Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 521: 521





Nói thì nói vậy nhưng Băng Dực cũng không thể thật sự nhìn tên Mạc Ngôn này đi tìm chết, cho dù miệng độc nhưng cuối cùng còn không phải là nhảy ra ngoài dưới ánh mắt khinh bỉ của Bạch Tra hay sao.

Đây là lần đầu tiên Vệ Giới nhìn thấy một tiểu gia hỏa đáng yêu đến bùng nổ như vậy, bộ dang nho nhỏ gần như vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của hắn.
“Ngươi, ngươi chính là người thủ hộ không gian của Diên Nhi đúng không?”
Hắn không nhớ tên con manh sủng này, nhưng nhớ rằng nó khá lợi hại.
Tiểu Băng Dực hừ lạnh một tiếng, nện bước chân thô nhỏ của mình, nhảy lên người Mạc Ngôn như thở.

Sau khi nó quan sát từ trên xuống dưới một lượt thì không thèm nói gì mà móc ra một viên đan dược màu xanh lá từ trong cái yếm nhỏ trên bụng mình, sau đó đút cho Mạc Ngôn dưới ánh mắt tò mò của Vệ Giới.
Sau đó nó lại nện bước chân nhỏ ngắn của mình nhảy lên người Linh Diên, cẩn thận quan sát ngoại thương của nàng rồi mới dành thời gian nhìn Vệ Giới đã nhiều năm không gặp, trong mắt là bất mãn sâu sắc dành cho nam nhân này.

Đúng, chính là bất mãn.
Vệ Giới phát hiện ánh mắt của nó lập tức thận trọng nói: “Chủ nhân nhà ngươi thế nào rồi?”
Dưới ánh mắt tràn ngập ân cần của hắn, Tiểu Băng Dực xột xoạt móc ra một loạt thứ cần thiết như mấy cái lọ, băng vải, băng gạc, cùng với thuốc khử trùng từ trong lòng, thậm chí còn có thức ăn của bọn họ.
Chỉ trong chớp mắt, trước mặt đã chất thành một đỉnh núi nhỏ.

Vệ Giới nhìn mà kêu to thần kỳ, đồng thời không nhịn được giật giật khóe miệng.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Tiểu Băng Dực mới khoảnh tay, vẻ mặt khó chịu nói với Vệ Giới.
“Này, người cao to, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Con không mau băng bó cho chủ tử nhà ta đi? Chẳng lẽ ngươi muốn để vết thương của nàng thối rữa sao? Có phải ngươi bị ngu không? Nữ nhân của ngươi đã thành ra như vậy rồi mà ngươi còn nhìn chằm chằm ta làm gì? Ta đã sớm cảm thấy ngươi không đáng tin mà, mấy năm trước như thế, không ngờ mấy năm sau nươi vẫn như thế, đúng là khiến người ta thất vọng.

Chỉ dựa vào tài nghệ này của ngươi làm sao xứng sóng vai với chủ tử của ta?”

Tiểu Băng Dực không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đã chặn họng Vệ Giới không nói nổi một câu.


Khiến hắn cạn lời nhất chính là từng chữ của nó đều chọc trúng điểm mấu chốt, khiến hắn căn bản không nghĩ tới việc phản bác.
Tiểu Băng Dực cũng là đứa lanh lợi, vùa thấy người này không phản bác nó mà thật sự nghiêm túc đối đãi, lúc này sắc mặt mới dịu lại.
“Trên lọ có dán nhãn, ngươi nhìn là biết nên dùng thế nào.

Ngoại thương của chủ nhân cũng không nặng, nội thương rất nặng, cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.

Đến lúc xem biểu hiện của ngươi rồi, đừng có như xe bị tuột xích đó.

Hai năm qua chủ tử không dễ dàng, không, nói chính xác là nha đầu kia từ khi sinh ra tới nay đã không có một ngày dễ dàng, chỉ mong hai năm qua nam nhân nhà ngươi có tiến bộ, đừng có tới cản trở nàng.”
Lời này tuy rằng rất độc địa, nhưng chữ chữ như châu ngọc.

Mặt già của Vệ Giới đỏ lên, nghiêm túc quay đầu lại cam đoan với nó.
“Thật xin lỗi, trước kia là ta quá yếu, không có tư cách đứng bên cạnh nàng.

Từ nay về sau nhất định ta sẽ cố gắng gấp bội, đối xử với nàng thật tốt, bảo vệ nàng, tuyệt đối không cản đường nàng nữa.”
Tiểu Băng Dực hừ lạnh một tiếng, “Chỉ mong ngươi có thể nói được làm được, nếu ngươi không làm được vẫn còn rất nhiều người có thể.

Thấy không? Mạc Ngôn này chính là một trong số rất nhiều người theo đuổi, ngươi muộn thêm chút nữa thì nữ nhân của ngươi đã đi theo người khác rồi.

Còn nữa, ngươi xin lỗi ta cũng vô dụng, người ngươi thật sự nên tỏ vẻ áy náy là chủ tử của ta.

