Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 452: Thương Úc của đại lục Huyền Vũ



Mười ngày sau, tin tức từ Hồng Mị Nhi đã truyền đến đại lục Huyền Vũ khác tồn tại song song với đại lục đế quốc. Người nhận thư là một nam nhân ẩn trong bóng tối, cả người đều có vẻ hắc ám.

Dung mạo nam nhân vừa tuấn tú lai tàn nhẫn và hung ác, đầu ngón tay hắn ta khẽ nhúc nhích, cả phong thư và mảnh giấy đều biến thành bột phấn trong nháy mắt.

“Tôn chủ.” Một người đàn ông lớn tuổi với dáng người lom khom âm u bước ra từ chỗ tối.

Giọng nói âm trầm khủng bố của nam nhân vang lên: “Đi đi, hoàn thành sứ mệnh mà ngươi chưa làm xong đi!”

“Vâng, tôn chủ!” Cái lưng của lão già xấu xì gù cao, gã cúi xuống nặng nề nện từng bước ra ngoài.

Mà nam nhân phía sau gã lại đột nhiên xoay người tiến vào mật đạo dài tối tăm, khi cơ quan bên trong biến ra bảy màu khác nhau rồi hiện ra bảy con đường thì nam nhân kia mới nhìn thấy một chút ánh sáng.

Hắn ta đi tiếp ra ngoài, đập vào mắt chính là một cảnh tượng đẹp như mơ trong truyện cổ tích.

Dưới trời xanh mây trắng, giữa núi rừng và cây cối xanh tươi là một ngôi nhà gỗ được thiết kế cực kỳ khí thế, quanh nhà gỗ là cầu nhỏ và nước chảy, còn có cả cối xay cỡ lớn đang ầm ầm chuyển động, gần đó còn có cây cỏ và hoa tươi, đẹp đến mức khiến người ta quên cả thở.

Giữa hương hoa và tiếng chim còn có tiếng đàn tỳ bà độc đáo từ từ vang lên, sắc mặt vốn âm trầm của nam nhân đột nhiên trở nên ấm áp, khí thế toàn thân cũng lập tức thay đổi, cả người dường như anh tuấn phi phàm hơn vừa rồi rất nhiều.

Chỉ thấy hắn ta nhắm mắt lại lẳng lặng nghe một chốc rồi định sải bước định đi đến cầu gỗ nhỏ, không ngờ…

Chưa đợi hắn ta bước lên cầu gỗ, từ trong nhà gỗ đã truyền ra một giọng nữ lạnh lẽo: “Nếu ngươi tiến bước thêm một bước thì ta sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh!”

Bước chân vừa nâng lên của nam nhân nhất thời cứng lại tại chỗ, ánh mắt hắn ta tràn đầy hy vọng, đôi mắt dịu dàng như nước nhìn về phía trên căn gác của nhà gỗ.

“Được, ta chỉ đứng ở đây, ta không động đậy nữa, Hoàng Nhi đừng giận.”

“Không được gọi ta là Hoàng Nhi, cái tên này không phải thứ ngươi có thể gọi được đâu, ngươi lập tức cút khỏi mắt ta ngay!”

Trái tim nam nhân run mạnh rồi ngước ánh mắt đầy oan ức lên: “Hoàng Nhi, nàng… nàng cần gì phải làm vậy?”

“Cần gì phải sao? Ha ha, ngươi nói xem tại sao? Thương Úc, nếu không muốn ta hận ngươi cả đời thì hãy mau thả ta ra đi!”

Đôi môi nam nhân đột nhiên mím lại thành một đường, trên gương mặt ánh tuấn nhuốm một tầng sương lạnh.

“Hoàng Nhi, nàng đúng là không ngoan mà, đã nói bao nhiêu lần là đừng bao giờ nhắc đến chuyện rời đi nữa, sao trí nhớ nàng lại không tốt thế chứ? Có phải là nàng nhất định phải để ta kéo kẻ kia đến trước mặt nàng, chặt đầu hắn ta xuống thì nàng mới thực sự hết hy vọng phải không?”

Lời của nam nhân vừa dứt thì một bóng người màu trắng như một tia sáng thánh thiện đột nhiên phá tung cửa sổ trên gác xếp tầng hai lao ra, ngay lập tức xuất hiện trước mặt nam nhân.

Một tiếng “bốp” giòn tan vang lên, đầu nam nhân lệch sang một bên, nhưng hắn ta chẳng những không tức giận mà khóe miệng còn giương lên một độ cung nhẹ, lộ ra hàm răng trắng bóng của hắn ta: “Hoàng Nhi, rốt cuộc nàng cũng chịu xuất hiện rồi?”

