Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 469: Địa bàn của ngươi, ngươi làm chủ



Linh Diên bĩu môi: “Huynh nghĩ là ta muốn như vậy lắm hả? Không phải chỉ là ngoài ý muốn thôi sao, ai mà biết hơn mười đạo lôi kiếp kia của Vệ Giới đánh xuống lại gây nên hậu quả nghiêm trọng như vậy? Chẳng những phá hủy trận pháp trên đảo mà còn phá hủy sự khống chế của bọn họ đối với đám thú biến dị kia. Nếu không phải vậy thì ta đã không áp dụng phương pháp cực đoan như thế rồi. Nhưng nói đi cũng nói lại, hành động cuối cùng của Hắc lão quái kia vẫn khiến ta rất khâm phục!”

“Muội đưa bọn họ vào không gian rồi sao?” Không phải nghi vấn mà là khẳng định.

“Sao huynh biết?” Linh Diên kinh ngạc nhìn ca ca nhà mình, nhưng chớp mắt sau nàng lại tự mình gật đầu.

“Ta đã biết không gì có thể giấu được huynh mà. Đúng vậy, hai người kia bị ta thu vào không gian rồi. Sao vậy? Ca ca cần có việc gì cần sao?”

Mặc Ngân nhẹ lắc đầu: “Tạm thời không cần, muội cứ giữ đi, mấy người Vệ Giới kia đâu?”

“Cơ thể của Vệ Giới bị sét đánh thương tổn diện tích lớn, nội tạng cũng bị tổn hại nhất định, cũng may đan điền không sao, giờ đang điều dưỡng trong không gian. Ngọc Ngân và Lăng Tế Phong cũng đang trong trạng thái tu luyện.”

Mặc Ngân nhướng mày: “Cho nên, bí mật của muội, gián tiếp bại lộ rồi?”

Linh Diên thản nhiên lắc đầu: “Cũng không có, trong không gian có kết giới, tạm thời bọn họ bị vây trong trạng thái phong bế ý thức, không chừng còn không biết mình đang ở đâu. Nếu không thì ca ca vào thử xem?”

Mặc Ngân không hứng thú lắm, tiện tay đẩy Hắc Thuần về vòng tay của nàng: “Các muội đã không sao thì hãy quay về địa lục Tứ Phương trước, sắp xếp ổn thỏa những chuyện nên sắp xếp đi.”

Công Tử Diễn không nói gì, nhưng cũng không định dùng cách như vậy chấm dứt cuộc nói chuyện, lúc này nàng ấy dùng ánh mắt sắc sảo nhìn Mặc Ngân.

“Người vừa rồi là ai? Còn nữa, sao bên ngoài lại có nhiều thế lực như vậy? Bọn họ tới đây để nhìn cái gì? Đảo Thạch Đầu đã bị hủy rồi, huynh không định điều tra tung tích người đứng phía sau ư? Ca, huynh còn định giấu diếm bọn muội đến khi nào nữa?”

Tuy nàng ấy và Linh Diên không nghe rõ bọn họ nói gì nhưng theo khẩu hình miệng cũng có thể chắp vá được một ít bí mật, nhưng vì sự hiểu biết quá mức mơ hồ, hai tỷ muội lại mang theo bí mật về thân thế nên nên theo bản năng luôn muốn biết càng nhiều.

Vốn tưởng rằng Mặc Ngân sẽ lảng tráng bọn họ như trước, không ngờ lần này hắn lại nói thẳng.

“Sau khi quay về Tứ Phương giải quyết hết mọi rắc rối trong tay xong, ngày mười lăm tháng tám sẽ có người đến đón các muội, đến lúc đó những gì các muội nên biết sẽ tự khắc biết tất cả thôi.”

“Mười lăm tháng tám?” Linh Diên thuận miệng nói thầm một câu, Mặc Ngân không nhìn lại bọn họ nữa. Trong nháy mắt hai người đã bị gạt ra khỏi lưng hắc diệu long, con rồng nhảy một cái đã biến mất khỏi phạm vi tầm mắt của bọn họ.

May mà Bạch Tra kịp thời xuất hiện đỡ nên bọn họ mới không bị rơi xuống biển rộng mênh mông dưới tình huống chưa chuẩn bị gì cả.