Nữ nhân nhà người ta đều được nam nhân bảo vệ vững chắc, nhưng nữ nhân của ngươi thì sao? Vừa khéo trái ngược với người khác, từ khi gặp ngươi hình như nàng chưa từng yên ổn, luôn dùng tư thái người bảo vệ đứng bên cạnh ngươi, ngươi thì sao?

Ngươi đặt tay lên ngực hỏi thử xem ngươi đã làm gì cho nàng, ngươi có xứng với chủ tử của ta không? Vệ Giới, ta đại diện tất cả linh sủng của chủ nhân nhắc nhở ngươi lần cuối, nếu lần này ngươi vẫn như cũ, vậy xin lỗi, đừng nói chủ tử không đồng ý, cho dù nàng đồng ý, bọn ta cũng có cách cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong?”
Sau khi vứt ra những lời tàn nhẫn nãy, Tiểu Băng Dực liền khinh bỉ nhìn sắc mặt Vệ Giới rồi biến mất trước mặt hắn.
Trong lúc Tiểu Băng Dực lên tiếng chê trách mình Vệ Giới không hề phản bác nửa câu, toàn bộ quá trình chỉ đau lòng nhìn Linh Diên.

Mặc dù lúc nó nhắc tới ba chữ người theo đuổi kia, lòng của hắn rối rắm trong nháy mắt, nhưng lời của Tiểu Băng Dực quả thực khiến hắn không thể nào phản bác, bởi vì hắn thật sự không tìm ra bất kỳ lý do gì để giải thích, chỉ có thể yên lặng chịu công kích.
Người theo đuổi ư?
Vậy thì sao, nữ nhân của hắn ưu tú như vậy, tất nhiên không thiếu người theo đuổi.

Cho dù nàng che giấu dung nhan tuyệt thế của mình thì làm sao cũng không che giấu khí chất toàn thân.

Nàng ưu tú như vậy, sao có thể thiếu người theo đuổi?
Nghĩ tới đây, khóe môi hắn tràn ra một nụ cười khổ.

Nói thì nói vậy nhưng nhìn thấy nàng vì một nam nhân như thế mà mặc kệ tính mạng của mình, trong lòng Vệ Giới có thể dễ chịu mới là lạ.

Bây giờ hắn chỉ hy vọng mình vẫn còn cơ hội, cho dù chỉ là cơ hội đứng bên cạnh nàng thì hắn cũng bằng lòng.
Ánh mắt của hắn rơi vào gò má trắng bệch tới mức mặt nạ cũng không che đậy được của Linh Diên, đầu ngón tay dịu dàng vén lọn tóc trên thái dương của nàng, vừa đau lòng vừa không quên ghi nhớ trách nhiệm của mình.

Trên người nàng vết thương lớn nhỏ đều có, nhưng dữ tợn nhất chính là vết kiếm trên xương bả vai.
Vệ Giới cẩn thận lật Linh Diên qua, để cả người nàng nằm sấp trên đùi mình, sau đó cầm dao nhỏ cẩn thận cắt phần áo trên vai phải nàng.

Tuy rằng cơ thể của nàng có chức năng tự lành, nhưng cuối cùng một kiếm này vẫn để lại dấu vết sâu tận xương trên bả vai nàng.

Máu đã ngừng, miệng vết thương cũng không bị lật ra ngoài nữa mà dần dần khép lại.

Việc Vệ Giới phải làm chính là dùng nước sát trùng rửa vết thương cho nàng, đồng thời thoa thuốc để vết thương không đến mức để lại vết sẹo đáng ghét.
Sau khi kiểm tra, trên người Linh Diên tổng cộng có mười mấy vết thương lớn nhỏ, lần lượt ở các vị trí khác nhau.

Vệ Giới nén đau lòng nghiêm túc rửa sạch và băng bó hết vết thương này tới vết thương khác, cho đến khi làm xong toàn bộ, y phục trên người nàng đã rách rưới đến mức không dám nhìn thẳng.

Vệ Giới cởi ngoại bào của mình ra, ôm nàng vào sơn động đã trải cỏ xong, lẳng lặng bảo vệ.
Bên ngoài mưa tí tách rơi, nam nhân tên Mạc Ngôn kia vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.

Tuy rằng hắn ta đã uống thuốc giải độc nhưng cơ thể cũng bị thương ở mức độ khác nhau.

Từ trước đến nay Vệ Giới không phải người rộng lượng, đặc biệt là lúc biết rất có thể nam nhân này chính là đối thủ cạnh tranh của mình liền nhìn hắn ta không vừa mắt, cứ thế vứt người nọ bên ngoài chịu mưa xối.
Trong không gian, Tiểu Băng Dực lạnh nhạt nhìn hành động của Vệ Giới, không khỏi cười thành tiếng.
“Vệ Giới này vẫn rất đáng yêu, thật là, hành động ném tên Mạc Ngôn kia ra ngòa đúng là hợp ý ta.

Phải biết ta vô cùng xem thường những nam nhân để nữ nhân bảo vệ.

Vệ Giới là người đầu tiên, Mạc Ngôn này chính là người thứ hai, đúng là chướng mắt!”
Hắc Thuần nện bước mèo lười biếng đi tới, liếm móng vuốt của mình, hừ lành: “Nói tới nói lui cũng không phải giống nhau hả, ngươi không tự cảm thấy lời mình nói mâu thuẫn sao?”
“Mâu thẫn cái gì? Ít nhiều gì Vệ Giới còn có tên tuổi, còn tên nam nhân này là cái thá gì, dựa vào đâu để chủ tử bảo vệ như vậy, còn khiến bản thân trọng thương, đúng là ngu xuẩn!So ra thì tên Vệ Giới này trông thuận mắt hơn một chút, tuy rằng hắn cũng từng tệ hại như vậy nhưng lần này ta đã nhìn thấy biến hóa nghiêng trời lệch đất trong cơ thể hắn.

Thiên phú của tiểu tử này không tầm thường, trước kia là không có cơ hội, nếu như đưa cơ hội cho hắn, thành tựu của hắn tuyệt đối sẽ không thấp hơn Mạc Ngôn.

Hơn nữa lần này hắn như thiên thần xuất hiện bảo vệ chủ tử nhà chúng ta, các ngươi không cảm thấy rất ngầu ư?”
Hắc Thuần không chút thương tiếc công kích: “Không ngờ ngươi còn có tiềm chất mê trai đấy? Còn ngầu nữa, ha ha, vậy chẳng phải Thiên Hữu thái tử, Vô Song công tử cũng không bằng tên nam nhân thối này rồi hả?”
Băng Dực hơi sững sờ, lập tức ngây ngô nói: “Đúng nhỉ, sao ta lại quên mất hai người kia rồi.


A, xong rồi xong rồi, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, các ngươi nhìn kìa, hai tên kia thật sự đuổi tới rồi.

Giờ thì hay rồi, tình địch gặp nhau còn không giận tới đỏ mắt ư? Các ngươi nói xem cuối cùng ai có thể đứng đầu?”
Băng Dực đổi chủ để, ồn ào chỉ ra bên ngoài.

Không ngờ Hắc Thuần và Bạch Tra chỉ lười biếng nhướng mắt rồi vẫn nằm úp sấp trên đồng cỏ, nhắm mắt nghỉ ngơi, hiển nhiên mọi chuyện bên ngoài theo bọn nó nghĩ căn bản không đáng để bọn nó quan tâm.
Hai năm qua người vây quanh Linh Diên còn ít ư?
Nhưng kết quả cuối cùng là gì?
Ha ha, có lẽ trận quyết đấu hôm nay cũng sẽ không dấy lên một chút gợn sóng trong đáy lòng lặng như nước của chủ tử nhà bọn họ.
Vệ Giới cau mày nhìn về phía hai bóng người một xanh một trắng phong hoa tuyệt đại từ trong màn mưa đi tới, trầm giọng nói.
“Các ngươi là ai?”
Tuy rằng mưa rất lớn nhưng thần kỳ là không có hạt nào rơi lên người hai người, ngược lại lúc cách bọn họ 0.1 centimet đã bị một tầng ngoại lực bắn ra.

Vì vậy tuy rằng nhìn như bọn họ đang đứng dưới mưa nhưng thực tế bọn họ lại không dính mưa, ngược lại từ đầu đến chân đều rất khô ráo.
Vừa đến gần, gương mặt của ba người cũng dần dần lộ ra trong mắt nhau, chỉ riêng về ngoại hình thì ba người đều ngang tài ngang sức.
Công tử áo trắng phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ tràn đầy thư sinh, nhìn có cảm giác công tử vô song.
Công tử áo xanh khí phách kín đáo, phong phạm cao quý, nghiễm nhiên là tư thái hậu duệ quý tộc.
Về phần Vệ Giới lại tập trung bá đạo và mạnh mẽ vào một thân, nhất là đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của hai nam nhân cực kỳ ưu tú như vậy, tế bào cả người đều sôi trào, lúc nhìn về phía đối phương hiển nhiên cực kỳ hợp khẩu vị.
Chúc Vô Song cực kỳ hứng thú mà đánh giá Vệ Giới, “Ơ, bổn công tử chỉ mới đi trong chốc lát đã có người thừa dịp vắng nhà mà vào rồi hả?”
Hoàng Phủ Thiên Hữu tư nhiên cũng cảm ứng được tiếng hít thở yếu ớt của Linh Diên trong sơn động, mi tâm không vui nhíu lại: “Ngươi là ai?”
“Tránh ra!” Lúc cảm nhận được mùi máu tươi đặc trưng của Linh Diên, sắc mặt hai người đồng thời biến đổi, cũng không chút nể nang ra lệnh cho Vệ Giới.
Tuy rằng bọn họ không biết nam nhân đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là ai, nhưng khí tức thần bí khó lường của nam nhân này lại khiến hai người đồng thời cảm thấy áp lực.

Vốn dĩ Cố Vân Hạc hoặc Hoàng Phủ Thiên Hữu đã khiến bọn cảm thấy áp lực lẫn nhau, nhưng sự xuất hiện của nam nhân này lại khiến hai người bọn họ cùng cảm thấy không ổn, gần như theo bản năng muốn đuổi hắn đi.