Nữ nhân được phản chiếu trong đôi mắt hắn ta có dung mạo tuyệt đẹp đến nghẹt thở như cửu thiên tiên nữ, không bút mực nào có thể miêu tả được vẻ đẹp của nàng, nhưng tiểu mỹ nhân này lại đang nổi cơn thịnh nộ, đôi mắt như đang bốc cháy kia khiến hắn ta nhìn đến mức trái tim gợn sóng phơi phới.

“Hoàng Nhi, nàng có biết ta nhớ nàng thế nào không? Hoàng Nhi, nàng lại đẹp hơn mấy phần rồi, khí sắc cũng tốt hơn nhiều nữa.”

Khi bàn tay Mặc Tử Hoàng vung lên mặt hắn ta lần thứ hai, nam nhân lại đột nhiên vươn tay nắm chặt cổ tay nàng lại.

“Thân ái à, nàng cứ động một cái là tát như vậy đúng là rất thô lỗ đó. Ngoan, nếu đánh làm đau tay nàng thì ta cũng đau lòng lắm.”

Sắc mặt Mặc Tử Hoàng trắng bệch rồi xanh mét, cuối cùng biến thành màu đen âm trầm.

Vì tức giận nên máu cả người nàng đều sôi trào lên: “Thương Úc, làm người mà đến mức không có giới hạn như ngươi đúng là khiến ta mở mang tầm mắt. Ngươi cho là ngươi giam giữ ta như vậy thì có thể làm gì thì làm sao? Ta nói cho ngươi biết, Mặc Tử Hoàng ta dù có chết thì cũng sẽ khiến mình hồn phi phách tán, tuyệt đối sẽ không để lại bất kỳ ý niệm hay nhược điểm gì để ngươi uy hiếp phu quân của ta đâu!”

Đối diện với sự phẫn nộ của Mặc Tử Hoàng, Thương Úc dường như không hề quan tâm chút nào, thậm chí nét mặt cũng không thay đổi gì.

“Hoàng Nhi, ta nói rồi, cả đời này nàng cũng đừng mơ rời khỏi đây. Nàng sống là người của ta, chết cũng là quỷ của ta, tên Long Diệc nhu nhược kia vĩnh viễn không xứng đáng có được nàng!”

“Nhu nhược? Hừ, ngươi nói Long Diệc là người nhu nhược? Vậy thì ngươi là cái gì? Đồ khốn nạn? Lưu manh? Cặn bã? Thương Úc, ngươi chết tâm đi, mặc kệ phu quân của ta là ai thì đời này kiếp này của ta, đời đời kiếp kiếp cũng sẽ yêu chàng, mà ngươi thì sẽ đời đời kiếp kiếp bị ta căm ghét khinh thường!”

Thương Úc bị Mặc Tử Hoàng gay gắt như vậy, khí tức cả người hoàn toàn vặn vẹo biến dạng: “Hoàng Nhi, đừng đụng đến điểm mấu chốt của ta, đừng ép ta làm những chuyện ta không muốn làm!”

Mặc Tử Hoàng chẳng nhúc nhích gì, nàng lạnh lùng nhìn hắn ta, trên gương mặt tuyệt sắc không hề che giấu sự chán ghét.

“Thương Úc, ta đã có phu quân, còn có con trai và con gái, ngươi muốn nữ nhân nào mà không có được chứ? Tại sao lại cứ khăng khăng cướp người đã có con như ta?”

“Hoàng Nhi, những nữ nhân đó sao có thể đánh đồng với nàng? Bọn họ ngay cả tư cách xách giày cho nàng cũng không có, trong mắt ta chỉ có mỗi nàng, chỉ có nàng mới là người bầu bạn cả đời với ta. Hoàng Nhi, ta không quan tâm quá khứ của nàng, chỉ cần nàng…”

“Thương Úc, ngươi đúng là hết thuốc chữa rồi…” Mặc Tử Hoàng cũng lười phải nói lời vô nghĩa với kẻ đã tẩu hỏa nhập ma này. Nàng muốn xoay người rời đi, nhưng không ngờ tốc độ của Thương Úc nhanh hơn, túm chặt cánh tay nàng.

Mặc Tử Hoàng lập tức vung mạnh gạt tay hắn ta ra cứ như chạm phải thứ đồ dơ bẩn gì vậy, thậm chí còn lùi về phía sau vài bước, vẻ mặt như băng sương lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

“Nàng có thể không cần ta, nhưng chẳng lẽ nàng không quan tâm đến nữ nhi của nàng sao?”

Quả nhiên, lời này vừa dứt thì ánh mắt Mặc Tử Hoàng lập tức thay đổi: “Nữ nhi của ta? Ngươi làm gì nữ nhi của ta rồi?”