Đợi khi Linh Diên phản ứng lại thì nàng mới nghĩ đến Hắc Thuần bên cạnh, nhưng không ngờ Hắc Thuần lại dùng một ánh mắt vô cùng bất đắc dĩ nhìn nàng.

“Đừng có mong ta có thể nói gì cho hai người, ca ca của người rất khôn khéo, đã sớm hạ cấm chế cho ta rồi, những gì ta nghe được, bất luận là người dùng cách nào hay ta có ý niệm gì thì cũng không thể truyền ra ngoài được. Dù sao cũng đợi đâu bao lâu nữa, thay vì suy nghĩ đến những việc không thể thì chẳng bằng các người nhanh chóng quay về đại lục Tứ Phương giải quyết xong hết mọi chuyện đi, tương lai không còn lo lắng về sau nữa mới có thể hoà nhập tốt vào những thế lực của Long đế quốc được!”

Hai tỷ muội vô cùng sầu não trao đổi ánh mắt với nhau, cuối cùng bất đắc dĩ ngồi lên lưng Bạch Tra, sau mấy lần lao xuống đã bay về hướng đại lục Tứ Phương.

Hai canh giờ sau, hai tỷ muội lại tiến vào khu vực Phượng Trì sơn trang. Thấy hai tỷ muội quay về, toàn bộ trên dưới Phượng Trì đều mừng rỡ reo hò.

Mấy huynh đệ vây quanh Linh Diên nửa ngày, sau khi xác nhận quả thực bọn họ đã bình an vô sự thì mới thở phàp nhẹ nhõm.

Sau khi ngồi xuống mới có thời gian hỏi trong hai tháng bọn họ biến mất đã xảy ra chuyện gì.

Đương nhiên không tránh khỏi những câu hỏi về tình hình của bọn Vệ Giới. Vì tạm thời bọn họ vẫn còn đang trong trang thái tu luyện nên chỉ nói bọn họ đi làm một chút việc, một thời gian sau sẽ tự quay về, xem như cũng đã cho qua.

Biết được tất cả bọn họ đều ổn, lúc này trái tim mọi người mới quay về vị trí ban đầu.

Chỉ là khi nói đến đảo Thạch Đầu, nói đến Mạnh Linh, lúc này Linh Diên mới nhớ tới đảo Thạch Đầu bị hủy rồi, vậy có phải Mạnh Linh cũng chết luôn không?

“Chỉ sợ khi đám giòi bọ bị phái ra thì nàng ta cũng đã lành ít dữ nhiều rồi không chừng?”

Dù gò sau đó bọn họ làm rung chuyển cả hòn đảo cũng không phát hiện tung tích của Mạnh Linh, khó trách bọn họ không lập tức nhớ gì đến nàng ta.

“Chết rồi cũng tốt, chết rồi thì đỡ bị thế tục vạn ác này tra tấn!”

Thời gian tiếp theo, mấy huynh đệ lặng lẽ báo cáo lại tình hình của đại lục Tứ Phương cho bọn họ.

“Trong thời gian muội không ở đây, công đoạn cuối cùng của thuốc giải không thể làm được nên chỉ có thể tạm dừng, chỉ sợ thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến dược liệu. Nhưng dược liệu đến được cung cấp từ khắp nơi trong thời gian này vẫn không gián đoạn, trước mắt đều được tích trữ lại, chỉ cần hoàn thiện dược hoàn là cơ bản có thể khống chế được thi độc ở đại lục Tứ Phương.”

“Nhưng nhiều việc cần làm như vậy, sao một mình muội làm nổi?”

Không ngờ Linh Diên nghe xong lại cười hì hì khoát tay áo: “Không có gì đâu, một mình ta có thể xử lý được, các huynh đừng lo lắng. Tình hình đại lục thế nào rồi?”

