Lăng Tễ Phong nói chuyện không tính là nhỏ, hơn nữa bọn họ cũng không cố ý tránh né những người ở đây, vì vậy tứ thiếu gia Phượng Trì đều nghe thấy rõ. Điều này khiến Hoa Mậu tính tình nóng nảy bị chọc tức, khí thế của thế tử gia Hoa vương phủ lập tức được giải phóng.
“Thượng Quan Tình Hi là cái thá gì? Dựa vào đâu bắt Diên Nhi nhà ta chết vì nàng ta? Bây giờ lão tử sẽ tiến cung, nàng ta khiến Diên Nhi chết thế nào, gia sẽ bắt nàng ta trả lại thế đó!”
Nói xong, Hoa Mậu đỏ mắt thúc ngựa mà chạy, thời khắc mấu chốt bị Tô Ngu cũng tâm trạng nặng nề ngăn cản.
“Đến lúc nào rồi mà đệ còn có tâm trạng làm loạn nữa? Người Diên Nhi hao tâm tổn trí cứu về bị một đao của đệ chém, vậy chẳng phải muội ấy cứu uổng công rồi sao? Không thể giết nữ nhân này được, giữ lại nàng ta mới có thể khiến chúng ta nhớ kỹ sự trả giá của Linh Diên cho Vệ Giới! Chúng ta phải khiến hắn hối hận, tự trách cả đời!”
Tiếng vó ngựa lập tức vang vọng cả con đường, hiển nhiên lời nói của Tô Ngu đã có tác dụng, cho dù Hoa Mậu có tức giận hơn nữa cũng buộc phải thừa nhận Tô Ngu nói đúng. Nếu hắn thật sự giết nữ nhân kia, nếu Diên Nhi sống lại…
Nhưng nghĩ tới đây, ánh mắt hắn đột nhiên ảm đạm.
Tuy rằng bọn họ còn chưa nhìn thấy Linh Diên nhưng cũng biết cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy được.
Chữ “chết” này nặng cỡ nào, sao lại có người nói lung tung được chứ?
Huống chi loại độc nàng trúng còn tới từ Long đế quốc, là thi độc vừa xuất hiện đã giết gần ba vạn người!
Diên Nhi, nhóc đen đáng yêu nhất trong lòng bọn họ, thật sự cứ vậy mà rời khỏi bọn họ ư?
“Đại ca, lòng ta đau quá…”
Cho dù có kiên cường hơn nữa, chỉ cần vừa nghĩ tới mạng của mình là do Linh Diên nhặt về, bây giờ hắn còn sống, nhưng muội muội bọn họ yêu thương nhất đã không trở về được nữa, nước mắt của Hoa Mậu liền không kìm được mà tuôn rơi.
Ai cũng nói nam nhân không dễ rơi lệ, nhưng một câu của Hoa Mậu lại khiến cho ba đại nam nhân khác trên lưng ngựa đều đỏ cả tròng mắt.
Trong đầu họ toàn là hình ảnh lúc ở chung với Linh Diên, trong đó có cười vui, có nước mắt, có đau khổ, cũng có cãi nhau, chỉ mỗi ly biệt là chưa từng có…
Linh Diên, nha đầu thiện lương nhất, vô tư nhất trên thế gian này, thật sự đã đi như vậy ư?
Lúc tất cả mọi người bên ngoài Phượng vương phủ đang tràn ngập đau thương vì cái chết của Linh Diên, Vệ Giới trong Phượng vương phủ cũng chán chường suy sụp.
Hắn ngơ ngác ngồi liệt dưới giường, không để ý râu ria xồm xoàm, không để ý máu đen đầy người, tay phải nắm chặt lấy tay Linh Diên. Trên gương mặt kiên nghị lạnh lùng của hắn tràn đầy đau khổ, yết hầu chuyển động nhưng nghẹn ngào không thốt nên lời. Hắn chỉ liên tục gọi tên nàng, hết lần này tới lần khác.
Vệ Giới không biết cảnh tượng này đã sớm lọt vào mắt người tới từ bên ngoài.
Ai không biết hồ U Nguyệt trong Phượng vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, cả con ruồi cũng bay không lọt chứ? Cố tình đối với bọn họ lại dễ dàng như tiến vào hậu hoa viên nhà mình vậy. Thậm chí bọn họ còn thảnh thơi bắt chéo hai chân nằm trên nóc nhà đếm sao.
“Ta nói này lão đại, chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa? Tiểu tử này còn không chịu dừng, tiểu tứ nhà chúng ta không chết cũng bị thằng nhãi này khóc tới chết.”
