc này, người duy nhất hắn ta có thể sử dụng chỉ có người Vệ gia, điều này với chúng ta mà nói cũng không tính là chuyện xấu. Vì vậy người không cần như thế.”
Thượng Quan Tình Hi không chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt, trong đầu bất giác hiện lên gương mặt non nớt lại anh tuấn của Vệ Lan. Nhưng theo thời gian trôi qua, gương mặt của hắn lại chỉ có thể dừng ở năm sáu tuổi, vì vậy nàng ta căn bản không biết sau khi lớn lên trông hắn sẽ thế nào. Huống hồ gì người trước mắt cũng không có một chút bóng dáng nào của Vệ Lan.
Thượng Quan Tình Hi nhìn chằm chằm vào đôi mắt tĩnh mịch khó dò của hắn, thử tìm lại linh hồn thuộc về Vệ Lan từ trong ánh mắt của hắn. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn khiến nàng thất vọng.
“Ta đã không còn là Vệ Lan, mà là Vệ Giới. Người cũng không phải Đỗ Vân Ca, mà là Thượng Quan Tình Hi.”
Kiếp này, thân phận mẫu tử bọn họ đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Ông trời đã chơi bọn họ một vố lớn, bây giờ hắn còn lớn hơn người mẫu thân là nàng ta cả sáu tuổi. Điều này khiến cho hắn bất kể thể nào cũng không thể gọi ra hai tiếng “Mẫu thân”.
Hơn nữa từng ấy năm tới nay, tính tình của hắn đã bị mài tới lạnh băng hờ hững từ lâu, làm sao còn có thể tìm ra bóng dáng của Vệ Lan?
Lời nói của Vệ Giới lạnh lùng kéo Thượng Quan Tình Hi về với thực tế.
Đầu tiên nàng ta sững sờ, sau đó chậm rãi nở một nụ cười khổ: “Đúng vậy, mười hai năm trôi qua, ai có thể tưởng tượng được ta và ngươi lại dùng thân phận mới sống lại chứ? Mấy năm qua, điều khiến ta đau đớn nhất chính là không thể giữ lại hậu đại cho Đỗ gia. Lan Nhi, đây là tiếc nuối lớn nhất kiếp này của mẫu thân!”
Không ngờ, Vệ Giới nghe một câu như vậy xong liền thờ ơ ngước mắt, thản nhiên nói: “Đỗ Ẩn vẫn còn sống.”
Thượng Quan Tình Hi bị câu nói nhẹ bẫng của hắn làm chấn động tới đầu óc hơi choáng váng, nàng ta ngơ ngác nhìn hắn, ngay sau đó giọng nói cũng hơi mất khống chế mà run rẩy.
“Ngươi, ngươi nói gì?”
“Đỗ Ẩn, con út của đại cữu cữu, hắn còn sống.”
Dưới chân Thượng Quan Tình Hi lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã, Vệ Giới nhướng mày, nhanh tay đỡ nàng ta: “Người đừng vui mừng quá sớm, tình huống hiện tại của hắn không tốt lắm, có thể sống sót hay không vẫn chưa thể xác định.”
“Sao, xảy ra chuyện gì vậy?” Thượng Quan Tình Hi đột nhiên giữ chặt vạt áo Vệ Giới, căng thẳng nhìn hắn.
Trước sự thân mật đột ngột của nàng ta, mặc dù linh hồn bên trong cơ thể này là mẫu thân mình, thân thể là muội muội ruột của mình nhưng Vệ Giới vẫn không nhịn được đẩy nàng ta ra.