“Trước đó dược hoàn của chúng ta đã phát huy không ít tác dụng, những người dùng thuốc đợt đầu tiên trong thời gian này đều lên tuyến đầu cả, chém giết không ít tang thi. Có người còn dám ra ngoài trồng lương thực, lại có sự trợ giúp của Long đế quốc, còn cả thuốc của chúng ta được sản xuất liên tục, tất cả mọi người đều nhìn thấy hy vọng, tinh thần cũng cứng cỏi hơn trước kia nhiều. Số lượng tang thi không tăng thêm nữa, ngược lại còn liên tục giảm dần, sớm muộn gì cũng có ngày những người bình thường đó sẽ thống nhất đại lục Tứ Phương lần thứ hai!”

Nghe những lời của bọn họ xong, Linh Diên và Công Tử Diễn đều thở phào nhẹ nhõm, hai người trao đổi ánh mắt với nhau rồi nhìn về phía mấy người Hàn Tẫn.

“Các ca ca, thời gian này vất vả cho các huynh rồi, nhưng thời gian kế tiếp chỉ sợ cũng sẽ khổ cực cho các huynh. Ta và tỷ tỷ nhiều lắm cũng chỉ ở đây một tháng rồi sẽ trở về Long đế quốc, lần đi này không biết khi nào mới quay lại nữa. Vì vậy trong thời gian này ta và tỷ tỷ sẽ phân công hợp tác với nhau, ta phụ trách chế tác thuốc, mà tỷ tỷ và các ca ca sẽ phối hợp với nhau chém giết tang thi, hy vọng một tháng sau tang thi sẽ hoàn toàn biến mất trên đại lục Tứ Phương.”

Hoa Mậu nghe xong thì không nhịn được nhíu mày: “Nha đầu à, không phải là muội quên mất số lượng của tang thi đáng sợ thế nào chứ?”

Linh Diên mở miệng: “Sao ta có thể quên chứ? Yên tâm, bọn ta có cách, chuyện này các huynh đừng bận tâm, có ta và tỷ tỷ chỉ đạo, các huynh phụ trách phối hợp là được.”

Sau khi thu xếp ổn thỏa xong, hai tỷ muội vào không gian lần nữa. Linh Diên xem xét tình hình của bọn Ngọc Ngân, nhíu mày nói:

“Hiện giờ bọn họ vẫn đang trong thời điểm tốt nhất để thăng cấp liên tục, linh khí trong không gian cũng dồi dào, chi bằng cứ để bọn họ tiếp tục nâng cao thực lực nhé?”

Công Tử Diễn không nói gì nhướng mắt: “Muội đã nói vậy rồi thì ta còn có thể nói được gì nữa chứ? Thôi, coi như cho bọn họ được lợi một lần, để chúng ta vất vả lần cuối cùng, cống hiến sức lực cuối cùng cho đại lục đã sinh ra chúng ta đi!”

“Bên ta thứ gì cũng đã có sẵn, suy nghĩ của muội ta cũng hiểu, chỉ là phía muội chỉ có một mình muội với số lượng thuốc lớn như vậy, có phải là rất…”

“Ai nói ta chỉ có một mình chứ, trong không gian của ta không phải còn hai người có sẵn sao? Trình độ luyện dược của bọn họ nếu mà không lợi dụng tốt thì không phải là quá lợi cho bọn họ rồi sao!”

Công Tử Diễn nhìn quanh không gian, mãi thật lâu sau mới nghĩ tới hai thầy trò Hồng Mị Nhi, lập tức trừng to mắt: “Không phải chứ, muội định dùng bọn họ? Được không vậy?

“Được hay không, thử chẳng phải sẽ biết sao? Tỷ tỷ yên tâm đi, có lẽ đợi bọn họ nghĩ thông rồi không cần chúng ta lãng phí võ mồm thì bọn họ đã tự giác đứng ra cống hiến rồi!”

Công Tử Diễn vốn còn nửa tin nửa ngờ, không ngờ ngày hôm sau đã nhận được tin tốt từ muội muội.

Hóa ra, hai thầy trò ở một ngày trong không gian, mới đầu còn chưa thích ứng lắm, nhưng dần dần bọn họ phát hiện linh khí trong không gian còn dồi dào hơn cả Long đế quốc nữa. Thậm chí còn có rất nhiều thảo dược mà bọn họ chưa từng nhìn thấy, đều này với hai kẻ yêu độc thành tính mà nói tuyệt đối là sự mê hoặc trí mạng.