“Câm miệng, đệ biết cái gì? Để hắn khóc thêm một lát, nếu không đợi đến lúc chúng ta đưa tiểu tứ đi, hắn muốn khóc cũng không có chỗ khóc.”
“Không phải bây giờ chưa đưa đi hả? Tốn thời gian ở đây làm gì?”
“Sao đệ lại nói nhảm nhiều như vậy? Kêu đệ chờ thì chờ đi.”
“A, ta biết rồi, có phải huynh vội vàng lên đường mệt rồi nên cố ý ở đây nghỉ ngơi không?”
“Có thời gian nghỉ ngơi, tại sao không tận hưởng chứ?” Người kia chẳng những không phủ nhận còn ra vẻ đương nhiên.
“Cái người cho huynh ngồi tuyệt đối không đứng, cho huynh nằm tuyệt đối không ngồi như huynh, sao ta lại đi với huynh chứ?”
“Đệ tưởng gia muốn đi với đệ hả? Bớt thếp vàng lên mặt mình đi.”
“Bắt huynh xa nhà còn khó hơn lên trời, lần này nếu không phải vì tiểu tứ, ta thấy huynh sẽ tiếp tục cuộc sống tiểu thư khuê các cửa lớn không ra cửa trong không bước của mình. Phì, còn nói cái gì mà để hắn khóc thêm một lát, khóc thêm một lát có thể giải quyết vấn đề thực tế hả?”
Trên gương mặt tuyệt thế vô song của nam tử áo trắng cuối cùng lộ chút không vui: “Đệ có thôi đi không? Loại nam nhân chưa thành thân như đệ sẽ không hiểu nỗi khổ tâm trong lòng người đã thành thân như bọn ta đâu!”
“Lão đại, huynh như vậy là tiết tấu hành hạ cẩu độc thân hả? Có gì hay chứ? Không phải là cưới mỹ kiều thê sao? Với đức hạnh của tiểu tứ nhà chúng ta, huynh cho rằng thằng nhãi Vệ Giới này thật sự để ý hả? Còn nỗi khổ tâm? Ta nhổ vào!”
“Tình yêu đích thực không phân biệt xấu đẹp.” Nam tử áo trắng khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt mịt mờ như nói “Đệ không hiểu đâu”.
“Phì, huynh xong chưa? Nếu vậy sao huynh không lấy một người quái dị đi?” Nam tử áo xanh tỏ vẻ khinh thường, khinh bỉ liếc hắn một cái.
“Tiểu tứ nhà chúng ta thật sự xấu hả?” Một câu của nam nhân khiến người kia lập tức ngậm miệng.
“…” Con của phụ thân và mẫu thân, sao có thể xấu được? Rõ ràng là xinh đẹp tuyệt trần được không?
Chỉ là… lão đại huynh nói sang chuyện khác như vậy cũng được hả?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng nam tử áo xanh cũng không chịu nổi tiếng khóc khiến hắn ta phát điên của nam nhân kia nữa.
Hắn ta lập tức liếc đôi mắt hoa đào, xấu xa nói: “Lão tử mặc kệ cuối cùng tình cảm của hắn sâu đậm bao nhiêu, chỉ dựa vào việc hắn hại chết tiểu tứ nhà chúng ta là không thể tha thứ được rồi.”
“Nhưng tiểu tứ không chết.” Giọng của nam tử áo trắng không nhanh không chậm vang lên, chọc cho người kia không nhịn được trợn mắt.
“Nói nhảm, nếu tiểu tứ chết thật, huynh còn có thể an lòng ngồi đây ngắm sao hả?”
“Đúng vậy.” Nam tử áo xanh đã sớm không còn bất ngờ về tính tình không lạnh không nóng của nam tử áo trắng rồi. Hắn ta lành lạnh nhìn hắn một cái rồi trực tiếp nhảy xuống, nam tử áo trắng cũng không ngăn cản, vẫn không nhúc nhích đếm sao.
E rằng lão nhị phải chơi một lát, đó là chuyện cực kỳ tốn thể lực, hắn vẫn nên đợi hành động tiếp theo thôi.
Nam tử áo xanh vừa xuất hiện đã bị ẩn vệ ở chỗ tối đồng loạt bao vây.
“Ai? Cả gan xông vào hồ U Nguyệt? Đúng là muốn chết!”
“Chết em gái ngươi ấy! Tiểu gia tự tiện xông vào hả? Lão tử là quang minh chính đại bước vào. Đã một canh giờ rồi, vương gia nhà ngươi còn khóc lóc chưa xong, gia không có kiên nhẫn nghe tiếp nữa. Mau lên, kêu hắn bò tới đây cho lão tử!”