Thương Úc rất hài lòng với sự thay đổi trên gương mặt của nàng: “Hương Quân của nàng là thuộc hạ làm việc cho ta, nàng biết chứ?”

Mặc Tử Hoàng mặc váy dài trắng như tuyết, yếu ớt đứng thẳng người không hề mất đi khí thế, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn ta.

“Ngươi muốn thế nào? Dùng nó để áp chế ta sao? Ha ha, ngươi cảm thấy một người đã bị khai trừ khỏi gia môn có gì đáng để ta quan tâm chứ?”

“Không, nàng hiểu lầm rồi, nó là nữ nhi của nàng mà, dù giờ nó có còn là người Mặc gia hay không thì ta vẫn nhớ nó là nữ nhi của nàng, nên ta vẫn luôn dùng mọi thứ tốt nhất để đối đãi với nó, mà nó cũng không phụ hy vọng của ta, trở thành tai mắt lợi hại nhất của ta. Hoàng Nhi, ta định nhận nó làm nữ nhi, nếu vậy thì chúng ta sẽ trở thành người một nhà danh chính ngôn thuận rồi.”

Mặc Tử Hoàng cười cợt nhìn hắn ta: “Người một nhà? Ai là người một nhà với ngươi? Một nữ nhi như vậy ngươi cảm thấy ta sẽ quan tâm sao? Mặc gia sẽ quan tâm sao? Ngươi muốn đối xử với nàng ta thế nào thì đó là chuyện của ngươi, còn về chúng ta, ha ha, từ giây phút nó bị trục xuất khỏi cửa Mặc gia thì nó đã không còn là nữ nhi của Mặc Tử Hoàng ta nữa rồi!”

Sự phẫn nộ của nàng không pha tạp chút giả dối nào, Thương Úc cũng nhìn thấy rõ ràng, không khỏi hơi nhíu mi.

“Ta biết nàng không thích nó, nhưng dù sao thì nó cũng là miếng thịt trên người nàng rơi xuống mà, chẳng lẽ nàng không quan tâm đến tình mẫu tử sao? Nàng vứt bỏ nó thật sao? Nàng không quan tâm chút nào thật sao? Hoàng Nhi, ta biết, trước giờ nàng đều là người rất lương thiện…”

“Thương Úc, ta không muốn thảo luận chuyện nhà ta với ngươi, ngươi chưa đủ tư cách này. Nếu không còn chuyện gì nữa thì ngươi đi đi, sau này nếu không có việc gì thì đừng đến đây, ngươi tới một lần thì sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị cả tháng của ta, ta thật sự thật sự thật sự không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”

Sự chán ghét không hề che giấu của Mặc Tử Hoàng, biểu cảm như chỉ hận không thể băm hắn ta thành trăm mảnh ngay lập tức của nàng khiến hắn ta nhìn đến trái tim tan nát.

Giờ thì nàng đi rồi, hắn ta không ngăn cản, chỉ là ánh mắt nhìn về bóng dáng nàng chỉ hận không thể ôm nàng vào lòng…

Thương Úc không tin Mặc Tử Hoàng thực sự hận Mặc Hương Quân đến mức ngay cả nhắc đến cũng không muốn, hắn ta cứ có cảm giác vì hắn ở đây nên nàng mới tỏ ra quyết tuyệt với Mặc Hương Quân như vậy, đối với nàng thì huyết thống chân chính là dù ngươi biến thành dạng như thế nào thì cũng mẫu thân cũng sẽ không ghét bỏ ngươi. Cho nên tất cả những gì Mặc Tử Hoàng làm bây giờ chỉ là thủ thuật che mắt hắn ta mà thôi, hắn ta tin vậy.

Cái gọi là tình thân và trách nhiệm, chỉ cần trên người Mặc Hương Quân còn chảy dòng máu của nàng thì nhất định nàng sẽ không mặc kệ nàng ta.

Nghĩ đến đây, hắn ta sải bước rời khỏi nhà gỗ nhỏ, định sẽ đích thân đến đại lục đế quốc một chuyến, mang Mặc Hương Quân đến bên cạnh Mặc Tử Hoàng, thuận tiện đi giải quyết một chút phiền toái mười mấy năm trước chưa giải quyết!

Mặc Tử Hoàng lạnh lùng đứng bên cửa sổ nhìn Thương Úc rời đi, ngón tay trắng bệch nắm chặt tay vịn cửa sổ, gần như sắp biến dạng.

Thân thể gầy yếu kia cuối cùng cũng không kiềm chế được run rẩy lên: “Mấy đứa nhỏ à, các con nhất định phải gắng gượng đó!”

Cũng không biết câu mấy đứa nhỏ này rốt cuộc là nói đến ai, nhưng có thể nhìn ra được thái độ của Mặc Tử Hoàng không hề vờ vịt mà là thật sự phiền chán với người này.