“Trong vụ cháy lớn đó, đứa nhỏ này may mắn sống sót, nhưng toàn thân bị bỏng, toàn bộ làn da phía sau lưng đều bị hủy hoại. Do thế lửa quá lớn, hít vào quá nhiều khí độc, cộng thêm tuổi còn nhỏ, khả năng chịu đựng của cơ thể có hạn, để hắn có thể sống sót, lúc ấy người nọ cũng không nghĩ quá nhiều, vì vậy dùng rất nhiều phương pháp cực đoan, thế nên khiến hắn trúng một loại độc tố gọi là hỏa độc…”
Thượng Quan Tình Hi càng nghe, trong lòng càng hoảng sợ, nghe đến cuối cùng cơ thể đã run rẩy liên hồi.
Thân là thầy thuốc, nàng ta hiểu tình huống của Đỗ Ẩn tệ đến cỡ nào hơn bất kỳ ai. Thượng Quan Tình Hi mở to đôi mắt đỏ ửng đẫm lệ, căng thẳng nhìn hắn.
“Năm, năm đó, là ai mạo hiểm lớn như thế cứu Ẩn Nhi ra?”
Giọng nói Vệ Giới khựng lại, bất giác nghĩ tới cữu cữu của cơ thể này, lập tức giọng điệu phức tạp nhìn về phía Thượng Quan Tình Hi.
“Người còn nhớ cữu cữu của Vệ Giới không? Mẫu thân của cơ thể này là Nguyệt quý nhân.”
Thượng Quan Tình Hi không ngờ rằng Vệ Giới lại nhắc tới hai người kia, lập tức nhíu mày: “Ấn tượng không sâu lắm, sao vậy?”
“Năm đó Nguyệt quý nhân này đụng phải muội muội ‘tốt bụng’ kia của người, suýt chút nữa bị xử tử, là người cứu nàng ấy. Nàng ấy là một người có ơn tất báo, không biết nhận được tin tức Đỗ phủ gặp nguy từ đâu mà cố ý truyền tin cho đệ đệ là người hầu ở Đỗ phủ lúc ấy. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn chậm một bước. Hắn bới ra Ẩn Nhi được đại cữu mẫu che chở dưới thân, vẫn còn một hơi thở, mà toàn thân đại cữu mẫu đã bị thiêu cháy…”
Nói đến đây, cho dù là người có trái tim cứng rắn như Vệ Giới cũng không nhịn được nghẹn ngào.
“Người này có chút thân thủ mới tránh được một kiếp, cộng thêm lúc ấy vụ cháy đã lan ra, hơn nữa trước đó đã bị kiểm tra nhiều lần mới cho hắn cơ hội trốn thoát…”
Bấy giờ Thượng Quan Tình Hi mới hiểu tại sao Đỗ Ẩn có thể thoát khỏi một kiếp này.
Lúc ấy đại tẩu đã nằm trên người hắn, khiến hắn cho dù toàn bộ lưng bị bỏng nghiêm trọng mà vẫn giữ lại một hơi thở là khó khăn cỡ nào?
Càng nghĩ, sống mũi Thượng Quan Tình Hi càng cay, cuối cùng vẫn không nhịn được nghẹn ngào òa khóc.
Không biết qua bao lâu, nàng ta mới gượng đôi mắt sưng như hạt đào của mình nhìn về phía Vệ Giới: “Hắn tên gì? Bây giờ đang ở đâu?”
“Hắn tên Nhạc Hâm, bây giờ đang làm việc dưới trướng ta. Về phần Nhạc Nguyệt trong cung, cũng chính là mẫu thân ruột của Vệ Giới Nguyệt quý nhân, vào mười hai năm trước đã chết trong tay Cừu Trinh.”
Trong lòng Thượng Quan Tình Hi rùng mình: “Lại là Cừu Trinh? Còn là vào mười hai năm trước?”
“Lúc ấy Nguyệt quý nhân và Vệ Giới nhỏ tuổi vô tình nghe thấy gì đó, bất cẩn bị người của nàng ta phát hiện nên bị đẩy xuống hồ sen. Hôm bọn họ chết cũng chính là ngày chúng ta gặp nạn.”
Thế nên, Vệ Lan mới sống lại trong cơ thể Vệ Giới hiện tại?
Trời ạ, đây là số phận thế nào?
Thượng Quan Tình Hi không nhịn được hít vào một hơi, Vệ Giới mặt không thay đổi tiếp tục nói: “Sau khi ta được cứu lên liền sốt cao không giảm, mất trí nhớ. Thái hậu thương xót nên Cừu Trinh không tìm ra cơ hội ra tay, đến khi ta khỏe lại liền tìm mọi cách cầu thái hậu đưa ta đi xa mới may mắn sống sót.”
Cho dù Vệ Giới tránh nặng tìm nhẹ nhưng Thượng Quan Tình Hi thân là chủ nhân hậu cung, làm sao không rõ mức độ nguy hiểm trong chuyện này?
Đặc biệt bây giờ Vệ Giới còn mang gương mặt như vậy, cho dù là ai thấy cũng không nhịn được hoảng sợ trong lòng. Nước mắt Thượng Quan Tình Hi lại không kìm được rơi xuống.
Nàng ta nhẹ nhàng xoa mặt Vệ Giới, vuốt ve vết sẹo trên mặt hắn, sâu trong mắt là tự trách sâu đậm: “Hài tử, thật xin lỗi, để ngươi chịu khổ rồi. Thật xin lỗi, là mẫu thân có lỗi với ngươi, là năm đó mẫu thân có mắt không tròng. Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”
Vệ Giới vốn mất tự nhiên khi bị nàng ta đụng vào, nhưng nghe nàng nói một phen như vậy lại không đành lòng đẩy nàng ta ra, chỉ có thể cứng đờ nhìn nàng ta: “Ta không sao, người không cần tự trách, ngược lại là Đỗ Ẩn…”
Vừa nhắc tới Đỗ Ẩn, Thượng Quan Tình Hi bất chợt ngẩng đầu lên: “Đúng rồi, Ẩn Nhi đâu, bây giờ Ẩn Nhi đang ở đâu? Thương thế của nó…”
“Bây giờ nó đang ở một nơi an toàn, nhưng không tiện đưa người tới. Hắn có Linh Diên tự mình chăm sóc, sẽ có khả năng sống tiếp. Người, nếu người muốn tới, ta sẽ sắp xếp.”
Linh Diên?
Thượng Quan Tình Hi chớp mắt, cuối cùng nhớ ra người trong miệng Vệ Giới chính là thê tử của hắn, lập tức quái dị nhìn con mình, trên mặt xẹt qua chút mất tự nhiên.
“Đúng là tạo hóa trêu người, không ngờ rằng đường đường Phượng vương điện hạ vậy mà lại là con ta. Ha ha, sớm biết như vậy, ta cần gì phải tốn nhiều công sức trên người ngươi như vậy? Ngươi có biết tám năm trước ta từng cứu ngươi một lần không?”
Tám năm trước?
Vệ Giới mặt không biến sắc nhíu mày, đó không phải là…
“Lúc đó, người mới bốn tuổi mà nhỉ?”
Thượng Quan Tình Hi giận dỗi liếc hắn: “Bốn tuổi thì sao? Bốn tuổi không thể cứu người hả? Chẳng lẽ ngươi quên y thuật của mẫu thân ngươi rồi?”
Sắc mặt Vệ Giới càng thêm quái dị: “Thật sự là người sao?”
Thượng Quan Tình Hi liếc hắn một cái: “Tên tiểu tử thúi này, chẳng lẽ mẫu thân ngươi còn có thể gạt ngươi sao? Không phải ta còn có thể là ai? Chỉ là khi đó ta và sư phó vô tình đi ngang qua, thấy ngươi nằm trong bụi cỏ không nhúc nhích nên thuận tay cứu, sau khi cứu xong có việc gấp cần làm nên đi ngay. Nói tới thì, tương tác giữa ngươi và Thượng Quan Tình Hi cũng không ít đâu. Sau đó, trên quốc yến hàng năm đều chạm mặt nhau, thậm chí ngươi còn từng giải vây cho ta!”
Vệ Giới vẻ mặt khó hiểu: “Giải vây?” Sao hắn lại không có ấn tượng?
Nhắc tới Thượng Quan Tình Hi, Vệ Giới hoàn toàn không chán ghét giống như những nữ nhân khác, cứ cảm thấy bộ dạng nữ nhân này bệnh tật, có thể bị gió thổi bay bất kỳ lúc nào, không nói nhiều, lại vô cùng tài hoa, đặc biệt là nàng ta có thể khảy nên khúc nhạc mà chỉ mẫu thân mới có thể tấu.
Thậm chí ngay cả chữ nàng ta viết ra cũng hoặc nhiều hoặc ít mang theo bóng dáng của Đỗ Vân Ca, chính vì vậy nên Vệ Giới mới không ghét nàng ta. Thật không ngờ rằng bên trong nàng vậy mà lại là chính Đỗ Vân Ca, thảo nào hắn không chán ghét nàng ta, chỉ có quái dị.
Thượng Quan Tình Hi vừa thấy bộ dạng này của hắn liền biết chuyện năm đó hắn giải vây giúp nàng ta đã bị hắn ta quên sạch, không khỏi cười ra tiếng: “Ngươi thế này đúng là hợp với tình tình độc lai độc vãng, lạnh lùng của Vệ Giới.”
Vệ Giới nhướng mày, vẻ mặt mờ mịt. Thấy thế, Thượng Quan Tình Hi bất đắc dĩ nói.
“Năm đó ta bị người xúc phạm, ngươi nhìn thấy, trực tiếp cầm quả táo ném nữ hài tử kia choáng luôn. Chuyện lớn như vậy mà ngươi lại quên mất hả?”
Vệ Giới yên lặng, vừa nghe nàng ta nói vậy, hình như là có chuyện như thế thật. Có điều, đó không phải ra mặt giúp nàng ta mà là vì giọng nói của nữ nhân kia quá chói tai, trông cũng xấu xí mới khiến hắn cảm thấy chán ghét, thuận tay giải quyết.
Sở dĩ hắn còn nhớ là vì phụ thân của nữ nhân kia còn vì việc này mà ồn ào tới chỗ Vệ Du Sâm, dây dưa không dứt, cuối cùng bị hắn một cước đá ra khỏi Kim Loan điện, bấy giờ mới xem như hoàn toàn yên tĩnh. Nhưng cũng vì hành động đó mà bị Vệ Du Sâm phạt một năm bổng lộc.
Bây giờ lại nhắc tới, Vệ Giới không nhịn được hừ lạnh một tiếng: “Người như vậy đáng để ta đặt trong lòng hả?”
Khóe miệng Thượng Quan Tình Hi giật giật, lập tức nói sang chuyện khác: “Hôm nay ngươi tới là để hỏi ta chuyện này hả?”
“Lần trước thấy cảm xúc của người dao động quá lớn nên không trò chuyện nhiều, xem ra mấy ngày nay yên tĩnh lại, người bình tĩnh không ít.”
Nói nhảm, cho dù là ai thấy con mình khởi tử hoàn sinh cũng kích động như vậy được không?
Đặc biệt là hôm nay hắn còn mang tới cho nàng ta tin tức tốt như vậy, Đỗ Ẩn chưa chết, vậy có phải có nghĩa là Đỗ gia bọn họ có thể lưu lại hậu đại không?