Vệ Giới đang ở trong phòng bất chợt nghe thấy giọng nói của người này, trong đôi mắt ảm đạm không ánh sáng chợt lạnh lẽo.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một bóng đen, Vệ Giới đã xuất hiện trước mặt nam tử áo xanh.
Chẳng qua trên gương mặt lạnh lùng kia nào có dấu vết của cái gọi là “khóc lóc”?
Nam tử áo xanh nhướng đôi lông mày quyến rũ, liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới một cách bắt bẻ, không khỏi cười lạnh thành tiếng.
“Không hổ là Phượng vương điện hạ, bản lĩnh trở mặt cả ta cũng tự nhận không sánh bằng!”
Vệ Giới hơi híp mắt lại, phút chốc đã nhận ra thân phận của người trước mặt: “Là ngươi?”
“Ơ, Phượng vương điện hạ còn nhận ra tại hạ, vậy cũng đỡ cho tiểu gia phải giới thiệu bản thân.”
“Ngươi tới tìm vương phi của ta sao?”
“Đúng vậy, ta tới tìm muội ấy, còn không mau giao người ra đây? Nếu ngươi thức thời, gia có thể giảm bớt một phần tổn thất thuộc hạ cho ngươi.”
“Nằm mơ đi!”
“Muội ấy đã chết rồi, ngươi giữ một người chết làm gì?”
“Ban ngày ban mặt, không phải giáo chủ Minh Tâm giáo muốn cướp vương phi của bổn vương chứ?”
Nam tử áo xanh nhếch đôi môi đỏ tươi quyến rũ, cười ha ha nói: “Sai rồi, ngươi cho rằng tại sao tiểu gia đuổi theo muội ấy hơn ngàn dặm? Rồi tại sao lại thả muội ấy? Tại sao sau khi muội ấy chết mạo hiểm khả năng bị dính thi độc, chạy tới Phượng vương phủ của ngươi?”
“Tại sao?” Vệ Giới cũng rất tò mò, cuối cùng người này ôm mục đích gì tới đây.
Nam tử áo xanh thấy Vệ Giới hỏi theo bản năng, không khỏi phì cười một tiếng: “Sao gia phải nói cho tên đao phủ như ngươi biết?!”
“Đao phủ?”
“Chẳng lẽ không đúng ư? Nếu không phải tại ngươi ép buộc, sao muội ấy lại nằm ở đó?”
Ánh mắt Vệ Giới chợt tối sầm lại: “Ngươi nói đúng, quả thực nàng bị ta sờ sờ ép chết.”
…
Lúc hai người đang cứng nhắc giằng co từng câu với nhau, một bóng người áo trắng xoay mình đáp xuống phòng, từ hậu viện phóng thẳng tới gian phòng nơi Linh Diên ở. Lúc nam nhân nhìn thấy người nằm trên giường, hơi thở theo bản năng nghẽn lại. Hắn chậm rãi bước ra, đến khi ánh mắt rơi lên dung nhan đã suy kiệt quá mức của nàng, trong mắt thoáng chốc tràn đầy thương tiếc.
Ngón tay như ngọc của hắn nhẹ nhàng đặt lên cổ tay lạnh buốt của nàng: “Nha đầu nhà muội, khi nào mới có thể nghĩ cho bản thân mình một chút? Chơi ưng bị ưng mổ mắt, có mất mặt hay không? Mùi vị thi độc của Tần thị không dễ chịu nhỉ?”
Nam nhân dứt lời lấy ra một viên dược hoàn tản ra ánh sáng mờ màu xanh lá từ trong ống tay áo, đặt bên mép nàng. Lúc hắn đang định mở miệng nàng đưa vào, hai luồng sáng một đen một trắng chợt bay ra từ ngực Linh Diên.
“Dừng tay!”
“Ngươi muốn làm gì?”
Tay nam tử áo trắng khựng lại, híp mắt nhìn hai tiểu gia hỏa phiên bản thu nhỏ trên ngực nàng.
Dường như hai gia hỏa tiêu hao quá nhiều linh lực, bây giờ đi đứng cũng loạng chà loạng choạng, cả nói cũng không đủ sức, yếu ớt như chủ nhân của mình, giống như một cơn gió thổi qua cũng có thể té xỉu.
Lúc nam tử áo trắng tập trung tinh thần nhìn bọn nó, bọn nó cũng đang nhìn hắn. Sáu mắt giao nhau, dường như có gì đó chợt lóe lên trong đáy mắt của bọn họ.