Chỉ đáng tiếc, nam nhân thường ngày khôn khéo như cáo kia lại không hiểu được thấu triệt những điều đó, điều này cũng đã định chuyến đi đến đế quốc lần này của hắn ta không suông sẻ như trong dự định của hắn ta.

Thoáng cái lại một tháng nữa trôi qua, thời tiết cũng đã đến tháng bảy nóng bức nhất. Cả mặt đất như bị tan chảy, khắp nơi như một cái lồng hấp, không có tí sức sống nào, dù là người hay thực vật thì đều uể oải không có tinh thần.

Bên trong không gian, Linh Diên vẫn ở trong mười tám tầng địa ngục, sắp xếp mọi chuyện xong xuôi tất cả thì cứu Ngọc Ngân ra khỏi khối băng.

Về vị trí của không gian, bọn họ giải thích rằng các nàng tìm được một căn cứ tu luyện bí mật trên đảo nhỏ, những chuyện khác thì không nói nhiều thêm.

Ngọc Ngân cũng không ngốc, biết rõ là không thể nào nhưng vẫn không chọc vỡ những lời này.

Hơn nữa linh khí ở nơi này dày đặc hơn đế quốc đến bốn năm lần, hắn ta có đần độn mới đi lãng phí thời gian tốn nước miếng.

Ba người đều tự tìm một góc bắt đầu liều mạng tu luyện. Linh Diên cố ý phong bế hắn ta và Công Tử Diễn trong một không gian cấm chế, thế này thì dù bên ngoài có đột nhiên xuất hiện tình huống bất ngờ gì thì bọn họ cũng không bị phát hiện.

Mà bên Ngọc Ngân thì chỉ cần Công Tử Diễn ở đó thì hắn ta sẽ không tùy tiện rời đi, còn tất cả những chuyện kế tiếp một mình nàng cũng đủ làm được.

Cũng may trong thời gian này đều sóng yên biển lặng, Linh Diên cũng không ngu ngốc ngồi không mà tận dụng tất cả thời gian để tu luyện.

Hơn nữa trong lúc đó Linh Đằng lại tiến hành chữa trị tẩy rửa toàn bộ một lần cho nàng, trong lúc Linh Diên không biết, thực lực của nàng đã sớm xưa không bằng nay rồi.

Rốt cuộc sau một tháng chờ đợi thì mười tám tầng địa ngục vốn được đóng kín đã nghênh đón vị khách đầu tiên.

Khi lão già xấu xí với thân hình lom khom xuất hiện trước mặt nàng, lông mày Linh Diên không nhịn được khẽ nhăn lại.

Kỳ quái, bộ dạng lão già này hình như nàng đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ cung kính của Hồng Mị Nhi với gã càng khiến nàng tò mò thân phận của người này là gì.

Vốn nàng còn định đến gần nghe thử hai người kia nói gì, nhưng Tiểu Băng Dực không cho: “Thực lực của lão già kia rất mạnh, hễ người đến gần thì sẽ bị phát hiện, vẫn nên thành thành ngoan ngoãn ở trong này đi!”

Rơi vào đường cùng, Linh Diên chỉ có thể thỏa hiệp lần nữa. Lần đầu tiên nàng biết ngôn ngữ môi quan trọng thế nào. Nàng thầm nghĩ hình như trong không gian có sách về lĩnh vực này, đợi có thời gian thì nàng nhất định sẽ nghiên cứu một chút.

Hồng Mị Nhi mang lão già xấu xí kia đi từng tầng đến tầng mười tám, nói nhỏ riêng với gã nghiên cứu gì đó, sắc mặt lão già đó cũng thay đổi khó lường, không nhìn ra là vì cái gì.

Tuy Linh Diên sốt ruột nhưng cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ được, chỉ đành yên lặng đợi sự việc phát triển.

Mãi đến sau khi hai người kia rời khỏi mười tám tầng địa ngục thì Linh Diên mới ngồi xổm trên bãi cỏ trong không gian, đăm chiêu suy nghĩ.

“Băng Dực, thực lực của người kia thế nào vậy, sao lại khiến ngươi kiêng dè như vậy?”

Băng Dực lạnh lùng liếc nàng một cái: “Dù sao cũng cao hơn người, hơn nữa, điểm biến thái ở đây không phải linh lực của gã cao bao nhiêu mà là công phu dùng độc hàng đầu kìa. Trên người gã khắp nơi đều là độc tố, chẳng lẽ người không chú ý Hồng Mị Nhi luôn đứng cách gã một trượng sao?”

Linh Diên lập tức có hứng thú: “Công phu dùng độc hàng đầu? Cao bao nhiêu, còn lợi hại hơn cả ta sao?”