Trong lúc đó bọn họ cũng đã nghĩ rất nhiều cách định thoát ra ngoài, nhưng bất luận bọn họ cố gắng thế nào thì cuối cùng vẫn sẽ bị vây trong khu vực ba mét vuông này. Đừng nói nhúc nhích hoạt động, ngay cả ăn uống cũng trở thành vấn đề lớn. Nếu cứ chịu đựng mãi như vậy thì cuối cùng nếu không bị khát chết thì cũng bị đói chết, đây tuyệt đối là một thử thách vô cùng lớn đối với bọn họ, người đã may mắn thoát được một mạng. Vì vậy, thời gian ba ngày Linh Diên đưa ra còn chưa đến, bọn họ đã không thể kiên trì được gọi nàng.

Với sự thức thời của bọn họ, Linh Diên cũng không bất ngờ lắm, sau khi thả bọn họ ra khỏi cấm chế, nàng nhìn bọn họ vô cùng nghiêm túc.

“Các ngươi đã ở trong địa bàn của ta thì nhất định phải nghe theo ta, nếu không nhất trí điểm này thì ta cảm thấy các ngươi vẫn nên tiếp tục ở đó thì tốt hơn.”

Hồng Mị Nhi vô cùng ấm ức nhìn nàng: “Nếu bọn ta đã đồng ý với ngươi thì sẽ không nuốt lời, tóm lại bọn ta cũng không ra được, địa bàn của ngươi thì tất nhiên là do ngươi làm chủ!” Đây không phải là điều rất rõ ràng sao? Dù bọn họ có muốn phản đối thì cũng phải nắm chắc chuôi trong tay mới được chứ?

Giờ còn đang ăn nhờ ở đậu, muốn sống sót chỉ có thể nghe theo chỉ thị của nàng, nếu không thì không bằng lúc trước chết luôn ở đảo Thạch Đầu còn hơn.

Nếu lúc ấy bị nổ chết thì sao còn có nhiều chuyện như vậy chứ, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ lại không chết, tuy rằng bị trọng thương nhưng vết thương sớm muộn gì cũng sẽ dần tốt lên, mạng của bọn họ vẫn còn rất dài, có thể sống sao lại muốn đi chết chứ?

Nguyện trung thành với Thương Úc là trung thành, nguyện trung thành với Phượng Nguyên giờ chẳng phải cũng là trung thành sao?

Thôi, tóm lại nếu nhất định phải sống dưới bóng ma của người khác cả đời thì người kia là ai có gì quan trọng chứ?

Cũng may là những ngày trong tương lai không cần bôn ba khắp nơi, ngày nào cũng có thể hấp thu linh khí nồng đậm, điều này chỉ trăm lợi mà không hại chút nào cho thực lực của bọn họ!

Giờ đã đến nước này rồi, nếu chọn đi tìm chết thì mới chính là hành vi ngu ngốc được không?

“Vậy thì tốt, sớm như vậy không phải được rồi sao? Các ngươi đã đồng ý thì ta cũng không khắt khe, khắt nghiệt với các ngươi nữa. Những chỗ trong này tùy các ngươi chọn một chỗ, ngoại trừ phạm vi quanh hồ phía Đông thì các ngươi đều có thể tùy ý đi lại thoải mái. Dược liệu gieo trồng trong không gian cũng cho phép các ngươi dùng tự nhiên, muốn ăn gì cần gì trong kho hàng nhỏ phía sau đều có cả, các ngươi cứ tự do chọn lựa, thiếu gì thì cứ nói cho ta biết, ta sẽ giải quyết. Bây giờ ta cho các ngươi thời gian ba ngày khôi phục thể lực, ba ngày sau các ngươi phải giúp ta chế thuốc, đúng rồi, các ngươi đều có lò luyện thuốc của mình chứ?”

Nhận được sự xác nhận của Hồng Mị Nhi và Độc Quỷ, Linh Diên càng thoải mái hơn: “Vậy thì các ngươi cứ tự chữa thương đi, ba ngày sau ta lại đến tìm các ngươi.”