Vệ Giới như nhìn thấu tâm tư của nàng ta: “Người đừng vui mừng quá sớm, tình huống của Đỗ Ẩn không lạc quan như tưởng tượng của người đâu. Linh Diên đã bắt đầu chuẩn bị thay máu, nếu như người cảm thấy hứng thú…”
Nhắc tới Linh Diên, Thượng Quan Tình Hi cau mày nhìn về phía Vệ Giới: “Tiểu nha đầu này tuổi không lớn lắm, bản lĩnh lại rất lớn. Lần trước ta giả bộ bệnh bị nàng liếc mắt đã nhìn ra. Sao vậy, sau đó nàng không nói cho ngươi biết à?”
Vệ Giới lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái: “Người ngược lại nhắc nhở ta, nói tới thì tại sao người lại vẽ vời cho thêm chuyện cứu ta?”
Nhắc tới vấn đề này, trên mặt Thượng Quan Tình Hi xẹt qua chút mất tự nhiên, sao nàng ta nói ra được?
Nàng cũng không thể nói cho hắn biết, ban đầu mẫu thân ta muốn gả cho ngươi, cố ý khiến người chú ý đúng không?
Thượng Quan Tình Hi không muốn đề cập, dứt khoát chuyển chủ đề lên người Linh Diên: “Ngươi đào được bảo bối như vậy ở đâu? Tuổi không lớn lắm, y thuật lại không đơn giản, không biết mạnh hơn ta bao nhiêu.”
Vệ Giới nhướng mày, thấy nàng ta không muốn nói cũng không miễn cưỡng: “Nàng mấy lần cứu ta…”
“Thế nên ban đầu lúc Vệ Du Sâm muốn giải trừ hôn ước, ngươi mới cứng rắn như vậy?”
“Ừm.”
“Khó trách hắn ta lại tức thành như vậy. Vốn dĩ muốn chặt đứt cánh chim của ngươi, không ngờ lại giúp ngươi tìm được một trợ thủ đắc lực. Ha ha, cái này gọi là tự lấy đá đập chân mình, đáng đời! Nha đầu này, ta cảm thấy rất hứng thú. Trong khoảng thời gian này người nọ không để ý tới các ngươi, cơn giận còn sót lại chưa tiêu, chẳng bao lâu sẽ tìm các ngươi gây phiền phức. Vừa khéo nhân cơ hội này để ta tìm hiểu người nhi tức này một chút.”
Vốn dĩ còn muốn thành tỷ muội với người ta, bây giờ, chậc chậc, vẫn nên thôi đi!
Khẩu vị của nàng ta còn chưa nặng như vậy, muốn gả cho con trai ruột của mình, thậm chí còn là thúc thúc của cơ thể này.
Đây, đây chính là loạn luân đó!
Sau khi Vệ Giới rời khỏi Thượng Quan phủ trực tiếp đến Trích Tinh lâu của Vệ Ly. Khoảng một lúc lâu sau, hắn rời khỏi phủ thân vương.
Sáng hôm sau, hoàn khố tử Ly thế tử của kinh thành lần đầu tiên tới Lê Vu viện của vương phi.
Ninh thị hỏi hắn ta hắn ta cũng không nói, chỉ ngồi đó chờ Dung thân vương hạ triều.
Mãi mới chờ đến lúc Dung thân vương hồi phủ, ngồi còn chưa ấm mông, Vệ Ly đã cực kỳ phách lối nhìn phụ thân mình, thẳng thắn nói.
“Con muốn vào triều!”
“Con nói gì? Vào, vào triều?”
Vệ Ly không kiên nhẫn nhướng mày: “Sao vậy? Không được à? Đây không phải điều ngài luôn hi vọng ư? Chúc mừng ngài, cuối cùng con ngài cũng nghĩ thông, chuẩn bị vào triều rồi!”
“Không, không phải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con ngoan, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Hay là ai bày sắc mặt cho con xem? Nói cho mẫu thân, mẫu thân làm chủ cho con. Dám bắt nạt con ta, lão nương tìm nó liều mạng!”
Khóe miệng Vệ Tử Hằng giật giật, một tay kéo tức phụ nhà mình ra sau.
“Bà nói bậy bạ gì vậy, ai dám bày sắc mặt cho con bà xem? Bà cũng không nhìn xem nó là ai?”
Tránh cho Ninh thị làm loạn thêm, Vệ Tử Hằng trực tiếp ấn người ngồi xuống ghế, sau đó xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn con mình.
“Cho ta một lý do, một lý do có thể thuyết phục ta!”
“Sao vậy? Khó khăn lắm con mới làm hiếu tử, còn không được hả?”
“Con bớt giả bộ ngớ ngẩn lừa gạt cho ta, tính tình con thế nào, ta còn không biết sao? Cho dù là hoàng thượng cũng rất rõ ràng, lúc trước cho dù ép thế nào cũng không ép được con, sao tự nhiên lại nhất thời tỉnh ngộ? Hiểu tử? con cho rằng lời giải thích này có thể khiến hoàng thượng tin hả?”
“Con quản hắn ta tin hay không làm gì? Muốn tin hay không thì tùy!”
Sắc mặt Vệ Tử Hằng tối đen, tức giận nói: “Vệ Ly, con không còn là trẻ con nữa, con phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Phụ mẫu con lớn tuổi rồi, không chịu được con năm lần bảy lượt làm loạn đâu. Nói đi, cuối cùng là tại sao?”
Trong mắt bọn họ, từ trước tới nay Vệ Ly không có bất kỳ hứng thú gì với hoàng quyền, nếu không trước kia phong tước cũng không vất vả như vậy.
Cả vị trí thế tử mà hắn ta còn khinh thường, vào triều làm quen còn khiến hắn ta chán ghét hơn ép hắn ta lấy vợ, bây giờ mới dặn dò mấy ngày đã đổi ý rồi hả?
Chẳng lẽ những lời hắn ta nói lúc trước đều là nói dối?
“Phụ vương, nhi tử không nói đùa, lần này con rất nghiêm túc, đều nói kế hoạch không bắt kịp thay đổi đúng không?”
“Trước khác nay khác, trước kia con cảm thấy làm quan không thú vị. Nhưng bây giờ con phát hiện trong tay nắm chút quyền lực không phải không có lợi. Nếu không tương lai ngài xuống lỗ, Dung thân vương phủ chúng ta chỉ dựa vào vị trí thế tử hào nhoáng bên ngoài, chẳng phải sẽ hoàn toàn tụt dốc không phanh ư?”
Lúc Vệ Ly nói câu này không hề cố kỵ mặt mũi của Vệ Tử Hằng.
Lúc người kia nghe thấy từ “xuống lỗ”, sắc mặt lập tức đen như đáy nồi, cầm chén trà trong tay ném vào gương mặt Vệ Ly tự cho là anh tuấn vô cùng…
Vệ Ly biến sắc, chân dài cử động một cái, chỉ nghe một tiếng “xoảng” vang lên, chén trà giòn tan rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.
Vệ Ly cảm thấy lưng phát lạnh, nhìn về phía phụ vương nhà mình: “A, thật độc ác!”
“Đồ hỗn trướng, lão tử còn chưa tới lúc choáng đầu hoa mắt, nằm trên giường không động đậy đâu, bây giờ ngươi đã nguyền rủa lão tử? Muốn chết!”
Dung thân vương thật sự bị chọc tức, nhất là thấy bộ dạng tên nhóc xấu xa nào đó lại còn bình chân như vại, chỉ cảm thấy tức đến ruột gan co giật đau đớn.
Ông chỉ vào mũi Vệ Ly, run rẩy cả buổi cũng không tìm ra từ gì để hình dung đứa con trai khốn kiếp này của mình.
Vệ Ly hơi nhướng mắt, thấy lão đầu tử giận thật thì tiến lên cầm lấy ngón tay của ông, tự mình đỡ ông ngồi xuống.
“Phụ vương tha mạng, nhi tử biết sai rồi, ngài tuyệt đối đừng hoảng sợ như vậy, nhi tử không chịu nổi tội danh bất hiếu này đâu. Ngài nhất định phải ráng lên đó, nhi tử còn chưa lấy vợ, còn chưa sinh cháu trai cho ngài ôm, bây giờ ngài chết cũng thiệt thòi đúng không?”
“Ngươi!” Đây là xin lỗi hả? Đây rõ ràng là ép ông đi chết mà!
Cơ thể Vệ Tử Hằng run dữ dội hơn, thậm chí cả Vệ Ly cũng phát hiện ra không hợp lý.
“Phụ vương, ngài sao vậy? Không phải là trúng gió chứ? Người đâu, người đâu, mau đi tìm đại phu, nhanh đi!”
Mắt Vệ Tử Hằng suýt chút nữa trừng đến rót ra, chỉ vào Vệ Ly không ngừng kêu gào.
“Nghịch tử, nghịch tử, gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà!”
Vương phi chỉ mới đi được một đoạn, thấy Vệ Ly ôm Vệ Tử Hằng ở đó kêu đại phu, trái tim lập tức nhảy tọt lên cổ họng.
“Sao vậy sao vậy? Lão đầu tử, ông sao rồi? Ông đừng làm ta sợ mà. Người đâu, mau đi mời thái y, mau đi mời thái đi!”
Vừa thấy Vệ Tử Hằng nổ giận đùng đùng nhìn nhi tử nhà mình, Ninh thị hoàn toàn không khách sáo, đạp mông nhi tử một cái.
“Cút đi, thằng nghịch tử này, không thấy phụ vương ngươi gặp ngươi mới biến thành như vậy hả? Mau biến đi, đi càng xa càng tốt!”
Đạp xong còn không quên đẩy hắn ta sang một bên, thừa dịp Vệ Tử Hằng không chú ý vội vàng nháy mắt ra hiệu cho con mình.
Vệ Ly vừa thấy tình huống này liền không tiếng động nhếch miệng: “Được, vậy con đi trước. Phụ vương, mẫu phi, hai người bảo trọng!”
Thấy Vệ Ly sắp rời khỏi tầm mắt của mình, Vệ Tử Hằng đột nhiên hít sâu một hơi, thét lên với người nào đó.
“Nghịch tử, nghịch tử, quay lại, quay lại!”
Bước chân của Vệ Ly dừng lại, nhìn lại, Vệ Tử Hằng đã giãy giụa ngồi dậy, đôi mắt đỏ như máu đang phẫn nộ nhìn hắn ta.
Hiển nhiên, cơn giận này còn chưa tan, nhưng hiện tại rõ ràng đang lúc nói chính sự, sao ông có thể thả hắn ta đi?
Kết quả, Vệ Ly rồi rồi còn mây đen che đầy, bây giờ nhanh chóng biến thành nắng ráo, nịnh nọt chạy tới, cười đáng yêu nhìn phụ vương nhà mình.
“Phụ vương, ngài tìm nhi tử ạ?”
Dường như Dung thân vương đã dùng rất nhiều sức lực mới có thể nén xúc động hận không thể tiến lên đá hắn ta mấy cú, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn ta.
“Lời vừa rồi con nói có phải thật lòng hay không?”
“Tất nhiên là thật rồi, cho dù nhi tử có bất hiếu cũng không thể nguyền rủa phụ vương của mình được. Chuyện này không phải là, ừm, ngài biết mà đúng không? Sau này hài nhi nói chuyện sẽ chú ý, miễn cho bất cẩn làm tổn thương trái tim nhỏ bé của phụ vương. Lần sao con sẽ xem xét khả năng tiếp nhận của ngài, nhất định đó!”
“Ngươi, biến đi, đừng làm bộ ngớ ngẩn lừa lão tử, ta nói là vào triều, vào triều!”
