Nghịch Thiên Vận Mệnh

Chương 2: Thanh xuân vườn trường Tần thiếu thật phúc hắc! (1)



【Chủ nhân, chào mừng đến với thế giới AI】

Hoa Yên Vũ cảm thấy bản thân lơ lửng giữa không trung, tứ chi nhẹ bẫng trôi nổi. 010 thấy y vẫn chưa mở mắt, cầu tuyết bé nhỏ bay vòng quanh. Nó lúc đỏ lúc xanh trông vô cùng hài hước. Ánh sáng từ nó khiến Hoa Yên Vũ đang chìm trong mộng đẹp thức tỉnh. Nâng mí mắt, y há hốc.

"Đây.....đây là đâu?"

Xuất hiện trước mắt Hoa Yên Vũ không phải hình ảnh địa ngục tăm tối như trong các chip phim y từng xem. Nó như chốn tiên cảnh vậy! Suối chảy róc rách, tiên khí mờ ảo. Phía trước mắt là cánh đồng hoa bạt ngàn. Hoa Yên Vũ lơ mơ, dùng bàn tay trong suốt vỗ vỗ mặt mình. Đau! Không phải mơ sao?

【Nơi này là không gian của người. 】

010 phát hiện chủ nhân không để ý đến mình liền tò tò bay đến trước mặt. Nó lắc lư cả thân người tròn ú, múa qua múa lại. Hoa Yên Vũ hiếu kì chộp lấy nó, ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch.

"Giọng ngươi thật giống 010!"_ Hoa Yên Vũ bóp nó. 010 kêu la ai oán. Nó là con người, à không hệ thống nha! Đâu phải đồ chơi chứ. Rõ ràng chủ nhân của nó trước kia không như vậy mà! Ác quá.

【Em là 010 thưa chủ nhân. Bây giờ thì thả em ra!!!】Nó phản đối bạo lực con nít nha!!!( `_ゝ´). Tuy đã hơn 50 nồi bánh trung thu, nhưng trái tim cầu bông vẫn rất ngây thơ.

"Tại sao ngươi lại ở đây?"_ Y thả bản thể 010 ra. Nó thấy vậy liền bỏ cách xa y một đoạn. Hắng giọng

【Em đến để giúp người thực hiện ước vọng. Đây là điều cuối cùng ông bà chủ giao lại cho em.】010 nếu có tay chắc chắn sẽ vỗ ngực thùm thụp cho xem. Ai bảo nó làm nghĩa vụ cao cả thế chứ ┐( ∵ )┌.

"Ngươi nói thật?"_ Hoa Yên Vũ bất ngờ. Cha mẹ y...........

【Ông bà trước khi mất, nói xin lỗi người. Họ cảm thấy có lỗi với chủ nhân. Mong chủ nhân hạnh phúc. 】

"Ừ."

Hoa Yên Vũ không có biểu hiện gì. Nhưng ánh mắt chẳng thể nói dối. Không còn tiếc nuối, không còn thống khổ. Y thật ra cũng được cha mẹ thương yêu mà đúng không? Chỉ là không theo cách bình thường thôi.

"Ngươi định làm thế nào giúp ta?"

【Xuyên không nha! Em sẽ đưa người đến các thế giới khác nhau.】

...----------------...

Hoa Yên Vũ lần nữa tỉnh dậy đã chập chững tối. Hoa mẫu đang đan khăn len bên cửa sổ, thấy y động liền đi đến.

"Dậy rồi hả? Có muốn ăn nữa không?"

"Ưm....con chưa đói. Mẹ ơi, tiểu Vũ khỏe rồi, về nhà được không?"_ Hoa Yên Vũ kéo kéo mảng áo trước ngực. Vết thương dữ tợn không biết từ lúc nào đã lành lại. Hoa mẫu nhìn vậy liền giật mình. Bà chạm vào vết thương. Thật sự đã kết vảy rồi!

"Cái này......."_Bà không biết nói gì.

"Mẹ!!!! Con muốn về nhà."_Y đáng thương kéo áo bà. Được rồi, Hoa mẫu chịu thua rồi. Cuối cùng vẫn phải kí giấy cho y xuất viện.

Ngồi trên ô tô trở về nhà, Hoa Yên Vũ thích thú nhìn ngắm xung quanh. Ở thế giới này không có huyền phù, cũng chẳng có những đảo bay trên trời. Di chuyển bằng ô tô, những tòa nhà san sát nhau. Đường còn rất nhộn nhịp nữa. Chẳng giống như ở thế kỉ 56. Hoa Yên Vũ nghĩ vậy, nhưng đâu biết rằng, chính vì y đi qua, mọi người đều phải giải tán.

Hoa thự ẩn nấp sau rừng cây xanh mướt. Truyền thống Hoa gia đều ẩn dật, không tham gia vào giới thượng lưu. Hoa Yên Vũ nguyên chủ chính vì thế nên rất tự ti. Đến trường luôn bị bạn bè bắt nạt. Một lần, trong lúc bị đám nam sinh vây quanh, Tần Lục Sinh xuất hiện. Anh như một vầng sáng soi rọi con tim nhỏ bé của y. Kể từ đấy, một Hoa Yên Vũ nhút nhát, quyết vươn lên để theo đuổi tình yêu của bản thân.

Điều đáng nói ở đây, Tần Lục Sinh_nhị thiếu gia nhà họ Tần lại là đứa con số mệnh của thế giới này. Anh đã được định sẵn sẽ kết duyên với Đào Sư Tịch, thiếu gia nhà họ Đào. Làm sao một pháo hôi như Hoa Yên Vũ có thể xen vào? Vậy nên, từ là người yêu, y bỗng trở thành kẻ thứ 3 xen vào giữa họ. Người đời phỉ nhổ, bạn bè xa lánh. Chẳng còn ai bảo vệ, Hoa Yên Vũ cuối cùng vẫn là một kết cục 'chết'.

...----------------...

Sáng sớm, theo đồng hồ sinh lí, 5:00 Hoa Yên Vũ đã rời giường. Y vệ sinh cá nhân, trau chuốt cẩn thận lại cái thân tàn của mình. Y trước kia đã không khác ma mấy, người này lại còn giống hơn. Gầy gò, hốc hác, da trắng dị thường. Nhưng nhìn kĩ cũng thật đẹp. Hoa Yên Vũ lần đầu tiên để ý đến nhan sắc của bản thân mà chẹp miệng.

Bữa sáng Hoa mẫu chuẩn bị rất chu đáo, Hoa Yên Vũ thấy thật ngon miệng. Y nhanh chóng dùng hết khẩu phần của bản thân, khoác lên chiếc cặp cồng kềnh, leo lên xe đến trường. Trước khi đi còn không quên thơm má Hoa mẫu tạm biệt, khiến bà cười đến nếp nhăn chồng lên nhau.

Bước xuống xe, Hoa Yên Vũ cảm thấy mình có phải đi nhầm chỗ. Tại sao nơi nghiêm túc như trường học lại ồn ào như vậy? Chẳng lẽ thế giới này nó như thế?

"Mày.....mày.....Hoa Yên Vũ kìa"_Học sinh a chỉ trỏ.

"Không ngờ cậu ta còn đi học lại. Tao tưởng chết ở đâu rồi chứ?"

"Đúng rồi, nghỉ hơn một tháng, giờ đi học lại, cậu ta cũng xem thường quy định trường ta ghê."

"Tiếc là có đi học thì Tần nhị thiếu gia cũng thuộc về tiểu Tịch rồi. Tiểu tam mặt dày thì sao chứ?"

"Haha....."

Hoa Yên Vũ nhíu mày, y là nghe thấy hết đấy. Không ngờ cốt truyện đã đến tình tiết này rồi. Nghe là một chuyện, quan tâm lại là chuyện khác. Đã quá quen với lời ra tiếng vào, y cũng không có phản ứng gì, chỉ ngứa tai đôi chút.

"Vũ a~ cậu nghỉ lâu quá! Tôi nhớ cậu chết mất!"

Đang lên lớp một sinh vật lạ lao đến đu lên cổ y. Theo bản năng 2 năm rèn luyện trên chiến trường, y tung cước đá thẳng giữa bụng người nọ khiến cậu la oai oái. Tần Tư ôm bụng, lăn lộn trên mặt đất "Bớ người ta, giết người rồi! Tiểu Vũ, sao cậu đá tôi?"

Hoa Yên Vũ nhận ra người mình vừa động thủ liền hối hận. Chết rồi! Đây chính là em trai cưng của Tần Lục Sinh được không? Có khi tên nam chính lại giáo huấn y một trận không chừng. Hoa Yên Vũ vẻ mặt miễn cưỡng, y đỡ cậu lên, hỏi han "Cậu có sao không? Xin lỗi nha."_ Y cắn cắn môi, hối lỗi nhìn Lục Tư.

"Đau chết lão tử rồi! Anh mình đá cậu thì cậu cũng đừng đối xử với mình như vậy chứ!"_ Tần Tư chỉ chỉ bản thân, sau đó liền giật mình bịt miệng. "A không phải...... haha.....chúng ta đến lớp thôi."_ Tần Tư biết mình lỡ lời liền cười cười, gãi đầu kéo Hoa Yên Vũ đi.

"Tiểu Tịch, em ăn sáng chưa?"_ Tần Lục Sinh ân cần xoa đầu thiếu niên đang gục xuống bàn ngủ, giọng sủng nịnh.

"Ưm......em ăn rồi."_ Đào Sư Tịch lười biếng ngáp một cái, cười dịu dàng đáp lại khiến trái tim Tần Lục Sinh run lên. Anh đỏ mặt. Ở góc phòng, Tần Lục Nam, anh trai của Tần Lục Sinh hừ lạnh. Hắn liếc một chút, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

"Yên Vũ, Yên Vũ! Cậu có cần mượn tập chép bài không?"_ Tần Tư lải nhải bên tai y. Đến trước cửa lớp, Hoa Yên Vũ không thể chịu nổi nữa. Y muốn có bạn thật, cậu nhóc này cũng rất vô tư. Nhưng mà hơi thái quá rồi. Một người quen cô đơn như y nổi da gà quá chừng. "Không! Cảm ơn."

"Ấy ấy tiểu Vũ...... hay là chúng ta yêu nhau đi. Tớ sẽ bảo vệ cậu, không như nhị ca đâu."_ Tần Tư ôm lấy y, dính như đỉa mà mè nheo.

"Nhìn lại bản thân đi Tần thiếu. Cậu thì to hơn tôi được bao nhiêu?"_ Hoa Yên Vũ đẩy cậu ra bỏ đi. Tần Tư không phục, cậu nhào về phía y. Hoa Yên Vũ mất thăng bằng, tưởng chừng sắp phải hôn đất mẹ lại rơi vào vòng tay vững chắc của ai đó. Y ngẩng đầu, khuôn mặt bất giác đỏ lên "Có sao không?"_ Tần Lục Nam ân cần hỏi.

"Em....em không sao!"_ Hoa Yên Vũ lắp bắp, đứng thẳng dậy, khửu tay huých thủ phạm phía sau. Y không biết cảm xúc của mình là gì cả. Chỉ thấy tim đập rất nhanh.

"Tiểu Vũ à, xin lỗi mà!"

"Tránh xa tôi ra."_ Hoa Yên Vũ lướt qua Tần Lục Nam, không nhìn đến Tần Lục Sinh cùng Đào Sư Tịch đang chăm chú nhìn y.

"Cảm ơn hai đã giúp người yêu em."_ Tần Tư hồn nhiên cảm ơn.

"Em nói ai?"_ Tần Lục Nam nhìn chằm chằm cậu.

"Thì......haha....tới giờ rồi, em về chỗ đây."_ Tần Tư gãi đầu, nhanh chóng chuồn về chỗ. Mẹ ơi! Ánh mắt vừa rồi của anh hai là có ý gì? Dọa chết bảo bảo rồi!

...--------------...