Thời gian một tháng sau đó, Linh Diên gần như dùng tất cả thời gian của mình cho việc chế thuốc, vì tất cả dược vật đều phối hợp tốt, chỉ cần nàng tiến hành phân phối và điều chế theo tỉ lệ là được. Lại thêm có sư đồ Hồng Mị Nhi trợ giúp, thời gian trong không gian lại dài hơn bên ngoài một chút, ngoại trừ thời gian ăn ngủ thì tay ba người chưa từng rảnh rỗi lúc nào.

Mới đầu Độc Quỷ còn không biết dược này có tác dụng gì, nhưng thời gian dần trôi qua, gã cũng dần dần phân tích ra thành phần của dược này.

Tuy nhiên lượng thuốc thành công vẫn không đủ chia, số lượng lớn, thời gian lại eo hẹp như vậy khiến gã liên tưởng đến thuốc giải đại lục Tứ phương đã nghiên cứu ra.

Khi gã mở miệng hỏi Linh Diên thì nàng rất sảng khoái thừa nhận.

“Đúng vậy, đó là thuốc đặc trị nhắm vào độc tang thi của ngươi đấy.”

“Nhưng trong thành phần của dược này có thêm thành phần của một loại dược vật có thể khiến người ta mệt lả, như vậy cũng được hả?”

Động tác trong tay Linh Diên vẫn không ngừng, cũng không ngẩng đầu lên mà đáp lại: “Tất nhiên là được, nếu không có tác dụng thì sao phải khổ sở một ngày một đêm như vậy chứ? Về phần nguyên nhân thì ngươi cứ tự đoán đi, tóm lại là độc kia từ tay ngươi mà ra, nhưng mà muốn nghĩ thì nghĩ, đừng có làm chậm trễ việc của ta, thời gian của chúng ta rất gấp rút!”

Độc Quỷ nghe xong đúng là không truy hỏi nữa, thay vào đó là hơi đăm chiêu nhìn chằm chằm bột thuốc trong tay, không biết suy nghĩ gì.

Linh Diên biết, đối với loại người yêu độc thành tánh như Độc Quỷ thì thử thách càng khó khăn càng có thể khơi mào hứng thú của gã, ví dụ như giải dược độc tang thi, gã đã nghiên cứu lâu như vậy cũng chưa có cơ sở gì đột phá, giờ đã bị nàng phá giải dễ dàng.

Phá giải thì phá đi, hết lần này đến lần khác tất cả thành phần của dược vật đều đặt ngay trước mắt gã mà gã vẫn chưa xem rõ, điều này khiến gã càng thêm chán nản.

Linh Diên nhìn hết vào mắt, trong lòng thầm cười, cũng không vội vàng giải thích, lại càng không lo gã sẽ động tay động chân gì. Tóm lại giờ người đang ở trong không gian của nàng, mỗi hành động lời nói đều không thoát khỏi lòng bàn tay của nàng.

Ngoài không gian, Phượng Trì sơn trang chỉ để lại một số ít người tiến thành công việc nghiền nát dược thành bột, những người còn lại đều đi theo Công Tử Diễn đến các quốc gia khác tiến hành sắp xếp hữu hiệu.

Bọn họ dùng những người còn sống chưa uống giải dược để thu hút lũ tang thi, dẫn từng đám từng đám đến một cái hố khổng lồ được chỉ định trước, rồi sau đó đổ dầu mà Bạch Tra hút lên từ dưới đáy biển thiêu rụi chúng hoàn toàn.

Có sự dẫn dắt của bọn họ, mọi người ở các quốc gia cũng bắt đầu hành động, mà Bạch Tra và Công Tử Diễn chỉ cần phụ trách việc liên tục đưa dầu hỏa và một số hóa chất năng lượng cao có thể làm tan chảy xác chết mà thôi.

Đương nhiên, bọn họ đều cố gắng hết sức để chọn một số vùng đất đá có điều kiện xấu, để dù đất đá ở đó có bị xói mòn bởi hóa chất và dầu hỏa, bọn họ cũng không lo rằng tương lai sẽ không trồng hoa màu được.

Ngày qua ngày, phương pháp của bọn họ đã được kiểm soát một cách hiệu quả, số lượng tang thi không ngừng biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường…