Hàn Tẫn biết bọn họ không còn lựa chọn nào khác. Không phải bọn họ tham sống sợ chết mà là Phượng Trì sơn trang rất ương ngạnh, lại không thể để lộ năng lực của mình trước mặt người này. Chắc chắn người này không phải một Phượng vương phủ nho nhỏ hay là một người mà Tư U có thể gánh được nữa rồi. Vì dã tâm của hắn, khả năng của hắn đã có thể đến Long Đế hùng mạnh.
Tên Vệ Giới này không chỉ là truyền thuyết của của riêng Tư U mà là truyền thuyết của bốn nước cộng lại. Hắn ở Tư U đương nhiên sẽ trở thành thủ lĩnh của bốn nước. Điều này là không thể nghi ngờ.
Cho tới bây giờ chỉ có hắn xúc phạm người khác, tuyệt đối không có ai dám đi khiêu khích hắn. Bởi vì kết quả cũng chỉ có một, chính là “Chết”!
Cho nên, Hàn Tẫn biết Ly Diên chắc chắn đồng ý. Điều mà y lo lắng là thân thể của nha đầu này và nàng sẽ dùng gương mặt nào để xuất hiện trước mặt người kia.
“Độc trên người hắn ta, ta đã nắm chắc. Mặc dù chỉ nhìn từ xa nhưng ta có thể chữa được. Mấu chốt là thể lực và nội lực hiện tại của ta, cho dù có tâm nhưng cũng không thể làm gì. Lỡ chẳng may bị hắn ta phát hiện ra thì hậu quả sẽ khó giải quyết.”
Đương nhiên Hàn Tẫn cũng lo lắng đến điều này nhưng nếu không đi, hậu quả càng thêm đáng sợ. So với lo lắng chẳng bằng thử một chút.
“Về phần nội lực, nếu chúng ta giúp muội thì sao?”
Ly Diên lắc đầu, “Vô dụng, độc này chỉ có thể dựa vào chính ta. Bỏ đi, hiện tại ta dịch dung trước, cho dù không thể giải độc nhưng dựa vào thuật châm cứu của ta vẫn có thể khống chế được độc tố lan ra. Về phần giải độc hoàn toàn, nhất định phải chờ sau khi ta khỏi bệnh rồi bàn lại. Ca ca, đi giải thích rõ ràng đi. Được chính là được, không được thì mời bọn họ đi tìm cao nhân khác!”
Ly Diên nàng không phải chúa cứu thế. Nàng tiếc cái mạng này. Nếu như bất chấp hậu quả mà dùng nội lực, đừng nói cả đời này nàng không còn tu vi mà ngay cả mạng cũng sẽ có nguy hiểm. Nàng không ngốc như vậy. Huống chi, không chỉ vị quỷ vương này, còn có ca ca ngốc của nàng cũng đang chờ nàng giải độc. Mạng của nàng cực kỳ quan trọng, sao có thể vì người này mà dừng lại chứ?
“Vậy muội...”, Hàn Tẫn lo lắng nhìn nàng. Ly Diên giật giật khóe miệng, miễn cưỡng mỉm cười: “Tam ca yên tâm, ta rất thông minh, biết phải làm thế nào. Huynh đi sắp xếp trước đi, ta sẽ dậy ngay.”
Hàn Tẫn nhìn nàng thật sâu, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu. Trước khi đi không quên dặn dò Ngọc Trân và Chính Mai nhớ giúp nàng.
Ngọc Trân và Chính Mai từ nhỏ đi theo Ly Diên, mưa dầm thấm đất, bất kể là y độc hay là sở thích cá nhân, thậm chí ngay cả phương diện đổi quần áo, đều rất nhuần nhuyễn. Có các nàng giúp đỡ, đương nhiên Ly Diên tốn ít sức lực hơn.
Bởi vì liên quan đến dáng người Ly Diên, cuối cùng nàng dịch dung thành một lão thái thái đã quá tuổi. Khi nàng chống quải trượng từ từ đứng lên, ngước đôi mắt tràn đầy tang thương, ngay cả Ngọc Trân và Chính Mai cũng sợ ngây người: “Nếu không phải vẫn luôn đi theo tiểu thư, thật sự phải nghi ngờ người trước mặt có phải người hay không? Cái này quả thật quá thần kỳ.”
Ly Diên sửa sang lại quần áo xám trắng mộc mạc của mình, cong người, chống quải trượng tập tễnh đi lại, giọng nói khàn khàn bất lực tự nhiên phù hợp tuổi của nàng. Đây là thay đổi giọng nói, thật sự giống như đúc. Nhìn hai người đứng sau lưng vẫn không cách nào hoàn hồn. Sau một lúc lâu bọn họ mới nhao nhao cảm thán: “Thuật dịch dung của tiểu thư quả nhiên là càng ngày càng tinh xảo!” Lâu rồi không gặp, ngay cả các nàng cũng không cách nào tin được.