Dung thân vương lập tức cảm thấy nuôi một đứa con trai như vậy, nhất định ông ta sẽ sống ít đi rất nhiều năm.
“A ~” Vệ Ly kéo dài âm cuối: “Phụ vương nói cái này à, ngài yên tâm, nhi tử dùng mạng mình để thề, lời này thật tới không thể thật hơn được nữa, tùy tiện đặt viết tên nhi tử vào đâu đó là được!”
Dung thân vương hừ lạnh một tiếng: “Viết tên? Cho ngươi tiếp tục làm loạn hả? Vệ Ly, ngươi tưởng bổn vương ngu sao? Cho ngươi đi gây họa triều cương?”
Triều cương?
“Cái này, có phải nói hơi quá hay không? Sao có thể tới mức làm loạn triều cương chứ? Con cũng không phải hồng nhan họa thủy, phụ vương nói chuyện thật hài hước!”
Dung thân vương nhìn trái nhìn phải, tin chắc thằng chết dẫm này không phải đang đùa giỡn với mình, không phải chỉ định bữa đực bữa cái rồi bỏ, suy đi nghĩ lại mới sâu xa nhìn hắn ta.
“Được, nếu như đây là ý nghĩ của con, ta sẽ tìm cho con một nơi để đi. Ngày mai ta sẽ nói chuyện này với hoàng thượng, về phần hắn ta có duyệt hay không, vi phụ không dám hứa chắc!”
“Lòng dạ đế vương là khó dò nhất, nhi tử hiểu, hiểu mà. Ngài yên tâm, hoàng thượng muốn con làm gì con sẽ làm đó, tuyệt đối không dám kháng chỉ.”
“Cút đi!”
Sau khi bàn bạc xong, Dung thân vương lập tức dựa vào ngực Ninh thị, không chút lưu tình ra lệnh tiễn khách.
Vệ Ly nhìn phụ thân nhà mình như chim non nép vào người, mẫu thân bộ dạng không thể làm gì, khóe mắt càng giật dữ hơn.
Quả nhiên, nam nhân có mạnh mẽ hơn rơi vào trong ôn nhu hương của nữ nhân, chỉ sợ đều sẽ biến thành mèo con nhỉ?
Nghĩ tới bây giờ mình còn cô đơn một mình, ánh mắt không khỏi buồn bã, yên lặng quay người ra ngoài.
Nhìn bộ dạng kia của hắn ta, hai lão nhân không khỏi quay sang nhìn nhau, thằng nhóc bướng bỉnh này hôm nay ăn trúng gì vậy?
Trở lại Trích Tinh lâu của mình, Bạch Chuẩn và Hắc Ưng muốn nói lại thôi vây quanh Vệ Ly, nhìn tới mức người nào đó buồn nôn.
“Có lời gì cứ nói, lúc ẩn lúc hiện ở chỗ này, đúng là khiến người ta thấy phiền!”
“Gia, ngài, chẳng lẽ không hỏi xem vương gia định sắp xếp ngài đi đâu sao?”
“Đúng vậy đó gia, tuy rằng chuyện này do hoàng thượng định đoạt, nhưng vai trò của vương gia cũng cực kỳ lớn. Sao ngài không hỏi thử xem, lỡ như thật sự cho ngài một chức quan nhàn rỗi thì sao? Thế chẳng phải uống phí tâm tư của ngài à?”
Vệ Ly khinh bỉ liếc hai người: “Ngươi cảm thấy hoàng thượng sẽ cho ta nhàn rỗi hả? Bây giờ nước Tư U loạn trong giặc ngoài, mà ta tuy rằng ngoài mặt quần là áo lụa, nhưng dựa vào tính tình lo được lo mất, mắc bệnh đa nghi nặng của Vệ Du Sâm, nhất định sẽ không tin bộ dạng này của ta. Rất có thể hắn ta sẽ xếp ta vào một nơi hắn ta tuyệt đối không muốn cho ta đụng vào.”